Những người này nghiêng mắt lén lút đánh giá nàng, còn tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, làm ra biểu tình bí hiểm. Ôn Uyển thấy những ánh mắt như vậy, rất không thoải mái. Mặc dù không thèm để ý, nhưng chưa từng thấy một phòng người đều có tâm tư như vậy. Nhưng nàng vẫn cố gắng kiềm chế sự khó chịu trong lòng, lần lượt làm lễ ra mắt.
Lão thái thái thấy mọi người đều đã làm lễ ra mắt xong, liền nói: “Đi mời các cô nương đến đây. Hôm nay Thập tiểu thư trở về nhà, có thể không cần đi học. Để cho bọn họ đến ra mắt Thập tiểu thư, sau này, đều phải ở chung một chỗ học việc khuê phòng.”
Có tiếng người trả lời, sau đó có hai người đi ra ngoài. Ôn Uyển vừa nghe, vội vàng lắc đầu, tỏ ý không cần .
Bình mẫu cười nói: “Đây là việc nên làm. Nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp nhau. Cũng nên để cho bọn họ tới gặp gỡ tiểu đường muội rồi.”
Ôn Uyển cười lạnh trong lòng, cái gì kêu là nên làm? Chuyện này cho mình cảm giác, là khách phương xa, hôm nay đến cửa thăm hỏi. Qua ít ngày nữa sẽ đi. Rõ ràng chuyện hôm nay nàng về nhà, Lão thái thái khẳng định đã sớm biết. Nếu thật sự tôn trọng nàng, thì sẽ để cho bọn họ chờ mình ở đây. Làm sao có thể để tới tận bây giờ mới nhắc tới, rất buồn cười. Họ cho là mình không hiểu chuyện, nên mới làm ra vẻ. Đáng tiếc ngay cả giả bộ, cũng giả không giống.
Nghĩ tới đây, trong lòng Ôn Uyển lộp bộp một cái. Chẳng lẽ, lão bà kia ghét bỏ mình khắc cha khắc mẹ, nên đã quyết định chủ ý. Chờ thọ yến của hoàng đế ông ngoại xong, cậu trở về đất phong, lại ném mình đến địa phương quỷ quái không có người ở, ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Không được, phải nghĩ biện pháp, đem khả năng này bóp chết từ trong trứng nước. Nàng cũng không muốn trở thành dê non đợi họ đến làm thịt.
Nhân lúc chờ đợi, Ôn Uyển cẩn thận đánh giá đồ trang trí trong Đông sương phòng . Thứ bắt mắt nhất trong phòng, chính là bình phong thêu hai mặt, bày ở trên giường, khung được làm bằng gỗ tử đàn, một mặt khắc hoa văn chữ thọ, một mặt thêu ma cô hiến thọ, bên kia cũng là bức tranh bách thọ. Xem ra bà ta thật sự rất muốn sống lâu trăm tuổi .
Ôn Uyển không thể nói chuyện, đương nhiên chỉ ngồi nghe các nàng nói rồi. Lão thái thái thấy vẻ mặt Ôn Uyển nhàn nhạt, người vốn luôn được cháu trai cháu gái nịnh nọt thành thói quen như bà ta, lúc này cảm thấy rất không vui. Mọi người nhìn thấu tâm tư Lão thái thái, trong lòng âm thầm xoay chuyển không biết bao nhiêu ý nghĩ .
Ôn Uyển đều nhìn thấy sự thay đổi thần sắc trong mắt của bọn họ, nhưng nàng chỉ cầu bình an lớn lên, không cầu được người yêu thích, hơn nữa loại yêu thích này, nàng cũng không lạ gì. Có cậu trông chừng, lại không cần dựa vào bọn họ, sau này mình cũng không phải chịu những nagỳ đói rét nữa. Chính nàng có tay có chân, còn có đầu óc cơ trí, không sợ không thể sống tốt.
Chỉ một lúc sau, đã thấy sáu bà vú và hơn mười nha hoàn, vây quanh sáu tỷ muội đi vào. Vàng bạc châu ngọc, làm người ta chói mắt. Ôn Uyển nhìn mấy vị tỷ muội trên danh nghĩa này, tà áo cùng váy của bọn họ, trên cơ bản đều cùng một loại. Ôn Uyển biết trong phủ Quốc Công có hai vị tiểu thư con vợ cả, nói cách khác, trong sáu cô nương kia, có bốn người là thứ xuất.
