Nữ tử kia để cho Ôn Uyển làm cái gì, Ôn Uyển liền làm cái đó; đối với nữ tử kia, cũng rất thân thiết. Vô cùng biết điều ngoan ngoãn. Làm cho nữ tử kia vô cùng hài lòng.
“ Nói cho nương, những năm này ngươi làm thế nào sống được?” Nữ tử ôn nhu hỏi.
Ôn Uyển ra dấu mấy cái, rất ít người hiểu được nàng có ý tứ gì, dù sao cũng là ở đây múa lung tung. Ôn Uyển thấy ở đáy mắt nữ nhân kia không kiên nhẫn, nhưng mà che giấu rất khá.
Nửa ngày, người bên cạnh liên tục phỏng đoán kèm theo suy đoán, đoán được đại khái là nói trong nhà có bảy hài tử, nàng nhỏ nhất, ăn được cũng ít, nhưng mà làm việc lại nhiều nhất, thường xuyên ăn bữa nay không có bữa mai. Ở trong nhà, ca ca tỷ tỷ đều khi dễ nàng. Câu chuyện đó thật ra thì nửa thật nửa giả. Ăn bữa nay không có bữa mai là ở nơi này; ca ca tỷ tỷ khi dễ nàng, là ở hiện đại; thường xuyên bị chửi bị đánh là Kiều tú nương. Như vậy thêm thêm bớt bớt, hiệu quả cực kì tốt .
“Đào nhi, ngươi có viết chữ sao?” Thanh âm nữ tử, giống như gió xuân thổi tới trong lòng Ôn Uyển. Ôn Uyển khổ sở lắc đầu, quấn lấy nữ tử kia đòi dạy nàng biết chữ.
Dạy nửa ngày, chỉ nhận thức ba chữ. Không phải là ngốc bình thường, cái loại ngốc này là ngốc đến mức làm cho người thông minh muốn điên. Nhưng rất hiếu học, vẫn quấn lấy muốn học.
“Bảo sao không làm cho người ta ưa thích, ngốc đến cùng tận.” Nữ nhân kia bị cuốn lấy không có biện pháp, thừa dịp người không chú ý, âm thầm nói thầm.
Phải nói kỹ xảo biểu diễn của Ôn Uyển chỉ là thông thường. Nhưng là mọi người đều có một khái niệm vào trước là chủ, cộng thêm những tài liệu thu thập được, cũng không có chứng tỏ Ôn Uyển có bao nhiêu thông minh, ít nhất học hơn một tháng thêu thùa, ngay cả châm pháp cơ bản nhất cũng không hoàn toàn học xong, chứng tỏ hài tử này không thông minh .
Thật ra là Ôn Uyển không muốn học. Nàng mặc dù thích, cũng tôn sùng kỹ nghệ này, nhưng lại không thật sự học. Nàng lại không có ý định làm tú nương, học cái này làm cái gì. Coi như ứng phó được là tốt rồi.
Trải qua chừng mấy ngày khảo sát, cho ra kết quả, đều là nhất trí. Triệu Vương phát thiệp mời.
Ở Bình Quốc Công phủ, Bình Quốc Công vô cùng kỳ quái hỏi “Quái lạ, Triệu Vương đột nhiên gióng trống khua chiêng mời Trịnh Vương, còn có vài vị trọng thần, làm cái gì vậy? Chẳng lẽ hắn không biết hiện tại phải khiêm tốn hành sự sao.”
“Cho dù hắn hành sự như thế nào, mặt mũi này, vẫn phải cho. Buổi tối ngày mai, ta đi xem một chút đi.” Thế Tử cố vấn, Quốc Công gia gật đầu .
Cùng lúc đó, ở quý phủ Tô Tương, nhi tử tướng gia, Tả Phó Đô Ngự Sử Tô Hiển hừ lạnh một tiếng “Triệu Vương này, vốn tưởng rằng hắn có thể cùng Trịnh Vương Bình phân sắc thu, không nghĩ tới, cũng là người ngu ngốc.”
