Ôn Uyển cảm thấy hình như mình đã sơ xuất chuyện gì. Bắt đầu từ ba đất phong, còn có những nha hoàn này, có phải trong viện có gián điệp hay không. Có lẽ mình quá đa nghi rồi, mình cũng không phải nhân vật nổi tiếng gì, sẽ không ai hao tổn tâm tư để tính kế hại mình. Bất quá, nên có lòng cảnh giác, vẫn không thể buông lỏng.
“Hạ Ảnh, ngươi cùng với ta đi ra ngoài một chút” Ôn Uyển mặc áo khoác Hồ trắng như tuyết đi dạo. Khắp nơi đều treo đầy đèn đại minh, mọi người đều bận rộn, đi đi lại lại, y phục màu sắc sặc sỡ, tiếng người lanh lảnh, cười nói huyên náo.
Ôn Uyển nghe thanh âm pháo nổ đùng đùng không dứt, nàng không cảm thấy vui vẻ náo nhiệt, ngược lại càng có cảm giác cô đơn lẻ loi. Náo nhiệt là mọi người, không phải mình. Mình chẳng qua chỉ là khách qua đường, một người xem náo nhiệt.
Có mấy người thật lòng đối với mình. Có lẽ cậu có sáu phần thật lòng, hoàng đế ông ngoại đoán chừng có hai phần thật lòng. Những người bên cạnh mình cũng chỉ phụng mệnh đến bảo vệ chăm sóc mình, nên không cần nói đến thật lòng hay không thật lòng. Không có ai chân chính thật lòng với mình cả, chỉ có một mình nàng trơ trọi tiếp tục tồn tại ở cuộc đời này.
Mình đã phải chịu đựng sự cô đơn, tịch mịch nhiều năm như vậy, bây giờ vẫn có thể tiếp tục chịu đựng. Nhưng chịu đựng như vậy có ý nghĩa gì không khi ông trời cho nàng sống lại một lần nữa, ý nghĩa của việc sống lại chỉ là để cho nàng tiếp tục phải chịu khổ sở hay sao?
Ôn Uyển thật sự rất mờ mịt, nàng lâm vào mê loạn, không thể thoát ra được.
“Quận chúa, chúng ta trở về thôi.” Hạ Ảnh thấy sắc mặt Ôn Uyển rất kém, đoán được tâm tình của nàng nhất định không tốt, vội khuyên nàng trở về.
Phòng chính:
Con trai, vợ, cháu trai, cháu gái đều nhất nhất đến chúc tết Lão quốc công, Lão phu nhân, Lão quốc công nhìn một vòng, cũng không thấy Ôn Uyển đâu, liền lên tiếng hỏi.
“Tối hôm qua Quận chúa đi ra ngoài ngắm cảnh đêm, gặp gió lớn nên bị cảm. Bây giờ còn đang nằm trên giường, nói chờ nàng khỏe lại sẽ đến thỉnh an, Quận chúa sợ lây bệnh cho mọi người.” Lão phu nhân nghe vậy rất không vui, gần sang năm mới, lại chạy ra ngoài hóng gió, cố ý làm cho mình bị bệnh, để khỏi phải gặp người khác đây.
Những người khác thần sắc khác nhau. Đại phu nhân nhận được tin, liền mang theo vú nuôi đến thăm Ôn Uyển, nhưng Ôn Uyển từ chối gặp mặt, nói mình mệt mỏi cần nghỉ ngơi. Quả thật, Ôn Uyển uống thuốc xong, ngủ nguyên một ngày.
Bởi vì đi dạo vào lúc gió lớn, tối hôm đó cả người nàng nóng rần lên, hoa lệ bị cảm. Tối đó khi về phòng, Ôn Uyển đã uống một bát canh gừng, nhưng sáng thức dậy, đầu vẫn bị choáng váng nặng nề. Nghĩ ngơi một ngày, lại ăn no ngủ đủ, thân thể ôn Uyển rốt cuộc cũng khỏe lại. Nhìn bộ dạng của Ôn Uyển, Vương thái y còn nói, may là thân thể của nàng tốt, nếu không ít nhất phải nằm mười ngày nửa tháng, khiến cho Ôn Uyển cảm thấy rất may mắn, vì vậy nàng càng thêm kiên định, muốn rèn luyện thân thể cho tốt.
Mỗi ngày, mình phải uống ba chén thuốc với một lần châm cứu. Vương thái y đã khẳng định chắc chắn, trong ba năm mới có thể tốt lên. Nói cách khác, phải kéo dài ba đến năm năm, thống khổ a!
