“Ha ha, ai nói nữ nhân thì nhất định không bằng nam nhân. Ôn Uyển là học sinh ta chọn hai mươi năm mới chọn được. Ta nói cho các người biết, tất cả học sinh của các người cộng lại, cũng không bằng nữ học sinh này của ta. Nếu các ngươi không tin, mười năm sau, chúng ta thi đấu thử xem ruốt cuộc ai sẽ thắng.” Tống Lạc Dương cười lớn nói.
“A, ta thật sự muốn nhìn xem, Ôn Uyển Quận chúa rốt cuộc có tài cán gì, có thể làm cho Tống Lạc Dương ngươi khen không khép miệng.” người tên Tưởng hứng thú nói.
“Tống huynh, chúng ta cũng không phải người ngoài. Nói một chút xem, trên người Ôn Uyển Quận chúa đến cùng có cái gì đặc biệt ?” Phương Húc làm người rất cẩn thận, nhưng hôm nay không nhịn được hỏi.
“Ôn Uyển khinh thường lễ giáo, nhưng vẫn rất tuân thủ lễ giáo. Kiến thức đầy người nhưng vẫn có thể khiêm tốn thu lượm thêm nhiều kiến thức mới. Nàng không màng danh lợi, tuy nàng phải đối mặt với vận mệnh bất công, còn nhỏ phải chịu nhiều đau khổ, nhưng vẫn có thể giữ vững được tâm tư đơn thuần, lương thiện. Học trò của các người, có mấy ai có thể làm được như vậy?” những người này vừa nghe vậy, cẩn thận hồi tưởng lại, hình như đây đều là sự thật.
“Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là nữ nhi.” Dư Cảnh không đồng ý nói.
“Ta cho ngươi biết, học trò của ta thật ra là ngoại nhu nội cương(*), ngoài tròn trong vuông(*), nhất định sẽ tạo nên thành tựu. nữ nhi thì sao? Vẫn có thể lưu danh thiên cổ. ” Tống Lạc Dương cũng không chịu thua, những người còn lại đều im lặng.
(*) Ngoại nhu nội cương: bên ngoài mềm yếu nhưng bên trong cứng rắn.
(*) Ngoài tròn trong vuông: ý nói người bên ngoài dễ dãi nhưng thực chất trong lòng rất giữ nguyên tắc.
“Không đúng, nhất định là còn có lí do gì nữa, nếu không ngươi sẽ không sùng bái nàng như vậy. Nói thử xem, ruốt cuộc nàng thắng ngươi ở hạng mục gì? Lại còn có thể thắng được tâm phục khẩu phục. Trên đời này, thế nhưng còn có người có thể khiến ngươi nói câu này, chẳng lẽ lần này ngươi đã gặp được người trong nghề. Ở trước mặt chúng ta, ngươi còn thừa nước đục thả câu?” Phương Húc không hổ là quan ở Đại Lý Tự, phân tích rất thấu đáo.
Tống Lạc Dương lắc đầu, lập lại câu nói đã từng nói với Hải lão, làm cho mọi người đều rất kinh ngạc. Bọn họ đều hiểu rõ tính tình của Tống Lạc Dương, hắn không bao giờ nói láo. Lúc trước bởi vì không phải chính tai nghe được, còn có chút không tin. Cho rằng chẳng qua Ôn Uyển vừa mắt hắn, nên mới thu nhận nàng. Không nghĩ tới, mọi chuyện dĩ nhiên là thật. Mà bọn họ không hề nghe nàng đứng ra giải thích gì về những lời đồn đãi ngoài kia, trong lòng những người ở đây đều nghĩ thầm, đứa bé này đúng là bất phàm.
Tất cả mọi người đều hy vọng có thể nổi danh, bất kể nàng thắng Tống Lạc Dương ở hạng mục nào đi nữa, đều có thể nổi danh thiên hạ. Nhưng nàng lại không nguyện ý công bố, một đứa bé nhỏ như vậy lại có thể hiểu không nên bộc lộ tài năng quá sớm, người bình thường không phải ai cũng làm được.
Hành phương các:
“Quận chúa, tộc trưởng phu nhân tới đây, đã đợi người rất lâu.” màn đêm buông xuống , Ôn Uyển mới từ bên ngoài trở về. Trước cửa lớn, Tử Nguyệt, thiếp thân đại nha hoàn chăm sóc lão thái quân, bận rộn tiến lên đón.