“Hiện tại, có tư cách dòm ngó ngôi báu Thái Tử chính là Triệu Vương cùng Trịnh Vương, Triệu Vương xuất thân quý giá, mẫu thân là Hiền phi, là tiểu thư Trấn Quốc Công phủ. Chính hắn tài hoa mưu lược không gì không giỏi; còn có Trấn Quốc Công làm hậu thuẫn, là có hi vọng nhất. Trịnh Vương văn thao vũ lược, không kém hơn Triệu Vương chút nào, nhưng hắn thua ở lúc mới ra đời; nếu như hắn sinh ra cao quý hơn một chút, mẫu thân hắn không phải là tội tì, hoặc là có dưỡng mẫu xuất thân cao quý hơn một chút, có lẽ hy vọng sẽ lớn hơn rất nhiều. Đáng tiếc, hắn không có. Cộng thêm hoàng thượng cũng không thích Trịnh Vương, nếu như Triệu Vương không đi sai bước, trong hai, lưu lại, phải là Triệu Vương rồi. Nhưng mà chuyện trên đời không có tuyệt đối.” Tô Tương Tô Hộ lắc đầu .
“Nhưng không ngăn được hắn tự mình phạm ngu xuẩn. Hiện tại cái thời kỳ nhạy cảm này, hắn lại dám gióng trống khua chiêng, mở tiệc chiêu đãi nhiều trọng thần trong triều như vậy, không chọc vào mắt hoàng thượng sao?” Tô Hiển lạnh giọng nói .
“Ngươi vẫn còn cần nhiều kinh nghiệm hơn a, nếu như không phải là chuyện xảy ra có nguyên nhân, Triệu vương làm sao có thể làm ra sự tình như vậy. Ngươi đi xem một chút, xem trong hồ lô của hắn bán thuốc gì.” Tô Tương lạnh giọng .
Mà đối thủ Triệu vương lo lắng nhất, bên trong phủ Trịnh Vương. Phụ tá hỏi nam tử mặc một thân mãng bào bên cạnh “Vương gia, Triệu vương muốn làm gì?” nam tử Hoa phục lắc đầu, mặt có thần sắc lo lắng.
Muốn tranh giành, ai không muốn ngồi lên chiếc ghế tựa kia, nhưng mà mình sinh ra, so với người khác đã khó khăn hơn. Đời sau của tội quan, vì sao mình lại phải là đời sau của tội quan. Mẫu thân của mình cho đến chết cũng chỉ là Dung Hoa ngũ phẩm nho nhỏ. Hay là bởi vì sinh ra mình là một nhi tử, mới có cái cơ hội phong tước Dung Hoa kia. Nếu như xuất thân của mình cao hơn một chút, cũng có cơ hội đọ sức một chút. Nhưng mà bây giờ, không nói chuyện gặp gỡ được người, nhưng thái độ xa cách kia, đã chứng minh mình không có cơ hội .
Mình cũng nỗ lực qua, cũng một mực tìm cơ duyên kia. Nhưng mà cơ duyên, cơ duyên rốt cuộc là ở nơi nào .
Mở ra cơ duyên hư vô mờ mịt kia, còn lại cơ hội duy nhất, chính là nhìn thái độ của phụ hoàng. Mười năm này, đất phong của mình, trên mười huyện được hạ phong dưới tên của hắn, từ mỗi năm cần triều đình cứu viện, đến bây giờ nộp tiền thuế thượng đẳng cùng các huyện nhất đẳng khác. Mười cái đất phong được hắn thống trị ngay ngắn rõ ràng, phát triển không ngừng, hiện tại bách tính an cư lập nghiệp. Còn có chính là nhiều con nối dõi, Triệu Vương cho đến bây giờ chỉ có hai đứa con trai, trong đó một người còn có vẻ bệnh, Mà hắn có bảy nhi tử, đều thông minh lanh lợi, những điều này là ưu thế của hắn a! Trong lòng, chỉ có thể cầu nguyện, phụ thân nhìn trúng chính là năng lực, còn có người thừa kế kế tiếp, mà không phải là xuất thân chết tiệt .
Nhưng trong lòng, cũng rất rõ ràng, đó là một cản trở cứng rắn, cho dù phụ hoàng không thèm để ý, văn võ đại thần cũng không thể không để ý. Nhìn một chút, Triệu Vương hắn đến tột cùng, muốn đùa bỡn cái dạng gì, tiếp chiêu là được .
Ở nơi này một ngày, Triệu Vương đưa thiếp mời ước định thời gian tốt rồi. Người mời tới, đều tới. Dù cho bản thân không có tới, cũng đều phái đệ tử con em chính nhà mình tới. Nhìn người vừa tới, nụ cười của Triệu Vương, lại càng thêm xán lạn. Yến hội được bố trí coi như là khiêm tốn, không có ánh đèn tỏa ra màu sắc kỳ dị nào, chén dạ quang ngọc lưu ly nhỏ vân vân….Sau khi khách tới đông đủ, Triệu Vương nói một phen lời chúc mừng, liền phân phó mở tiệc .