Đều nói con vợ cả cùng thứ xuất, đãi ngộ không giống nhau, tại sao bây giờ, đãi ngộ của cả sáu người đều giống nhau, chẳng lẽ có duyên cớ gì? Trong lòng Ôn Uyển có chút nghi ngờ, dường như những thứ này cùng hiểu biết của mình không đồng nhất a. Tuy nghi ngờ nhưng Ôn Uyển vẫn vội vàng đứng lên nghênh đón, làm lễ ra mắt, tự giới thiệu mình với từng vị tỷ muội một, từ lớn đến nhỏ.
Người dẫn đầu là Thanh Thủy, trưởng nữ Nhị phòng, năm nay mười lăm, trầm mặc ôn nhu. Thanh Từ thân hình yểu điệu, vóc người lả lơi, nhìn thấy, cứ cảm giác là lạ. Thanh Trâm thì đang nhìn bên này ngó bên nọ, má đào mang theo nụ cười tươi rói, đoán là cuộc sống trôi qua cực kỳ thoải mái. Thanh Chiếu sạch sẽ thanh khiết, có thể là do tuổi đời còn nhỏ (con của nhị phòng). Thanh Hồng thần thái ngây thơ, bộ dạng bướng bỉnh. Thanh San, trong mắt có vẻ oán hận, Ôn Uyển rất bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nàng, nếu căn cứ vào góc nhìn này, có lẽ chỉ có mình nàng thấy được vẻ oán hận này. Đáng tiếc, người mới nho nhỏ như vậy, nhưng lại mang theo sự thù hận. Trưởng thành, không biết tâm lí có thể bị vặn vẹo hay không?
Mới vừa rồi còn không có cảm giác gì, nhưng lúc này các cô nương đều đứng chung một chỗ, tất nhiên sẽ sinh ra sự so sánh cao thấp. Mọi người thấy Ôn Uyển tuổi tác và diện mạo tuy nhỏ, nhưng động tác cử chỉ lại không hề tầm thường, có một loại hồn nhiên cao quý khó tin.
Mọi người rất ngạc nhiên nghi ngờ, các nàng đều nghe nói. Ôn Uyển mới sinh ra không tới ba tháng đã bị người đưa đến thôn trang ở nông thôn rồi. Cho đến mười ngày trước, mới đến người của Trịnh Vương phủ đón trở về. Cho dù có học quy củ thế nào đi chăng nữa, thì cử chỉ nhất định sẽ không thể thuần thục như hiện tại. Đối mặt với nhiều người như vậy, nàng lại không hề có một chút bối rối, sợ hãi nào, mà rất tao nhã, tự nhiên, giống như trời sinh ra đã như vậy.
Những người lớn trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ, đây là bởi vì trong người nàng có chảy huyết mạch của hoàng gia, cao quý từ trong xương. Vừa nghĩ như vậy, rất nhiều người đều nghiêm nghị, ánh mắt đối với Ôn Uyển, cũng có chút kính sợ. Dĩ nhiên, càng nhiều hơn là ghen ghét, đặc biệt là Thanh Từ cùng Thanh Trâm, ánh mắt tức giận chiếu thẳng vào Ôn Uyển, khiến Ôn Uyển cảm thấy khó hiểu. Thanh San căm hận nhìn nàng, nàng còn có thể hiểu, còn các nàng tức giận cái gì? Đúng là bệnh thần kinh, cả một phòng đều bệnh thần kinh. Đây là cảm xúc duy nhất của Ôn Uyển khi đến Bình gia. Một phòng, phần lớn, không, tất cả đều là bệnh thần kinh.
Bình mẫu có chút luyến tiếc, đứa nhỏ này, nếu không phải bị câm, dựa vào phong thái cùng cử chỉ này, nhất định có thể gả vào trong cung, sánh đôi cùng các vương tôn hoàng tử. Đáng tiếc, cái bộ dáng này, tương lai chỉ có thể gả cho một gia đình bình thường, lại còn phải tốn một phần đồ cưới, đối với gia tộc không giúp ích được gì.