Vừa đến phòng chính, đang định hành lễ, thì tộc trưởng phu nhân liền thân mật lôi kéo Ôn Uyển, hết lời khen ngợi nàng. Nếu như đổi thành cháu gái khác, Bình Mẫu nhất định sẽ vui mừng, nhưng người đó lại là Ôn uyển, người luôn không nghe lời, khiến bà ta đau đầu, dù được khen ngợi nhưng sắc mặt bà ta vẫn không thể tốt lên được.
“Ôn Uyển a, ông bác của cháu muốn nhờ cháu giúp hắn một chuyện, hắn tìm tới tìm lui, đã tìm rất nhiều người, nhưng không ai đáng tin cậy, cuối cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm cháu giúp đỡ.” Ôn Uyển kỳ quái hỏi, chuyện gì mà cuối cùng chỉ có thể tìm nàng hỗ trợ.
“Là như vậy, ông bác của cháu muốn tìm một vị tiên sinh tốt, dạy học cho những hài tử trong tộc. Nhưng là các hài tử trong tộc lại rất bướng bỉnh, đã mời rất nhiều tiên sinh, nhưng đều vô dụng. Cho nên, muốn mời cháu hỗ trợ, tìm giúp một vị tiên sinh tốt.” bà bác vô cùng khách khí .
Ôn Uyển tỏ vẻ, mình nhất định sẽ cố hết sức. Sau đó, nàng cầu xin Lão sư hỗ trợ, tìm được một vị tiên sinh họ Nghiêm. Nghiêm tiên sinh, người giống như họ, dạy học vô cùng nghiêm nghị. Nghiêm tiên sinh là một Cử nhân, hắn dạy học rất khá, có sáu học sinh đậu Tiến sĩ, tám học sinh trúng Cử nhân. Hai người con trai của hắn đều đậu Tiến sĩ. Việc này ở cổ đại, là một thành tích vô cùng giỏi , có thể coi đó là kim bài cấp giáo sư.
Rất nhiều quan lại cũng muốn mời hắn đến dạy học. Lần này ngay lúc hắn từ trường về nhà, Lão sư đã mời hắn. Nếu không phải nhìn ở Lão sư phân thượng, Nghiêm tiên sinh cũng sẽ không đáp ứng. Con của hắn nhậm chức ở kinh thành, vẫn viết thơ, muốn phụ thân không nên vất vả, ở nhà an hưởng tuổi già. Bất quá vì tình nghĩa với lão sư, nên đáp ứng trước dạy một thời gian, trước tiên chấn chỉnh nếp sống của bọn họ thật tốt, sau đó để bọn họ tìm tiên sinh khác.
Hắn biết nếp sống của Bình gia không tốt, bởi vậy trước khi đồng ý dạy, hắn đã ra ba điều kiện với tộc trưởng: hắn quản giáo hài tử, không cho bất luận kẻ nào xen vào, nếu không lập tức nghỉ dạy. Lúc ấy, tộc trưởng nghe là Nghiêm tiên sinh, cao hứng vô cùng, đối với các yêu cầu của hắn đều đáp ứng.
Kết quả chính là, các hài tử trong tộc đều kêu cha gọi mẹ, cha mẹ tìm tới cửa nhà tộc trưởng. Lúc này, thái độ tộc trưởng đặc biệt cường ngạnh, vô cùng dứt khoát mà tỏ vẻ, chịu cực khổ không được, thì cứ đem về nhà. Học tập trong tộc được ăn uống miễn phí, có thể tiết kiệm được chi phí sinh hoạt của hài tử, rất nhiều cha mẹ không nỡ từ bỏ phúc lợi này, nên quyết định bắt hài tử của mình tiếp tục chịu đựng, chẳng lẽ còn có thể mất miếng thịt nào. Cho nên, hài tử trong tộc mỗi ngày đều ở trong nước sôi lửa bỏng.
Thượng Khoan, Thượng Thủy, Thượng Hạc, Thượng Bân, Thượng Lân, từng cái đều thay nhau hướng Bình mẫu khóc lóc kể lể, khiến Bình mẫu đau lòng không chịu được. Truyền lời đi qua, tộc trưởng trả lời cũng rất đơn giản, nếu chịu không được, thì các ngươi tự mình mời tiên sinh, muốn học tập trong tộc, thì chính là như vậy.