Buổi tiệc cũng không có điểm đặc biệt nào, mọi người tán gẫu một chút nên cho hoàng thượng kính lễ gì, đàm luận một chút gần đây phát sinh một ít sự kiện gì. Nhìn vũ nữ nhảy múa, cuối cùng hàn huyên tới con nối dòng .
“Bát đệ, phủ của ngươi tiểu vương tử có bảy vị, Quận Chúa cũng chỉ có hai vị, thật sự là quá ít.” Triệu Vương ý vị thâm trường nói .
Trịnh Vương cười nói, đây cũng là ý trời, hơn nữa bây giờ còn trẻ tuổi, sau này, nhất định sẽ tăng thêm, không vội. Nhưng trong lòng lại là đề cao cảnh giác. Muốn nói con nối dòng ít ỏi, phải ít cũng không phải là hắn sao?
“Phải không? Bát đệ à, năm Nhân Khang thứ ba mươi mốt, ngươi có phải tới dạo kinh đô một chuyến không a?” Triệu Vương cười ha hả nói.
Sắc mặt Trịnh Vương vô cùng khó coi, lập tức liền không nể mặt , lạnh giọng hỏi Triệu Vương đây là ý gì. Ngay lúc đó Phiên Vương không có ý chỉ của hoàng đế, là không được tùy ý rời khỏi đất phong, nếu không liền lấy tội mưu nghịch để luận tội. Bây giờ Triệu Vương nói như vậy, không phải là nói mình mưu nghịch sao?
Thời kỳ thái tổ dựng nước, phân đất phong hầu chư vương. Nhưng vì phòng ngừa chư vương phân chia quyền lợi của hoàng đế, dễ dàng phát sinh cục diện chư vương hỗn loạn Hán triều. Đất phong của Vương gia, cũng không như Vương gia Hán triều lớn như vậy. Đất phong lớn nhất, cũng là chỉ có một châu, đại khái lớn như mười ba huyện vậy. Hơn nữa mỗi Phiên vương chỉ có thể thu lấy ba phần mười thuế má làm chi phí sinh hoạt. Vương gia ở đất phong, không có ý chỉ của hoàng đế, không được điều động quân đội. Vương gia đối với lãnh địa của mình, chỉ có quyền quản lí, chỉ cần thống trị tốt thuộc địa của mình là tốt rồi, binh quyền không được phép hỏi tới. Quân đội cá nhân của mình, cũng không thể vượt qua một ngàn người. Không có thánh chỉ truyền tới triệu tập, không thể rời khỏi đất phong, nếu không liền lấy tội mưu nghịch để luận tội. Cho nên, những năm gần đây, mặc dù cũng thỉnh thoảng có làm phản, nhưng rất nhanh liền bị dẹp loạn. Không thể không nói, thánh tổ vẫn còn rất thánh minh .
Triệu Vương nghe thấy, phất phất tay. Hộ vệ mang tới một nữ tử, nữ tử lớn lên quốc sắc thiên hương, mặc một bộ xiêm y lộ gần nửa bộ ngực trắng nõn. Thấy trang phục xinh đẹp lộ liễu kia, cũng biết là làm nghề nghiệp hèn hạ. Con gái nhà đàng hoàng chắc sẽ không mặc thành cái bộ dáng này .
Cổ đại cấp bậc rõ ràng, người nào mặc y phục gì; phẩm cấp gì xứng với vật phẩm trang sức nào, được quy định vô cùng chặt chẽ. Còn có xưng hô, cũng là không được tùy tiện gọi. Giống như, nếu trong nhà không có người nào là làm quan hoặc là có công danh, không được gọi là lão thái gia hoặc là lão tổ tông các loại .
Nam nhân đang ngồi nhìn thấy, không một ai không kinh diễm. Nữ tử đầu tiên, liền nhào tới trước mặt bàn Trịnh Vương, khóc nói, Gia, ta là Tiểu Thi,ta là Thi Thi a! Gia, ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi.
Sau khi Trịnh Vương nhìn thấy, sắc mặt khôi phục như thường, trong lòng đã hiểu, hôm nay Triệu Vương là muốn hạ nhục mình, bất quá diễn màn kịch này, có phải quá vụng về một chút rồi không. Lạnh giọng lùng hỏi “ Ngũ hoàng huynh , người này đang hát tuồng gì a.”