Ngày thứ hai của năm mới, bắt đầu đi chúc tết các nhà, nhà đầu tiên chính là nhà của ông cậu thừa tướng.
“Ơ, ơ, ơ, ở đâu lại xuất hiện một đồng nữ ngồi bên cạnh Quan Âm nương nương thế này. Nhìn bộ dáng nhỏ xíu của nàng này, thật là khả ái.” Ôn Uyển bị giả trang cùng bức tranh Quan Âm Bồ Tát trước mặt không thua kém bao nhiêu. Tô phu nhân nhìn thấy, đặc biệt yêu thích.
Ôn Uyển nghe, cười cười.
“Đây là biểu tỷ của cháu, Chân Chân, so với cháu thì lớn hơn một tuổi. Sau này nếu có gì buồn bực thì cứ đến chơi với Chân Chân. Cả ngày nó đều nói mình không có tỷ muội để chơi cùng. Chân Chân, đây là biểu muội của con, Ôn Uyển.” Dĩ nhiên, trong tướng phủ còn có hai thứ nữ, nhưng không được Tô phu nhân đặt ở địa vị ngang hàng. Ôn Uyển gặp cũng làm như không gặp.
“Quận chúa hảo, tỷ đã sớm nghe mẹ nói về muội, từ lâu đã muốn đi thăm muội, nhưng lại sợ đường đột. Tỷ rất thích nghiên mực hình vuông lần trước muội tặng, cám ơn biểu muội.” Chân Chân lớn lên đoan trang xinh đẹp, tính cách cũng rất ôn hòa. Từ lúc Ôn Uyển gặp mặt, đã cảm thấy thân thiết. Người với người có lẽ thật sự phải cần có duyên phận.
“Đây là đồ tỷ tặng muội, hy vọng muội sẽ thích.” Ôn Uyển nhận lấy nhìn xem, là một hà bao bằng gấm ngũ sắc thêu hoa văn như ý màu xanh, thủ công rất tinh sảo. Ôn Uyển nhìn thấy có chút ngượng ngùng.
“Sao vậy, không thích?” Chân Chân nhìn bộ dáng này của Ôn Uyển, cảm thấy không vui.
Ôn Uyển lắc đầu, làm vài động tác “Không phải vậy, Quận chúa nói, tiểu thư có thể thêu hà bao tốt như vậy, còn nàng đến cả kim thêu cũng không dám cầm, chỉ sợ đâm vào tay, nàng đến một bông hoa cũng thêu không được, đang chán nản, lại nhìn thấy hà bao của người, lại càng tự ti mặc cảm. “
“Không cần quá lo lắng, nếu muội không ghét bỏ, sau này tỷ sẽ dạy muội.” Chân Chân an ủi Ôn Uyển.
” Nha đầu này, đúng là ngốc. Biểu muội con đang gián tiếp khen ngợi con, lúc nhỏ, nàng vẫn luôn ở thôn trang, không biết thêu cũng là đều bình thường. Ôn Uyển, nếu cháu muốn học, mợ sẽ giới thiệu cho cháu một tú ngương giỏi.” Tô phu nhân che miệng cười không ngừng.
“Biểu muội, muội thật đúng là…” Chân Chân ngoài miệng trách mắng, nhưng sắc mặt lại rất vui sướng, vô tình lại tăng thêm mấy phần hảo cảm đối với Ôn Uyển.
“Dẫn biểu muội của con ra phía sau viện chơi, trò chuyện đi. ” Tô phu nhân hài lòng nhìn con gái mình thân thiết với Ôn Uyển, tính tình của Chân Chân quá mềm yếu nhu hòa, thật không tốt. Ôn Uyển đi theo vị biểu tỷ kia, vừa đi vừa quan sát, cách bày trí của tướng phủ chỉ có thể dùng một chữ để hình dung, nhã.
Đến khuê phòng của Chân Chân cũng là một chữ, nhã.
“Lục Yên, dâng trà cho Quận chúa ” chốc lát, một ấm trà và năm cái chén nhỏ được bưng lên, bên trong là lá trà thượng đẳng Bách Loa Xuân. Ôn Uyển uống hai hớp, liền đặt xuống.
“Tiểu thư, Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư nghe nói Quận chúa tới đây, nên muốn đến chào hỏi.” đang nói, đã nhìn thấy một cô nương thanh nhã xinh đẹp đang đi tới, phía sau còn có một tiểu cô nương rụt rè, e lệ, có lẽ bằng tuổi với Ôn Uyển.