“Tổ mẫu, người đi mời một vị tiên sinh khác đi, người nhìn tay của cháu nè.” Thượng Bân đem bàn tay sưng giống mống heo ra cho Bình mẫu nhìn, khiến cho Bình mẫu đau lòng thiếu chút nữa rơi nước mắt. Bà nhìn sang mấy tôn tử khác, trừ Thượng Kì khá hơn một chút, những đứa khác, tay đều sưng tấy hết lên .
Bà biết mình không thể thay đổi được quyết định của tộc trưởng, lập tức gọi nhi tử tới, muốn hắn tìm một vị tiên sinh khác, làm sao có thể tìm một người tiên sinh đến ngược đãi cháu mình. Bình Hướng Thành giải thích hồi lâu, cũng vô dụng. Phụ thân lại đang ở thôn trang, hắn bất đắc dĩ chỉ đành phải đáp ứng.
Nhưng sau lưng lại lập tức buộc Thượng Bân đi học đường, buộc hắn không được đi tố cáo, nếu không sẽ chặt chân của hắn. Ngũ phòng, An thị nhìn mặc dù đau lòng, nhưng gần đây Thượng Lân chữ viết ngày càng tốt, bất đắc dĩ phải nhịn xuống chua xót trong lòng, để cho bọn hắn tiếp tục theo học trong tộc.
Chi thứ hai, Thượng Đường rất hiếu học, tiên sinh vô cùng thích, nên đánh vào tay tương đối ít. Lão sư này rất có học vấn, Thượng Đường rất thích người tiên sinh này.
Về phần Thượng Khoan, Thượng Thủy, Thượng Hạc, bị Thượng Dũng bắt trở về tộc học. Nguyên nhân rất đơn giản, học tập trong tộc học được cung cấp cơm, giấy, bút, mực cũng được cung cấp đem về. Nếu học ở nhà, những cái này đều phải tốn tiền. Không đi, không sao, tự mình giải quyết cơm nước. Không đến hai ngày, bọn hắn trở nên rất biết điều, đi đến trong tộc. Cho nên, Bình mẫu mời tiên sinh khác tới, không đến nửa tháng, liền từ bỏ.
Hành phương các:
Xưởng của Ôn Uyển hiện tại đã chuẩn bị thỏa đáng. Hai mươi thêu nương Trịnh vương đưa tới, mười ngày trước đều đã đến. Ôn Uyển lấy một trong ba tòa nhà của nàng cho nhóm thêu nương làm phường thêu, để thêu đồ chơi trẻ em. Trước tiên, thêu theo hình vẽ mười hai con giáp lúc trước Ôn Uyển kêu Hạ Ảnh vẽ.
Nàng không ra mặt, hết thảy mọi việc đều giao cho Lâm chưởng quỹ chuẩn bị. Lâm chưởng quỹ là Lâm quản gia từ sản nghiệp phía dưới của Vương phủ điều lên, là một người rất khôn khéo, giúp Ôn Uyển xử lý tốt mọi chuyện. Ôn Uyển rất buồn bực, luôn oán trách. Tại sao cậu không phải cha ruột của mình đây hoặc cha ruột của mình là lão sư cũng tốt a.
Hôm nay, Lâm chưởng quỹ tới đây bẩm báo mọi chuyện với Ôn Uyển.
“Quận chúa, những món đồ chơi kia đều đã làm xong. Lâm chưởng quỹ hỏi, lúc nào cửa hàng đồ trơi trẻ em khai tương?” Hạ Thiên đi vào hỏi. Cửa hàng đồ chơi trẻ em của được xây dựng ở trung tâm của kinh thành.
“Không vội.” Ôn Uyển một chút cũng không nóng nảy.
Trước tiên, làm theo mẫu mười hai cầm tinh kia, nhóm đầu tiên, tất cả đều đưa trong hoàng cung đi. Đồ vật nhóm đầu tiên này, tất cả, Ôn Uyển đều để cho mười nha hoàn đắc lực ở bên cạnh làm. Trong đó hình con Rồng là đẹp và tinh tế nhất, để cho Hạ Hồng, người thêu tốt nhất thêu.