“Tốt lắm, mọi người đều đã nhận thức nhau hết rồi, bận rộn một phen như vậy, đã an bài chỗ ở cho Ôn Uyển chưa?” Bình Quốc Công hỏi.
“Lão Ngũ nói, sẽ đón nàng về ở Ngũ phòng. Viện đã quét dọn gọn gàng sạch sẽ, bố trí chỉnh tề. Bọn họ sẽ chiếu cố Ôn Uyển thật tốt, sẽ không tiếp tục để cho nàng chịu khổ.” Bình mẫu trong lòng không thích, đều biểu hiện ở trên mặt, rất vô tình nói.
Ôn Uyển cười lạnh không dứt. Đây không phải đưa dê vào miệng cọp sao? Nàng nghe xong, cố ý sợ run cả người, sợ hãi nhìn Bình Quốc Công. Trong lòng lại đang suy nghĩ, nên giải quyết chuyện này như thế nào? Chết cũng không muốn ở chung một chỗ với nữ nhân rắn rết ki. Nếu không ngày ngày cùng nàng ta ngầm đấu đá lẫn nhau, khoảng thời gian này nhất định không thể nào trôi qua bình an được.
“Ở gần Ngũ phòng cái gì? Hà Viên không phải còn trống sao? Để cho Ôn Uyển vào đó ở đi. Dù sao để không cũng lãng phí.” Bình Quốc Công thấy bộ dáng sợ sệt của Ôn Uyển, lại nhớ tới thanh âm lạnh lùng của hoàng đế, bộ dáng phẫn nộ, ánh mắt tràn đầy cảnh cáo của Trịnh vương, nghĩ trong lòng, vẫn là không để Ôn Uyển ở cùng một chỗ với nữ nhân ác độc kia.
Vạn nhất thật sự gặp chuyện không may, hoàng đế không buông tha cho mình. Trịnh vương càng sẽ không tha cho quốc công phủ. Hiện tại, Trịnh Vương không giống như lúc trước, hắn càng phải cẩn thận ứng phó.
“Quốc Công gia đã nói như vậy, vậy hãy để cho Ôn Uyển ở Hà Viên đi. Dù sao nơi đó, ngày ngày cũng có người đến quét dọn, bố trí đều tốt, không cần sửa chữa, cũng có thể vào ở.” Bình mẫu gật đầu, không có phản bác. Dù nói thế nào, Quốc Công gia mới là chủ nhân chân chính của phủ đệ này, Lão phu nhân muốn phản bác cũng không được.
“Ta thấy, ngươi có mấy nha hoàn đi theo bên cạnh, là Vương gia thưởng ?” Lão thái thái vội hỏi. Ôn Uyển sai người gọi Hạ Hà, Hạ Thiền, và Cố ma ma tiến vào.
Ba người đi vào, lần lượt thỉnh an mọi người. Bình mẫu gật đầu, âm thầm khen ngợi, không hổ là người xuất thân từ Vương phủ, huấn luyện nghiêm chỉnh, chững chạc khéo léo. Ngay cả nha hoàn bên cạnh mình, cũng không được như thế. Nhưng bà ta lại không hề biết, đây đều là những nha hoàn nhất đẳng, nhị đẳng trong vương phủ.
“Nếu Vương gia đã thưởng cho ngươi hai nha hoàn, ta lại chọn thêm mấy nha hoàn cho ngươi. Tới, đây là Tử Lăng, đại nha hoàn bên cạnh ta, có nàng ở bên cạnh, cũng có thể giúp ngươi nhanh chóng quen thuộc tình huống trong phủ.” Bà ta vừa dứt lời, người kêu là Tử Lăng lập tức đứng lên, lớn lên rất xinh đẹp, nhìn cũng ổn trọng.
Nghe lời của Bình mẫu, Tử Lăng lập tức dập đầu lạy Ôn Uyển, Hạ Thiền cùng Hạ Hà vốn đứng cùng nhau, vừa thấy tình thế này, rất nhanh liền lui về phía sau một bước. Tử Lăng sau khi đứng lên, hướng Hạ Thiền cười cười, liền cùng Hạ Hà đứng chung một chỗ .