“Chân Nhan, Chân Mai thỉnh an Quận chúa.” Ôn Uyển gật đầu.
“Quận chúa, tỷ có thể gọi muội là Ôn Uyển muội muội được không?” Chân Nhan vẻ mặt tươi cười hỏi .
Ôn Uyển vô cùng dứt khoát lắc đầu, từ trước đến giờ, đối với loại người nịnh hót này, nàng không có hứng thú. Muốn tỷ muội, trong nhà nàng còn cả đống người kia kìa, nàng không thiếu tỷ muội.
“Ôn Uyển muội muội, Chân Nhan cũng chỉ là có ý tốt. Muội đáp ứng muội ấy đi, thật ra Chân Nhan rất tốt. ” Chân Chân nhìn thần sắc ủy khuất của Chân Nhan, trong lòng cũng khó chịu.
“Quận chúa nói, nàng không có hứng thú. . . . . .xin vị cô nương này tự trọng” Hạ Ảnh lạnh lùng nói. Một thứ nữ không được lên nhà trên cũng muốn gọi Quận chúa là muội muội. Thật biết cách đề cao thân phận của mình.
Ôn Uyển nhìn Chân Chân, lắc đầu. Chẳng lẻ, nàng ta cũng di truyền đặc điểm của mẹ công chúa, là thánh mẫu Bạch Liên Hoa, hữu cầu tất ứng.
“Tiểu thư, Lão thái gia bảo Quận chúa đến Tiền viện.” Ôn Uyển nghe xong, liền đi theo bọn họ. Đến Tiền viện, nhìn thấy ông cậu, đầu tiên là vấn an một trận.
Chính sảnh Tiền viện:
“Da hổ mà cháu cho ông cậu, ông cậu đều đã lấy may y phục. Làm khó cháu có như vậy.” Vật tốt gì mà Tô Tương chưa từng thấy, đương nhiên không phải thật sự rất cần vật kia, chẳng qua là một phần tâm ý của nàng. Ôn Uyển cười cười, làm vài động tác, ý là có thể dùng là tốt. Tướng gia hỏi một chút chuyện thường ngày của nàng, hỏi nàng sống tốt không, ăn mặc như thế nào. Trong lòng Ôn Uyển rất cảm kích, đều trả lời rất tốt, tán gẫu một hồi.
“Tướng gia, Quận chúa muốn nhờ tướng gia giúp nàng tìm một tiên sinh giỏi để dạy Quận chúa. Quận chúa muốn học thêm chút kiến thức.” Hạ Ngữ ở bên cạnh nói khát vọng của Ôn Uyển từ trước đến nay.
“Cháu muốn trở thành tài nữ sao?” Tô Tương cười hỏi. Một đứa trẻ còn nhỏ nói tự mình muốn đi học, chỉ có thể là vì muốn trở thành tài nữ. Tô Tương nghĩ đến hai câu đối kia, mình đã tìm rất nhiều ngày nhưng vẫn không tìm ra được xuất xứ của nó, điều đó nói lên rằng, câu đối đó là do đứa bé này tự nghĩ ra, nhưng lúc đó nó lại nói không biết chép ở nơi nào, có tài nhưng lại không bộc lộ ra ngoài, rất nội liễm, khiến cho tướng gia than thở không dứt.
Ôn Uyển lắc đầu, nói mình chỉ muốn biết thêm chút kiến thức, nàng viết cho Tô Tương sáu chữ: Đọc sách ( đi học ), minh lí ( hiểu lí lẽ ), tri sự ( tri thức ). Tô Tương vô cùng khiếp sợ, ngẩn người một hồi lâu.
“Ha hả, suy nghĩ này của cháu rất tốt, ông cậu sẽ để ý, giúp cháu tìm một người tiên sinh giỏi, khi nào tìm được sẽ sai người đến báo với cháu. Bất quá tiên sinh giỏi có yêu cầu rất cao, đến lúc đó cháu có vừa mắt bọn họ hay không, thì phải xem bản lãnh của cháu. ” Tô Tương phục hồi tinh thần lại, cười nói .
Ôn Uyển vô cùng cao hứng, tỏ vẻ , mình nhất định sẽ cố gắng hết sức. Sau đólàm mấy động tác, cười rất đắc ý.