Gối hình Rồng, là dùng tơ lụa tổng hợp tốt nhất thêu, chỉ thêu được làm từ tơ tằm, ngoài ra còn lấy chỉ vàng, chỉ bạc đính kèm, sử dụng trong đó một lượng lớn chỉ bạc. Gối hình Rồng sau khi thêu xong, màu sắc rực rỡ xa hoa, phong cách tao nhã, hình dáng rất thực, là một tác phẩm xuất sắc, hảo hạng.
Còn các gối hình mười một con giáp còn lại, thì thanh khiết, tinh tế, hoa văn đẹp, châm pháp linh hoạt, thêu công tinh xảo, châm tinh xảo, tuyệt đẹp mấy con thú mặt khờ khờ ngu ngơ đặc biệt khả ái, hài tử nhìn, nhất định sẽ thích.
Mang đến cung nội, nội vụ phủ đối với những đồ vật Ôn Uyển đưa tới, đều rất là ngạc nhiên. Lập tức thông báo cho hoàng đế, sau đó, cung nhân cặn kẽ kiểm tra, chứng minh đồ không thành vấn đề, mới trình lên cho Hoàng Đế xem qua. Trong đó, Ôn Uyển đặc biệt ghi chú rõ ràng: gối hình Rồng là tặng cho Hoàng Đế ông ngoại. Hoàng đế cầm lấy lễ vật Ôn Uyển tặng mình, cười ha ha, dùng gối hình Rồng kia làm đệm lưng. Còn lại, đều ban cho mấy tiểu công chúa, tiểu hoàng tử, ngoài ra còn có mấy thế tử Quận chúa.
Vấn đề tuyên truyền làm được tốt như vậy, đến hoàng thượng đều đem ra dùng. Người trong kinh thành, nghị luận rối rít. Khách tới cửa, xếp thành hàng dài. Ôn Uyển cũng không khách khí, giá cả đưa ra có ba cấp bậc, một trăm lượng, năm mươi lượng, hai mươi lượng. Giá tiền khác nhau thì chất lượng cũng sẽ khác nhau. Món đồ chơi nhóm đầu tiên, chỉ trong chốc lát liền bán hết. Những người còn lại, có thể xếp thành hàng dài. Tăng thêm giờ làm việc, cũng không thể đáp ứng đủ.
Ôn Uyển được tiếp thu nền giáp dục tinh anh, đương nhiên là muốn nâng cao con đường làm ăn. Cho nên, nàng tình nguyện bỏ ra chút hàng, tiền bạc, nhưng chất lượng tuyệt đối không thể chênh lệch dù chỉ một chút. Nguyên liệu, Ôn Uyển dùng tất cả đều là vải vóc tốt, cây bông mềm mại hàng thật giá thật.
Ôn Uyển vì muốn tiết kiệm tài nguyên. Lúc cửa hàng đồ chơi trẻ em còn chưa mở cửa, cố ý phái Lâm chưởng quỹ đi đến Lễ bộ. Thượng thư của Lễ bộ là cha ruột của đại tẩu Ôn Uyển, nói ra, cũng là thân thích, cùng hắn thương lượng, sau này khi làm y phục cho các quý nhân, vải vóc còn dư lại thì bán cho nàng, khế ước có hiệu lực trong hai mươi năm. Những thứ này sau khi làm xong cũng vứt đi, nay quận chúa đã lên tiếng tất nhiên là đáp ứng, ngoài ra còn có thể kiếm tiền. Ôn Uyển cũng cho một giá tiền hợp lí, các loại vải đều cùng một giá như nhau, coi như không thấp.
Nàng lại cho người đi đến hai cửa hàng thêu lớn nhất kinh thành, giá tiền của bọn họ thì ít hơn chút đỉnh, vải vóc ban đầu chỉ có nửa giá tiền. Đối với thêu Lâu mà nói, giá đó đã là rất tốt. Dù sao, những thứ này trước kia cũng vô dụng .
Có ba chỗ nguyên liệu này, có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí. Những cửa hàng khác đương nhiên không thể nhận được lợi ích lớn như vậy. Những người bán cây bông ở Kinh thành thừa cơ tăng giá, Ôn Uyển phải đi xung quanh nội thành mua. Nàng cũng không phải là muốn xuất khẩu hàng ra nước ngoài.