Bình mẫu lại càng hài lòng, nha hoàn này, thật đúng là có mắt nhìn. Không uổng phí một đại nha hoàn mình đã chăm sóc dạy bảo tốt như vậy, vốn định cho nàng một nha hoàn nhị đẳng, nhưng làm sao có thể dùng nha hoàn nhị đẳng bức lui nhất đẳng nha hoàn của người ta đây? Bất quá như vậy cũng tốt, sau này ,có chuyện gì, mình cũng là người biết đầu tiên.
“Trước tiên, lui xuống thu xếp, nghỉ ngơi trong chốc lát, buổi trưa cùng nhau dùng bữa.” Bình Quốc Công nói xong, liền ra khỏi hậu viện, hướng tiền viện mà đi. Bình mẫu cũng mệt mỏi, bận rộn hơn phân nửa buổi sáng, nên cũng muốn nghỉ ngơi.
Đại phu nhân Hứa thị thì dẫn Ôn Uyển đi đến Hà Viên, vừa đi vừa giới thiệu từng cái một cho nàng. Bước vào nội môn, liền nhìn thấy một cái hang động bằng đá, ra khỏi hang động, lại thấy một vòm đá khác, đi thêm mấy bước, cỏ cây xanh tươi, kỳ hoa le lói, cả một vùng đều thanh tịnh, mát mẻ, từ sâu trong bụi hoa quanh co chảy tới dưới khe đá, lại đi một đoạn đường, bằng phẳng rộng rãi. Cúi đầu nhìn xuống, đá trắng làm lan can, vây quanh mép ao.
Hứa phu nhân dẫn Ôn Uyển tiếp tục đi vào trong, xuyên qua triền núi, xuyên qua hoa lá, dòng suối vỗ vào đá, chợt nghe tiếng nước chảy nhanh, chảy ra khỏi thạch động. Trên thì có suối , có cây liễu, dưới thì có hoa rơi bay bỗng.
Ôn Uyển thấy vậy, ánh mắt đều hoa lên, thật xinh đẹp. Không có đại khí giống như Vương phủ, nhưng so với Vương phủ càng phú quý tinh sảo hơn. Có thể nguyên nhân là do cậu không có ở kinh thành thường xuyên đi! Ôn Uyển nghĩ như vậy.
Ngay cả Hạ Hà cùng Hạ Thiền đều có chút kinh dị. Hứa phu nhân sắc mặt rất bình tĩnh, đoán chừng là thấy nhiều rồi. Bất quá thấy bộ dạng hơi kinh ngạc của mọi người, vẫn giải thích một phen: “Viện này được xây dựng lúc cô tổ mẫu của chúng ta về thăm nhà, cô tổ mẫu của chúng ta là hoàng hậu nương nương, lúc xây tòa nhà này, hao tốn biết bao nhiêu của cải, nhưng sau này vẫn để không. Lão thái quân thấy cứ để trống như vậy, rất lãng phí, liền để cho Đại cô nương, con gái ta vào ở.
Hà Hoa viện này là do đại nữ nhi của mình, Thanh Hà dùng chính tên của nó đặt cho, đến bây giờ, đã có ba năm không có ai ở. Bất quá, vẫn luôn có người phụ trách quét dọn.
“Mấy cô nương trong nhà vẫn đều tranh nhau ở đây, muốn Lão phu nhân đáp ứng cho mình được vào ở, nhưng Lão phu nhân nghĩ tới Thập tiểu thư không có trở về, Hà Hoa viện này, Lão phu nhân chuẩn bị vì Thập tiểu thư đi. Cho nên vẫn luôn không đồng ý.” Hứa thị nhìn Ôn Uyển cười nói.
Vì mình chuẩn bị? Ôn Uyển trong lòng giễu cợt, cho rằng mình là kẻ ngốc sao? Sẽ tin những lời kia. Ôn Uyển gật đầu cười, làm động tác, tỏ vẻ mình đã biết. Đi thêm một hồi nữa, liền nhìn thấy một tòa nhà lớn.