“Tướng gia, Quận chúa nói, nếu có cơ hội, người hãy đến Hành Phương các của nàng, nàng có thứ tốt muốn cho tướng gia xem. Bảo đảm tướng gia xem xong, sẽ vô cùng thích thú.” Hạ Ngữ ở bên cạnh nói lại lời của Ôn Uyển. Sau đó cảm thấy rất kỳ quái, Ôn Uyển có thứ gì tốt, có thể khiến cho tướng gia thích, tại sao mình lại không biết.
Tô Tương lơ đễnh nghe, Ôn Uyển nhìn bộ dáng này của ông cậu, liền cầm lấy tay của người, viết lên đó mấy chữ, Tô Tương không tin nhìn nàng. Ôn Uyển đắc ý gật đầu.
“Ha hả, tốt, hai ngày nữa, chờ ông cậu hết bận sẽ đến đó xem, nhất định sẽ đi xem. Đến lúc đó, cháu phải để cho ông cậu mở rộng tầm nhìn.” Tô Tương cười ha ha.
Ôn Uyển thật cao hứng từ biệt mọi người trong Tô phủ, tiếp tục đi tới nhà của Chu vương chúc tết.
“Làm khó đứa bé này rồi, không có mẹ, cha lại là một người mềm yếu vô năng, mẹ kế thì độc ác như rắn hổ, tất cả người trong Bình phủ đều là một đám quỷ thần rắn rết. Ở trong tình cảnh như vậy, vẫn có thể giữ được tính tình ôn hòa, nhã nhặn như vậy, đúng là khó có được. Sau này, con hãy chiếu cố đứa bé này nhiều hơn một chút. ” Tô Tương dặn dò con dâu của mình.
“Dạ, cha” thê tử Tô Hiển, Tiết thị cung kính đáp lời, nhưng trong lòng lại âm thầm kỳ quái, không biết Ôn Uyển đã nói gì với cha chồng lại khiến người cao hứng như thế , còn cố ý dặn dò mình chiếu cố nàng.
Nhìn tình hình này, nha hoàn bà tử ở bên cạnh vô cùng có quy tắc, đối với nàng lại cực kỳ cung kính. Mặc dù không biết tại sao, nhưng cũng âm thầm kinh hãi. Đứa bé này, có chỗ nào cần mình chiếu cố.
Đến phủ Chu vương, Chu vương không có ở nhà. Trước tiên, Ôn Uyển tạ lỗi với Vương phi, nói mình mỗi ngày đều học quy củ, không được ra khỏi cửa, cho nên vẫn không thể đến cám ơn cậu. Khiến cho cậu phải tốn kém như vậy, mình rất áy náy. Sau đó, tặng mấy con gấu bông mình đã chuẩn bị trước cho hai đứa bé. Gấu bông không đáng giá tiền, nhưng rất dễ thương.
Tuy lễ vật Ôn Uyển tặng không quý trọng, nhưng cũng không ai để ý đến chuyện này, Chu vương phi nhìn heo con bông, thỏ con bông, cảm thấy đặc biệt mới lạ, đặc biệt dễ thương. Lập tức đưa chúng cho hai đứa con của mình. Hai đứa trẻ vừa nhìn, liền ôm vào trong ngực, không nỡ buông tay. Hai đứa trẻ, một đứa năm tuổi, một đứa ba tuổi.
Ôn Uyển thấy bọn họ thích, cũng rất cao hứng. Chu vương phi ôm Ôn Uyển, nói, đã làm phiền nàng. Đứa bé này, cũng thiệt là… Sau đó, vòng vo chuyển sang đề tài khác.
Chu vương phi giữ Ôn Uyển ở lại ăn cơm, nàng cũng không từ chối, cơm nước xong đến lúc đi, Chu vương cũng chưa trở về, có lẽ cậu thật sự rất bận rộn.
Buổi sáng ngày thứ ba, Ôn Uyển đi đến Trữ vương gia chúc tết, Trữ vương cũng không có ở nhà, Trữ vương phi tiếp đãi Ôn Uyển cho có lệ, nói mấy câu đã bảo có khách tới. Ôn Uyển rất thức thời, lập tức trở về.
Hai ngày liên tiếp đã đi chúc tết rất nhiều nơi. Đến ngày thứ tư rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi, thật sự mệt mỏi gần chết. Cũng may thân thích nhà mình không nhiều lắm. Nếu còn nữa, sẽ vất vả hơn nhiều.
Ngày thứ sáu, nghe Hạ Ngữ nói, hôm nay người của Bao gia đến. Ôn Uyển a một câu, ý là biết rồi, sau đó không quan tâm nữa.