Nữ tử thấy Trịnh Vương không nhận mình, cực kỳ bi thương: “Thi Thi biết, Thi Thi không xứng với gia, cũng không yêu cầu xa vời gia để cho Thi Thi đi theo làm bạn. Nhưng mà, gia, ta không biết. Ngày đó sau khi ngươi đi, ta đã nghi ngờ thân thể có gì đó. Gia, ta sinh cho ngươi một nữ nhi, một nữ nhi rất khả ái. Gia, ta tìm ngươi năm năm rồi. Ta không hy vọng xa vời những thứ khác, ta chỉ van xin ngươi, đem hài tử đáng thương này mang về đ.! Những năm này, nàng đi theo ta, ăn thật nhiều khổ. Gia, Thi Thi van cầu ngươi.”
Các vị khách quý được mời tới, thì thầm với nhau.
Trịnh Vương cười lạnh, muốn gài tang vật hãm hại mình, cũng không cần dùng phương pháp vụng về như vậy. Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng hiều được, nhân vật sát thủ thật sự còn chưa có đi ra.
“Gia, ngươi không nhận ta không quan trọng. Nhưng ngươi không thể không nhận nữ nhi của ta, ngươi không thể không nhận nữ nhi của chúng ta. Ta biết ta là bùn trên mặt đất, ngươi là Hùng Ưng trên bầu trời, ta không xứng với Gia, nhưng mà nữ nhi là cốt nhục của ngươi, ngươi không thể không nhận a! Gia. Ngươi không biết Đào Nhi bị khổ bao nhiêu a! Gia, ngươi không thể ác lòng như vậy!” Nữ tử bi thương kêu gào. Trịnh Vương nhìn Triệu Vương một cái, đúng lúc cũng hướng hắn nhìn lại, mang trên mặt vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, tim Trịnh Vương thắt chặt lại .
Triệu Vương phất phất tay, thủ vệ bên ngoài mang vào một cái tiểu nữ hài, cũng chính là Ôn Uyển.
Nữ tử kia tới bên mình chừng mấy ngày rồi, một tấc cũng không rời. Mới vừa rồi đột nhiên rời đi, lúc trước đã có người đi vào trang điểm mặc quần áo cho Ôn Uyển. Mấy cái nha hoàn rửa mặt cho nàng, chăm chú nhìn lông mày, Ôn Uyển hiểu, đã đến lúc phải nhìn cho rõ ràng bọn họ cuối cùng muốn tới bắt mình làm cái gì.
Tình Nhi đem đầu tóc Ôn Uyển tất cả đều vén lên, chải búi tóc hình xoắn ốc, trên tóc cài đồ nữ trang bằng vàng, mang hai đóa hoa lụa, mặc hoa phục gấm Vân Nam màu đỏ chót, trơn tuột nhẵn nhụi chói mắt như đám mây. Lúc cứng rắn mặc vào làm cho Ôn Uyển sợ hãi đứng thẳng. Ngày đó cũng chính là thứ đồ này thiếu chút nữa lấy đi mạng nhỏ của mình, lúc đầu Ôn Uyển có chết cũng không mặc, bị ép buộc mạnh mẽ làm cho mặc .
Ôn Uyển bây giờ được cho là phú quý rồi, trên đầu cài một bộ trang sức khắc khổng tước, tai đeo một đôi khuyên tai trân châu; trên cổ đeo một cái vòng vàng chuỗi ngọc bát bảo; ngang hông treo túi thơm thêu hoa lan; trên cổ tay bên trái đeo cái vòng tay bằng vàng khắc hình hoa cỏ, bên phải đeo vòng tay hai dây quấn vào nhau, và một vòng tay rỗng chạm hoa mai.
Ôn Uyển nhìn vào gương, vốn là nàng chân mày lá liễu mắt hạnh nhìn rất tốt, không biết làm sao đem chân mày lá liễu của mình vẽ được đậm như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn núc ních; lỗ mũi vểnh nhẹ; đôi môi khêu gợi; quần áo trang sức hoa lệ, lại hợp với một đôi chân mày lá liễu cong cong, vậy khẳng định là vô cùng xinh đẹp. Nhưng mà lông mày rậm này, phá hư mỹ cảm của toàn thân, chẳng ra cái gì cả. Cực kỳ quái dị .
Nữ tử trong khoảng thời gian này không ngừng tẩy não nàng, nói nàng vốn sinh ra trong gia đình phú quý, chẳng qua là phụ thân của nàng không biết sự tồn tại của nàng. Chờ thêm hai ngày, phụ thân của nàng sẽ tới đón nàng, bảo nàng biểu hiện thật tốt .
Ôn Uyển rất là không hiểu, mấy ngày qua cũng một mực suy nghĩ chuyện này coi như đem mình đưa cho cha hờ kia, cũng không có gì mất thể diện nha! Mình là nữ nhi chánh thê của hắn, chính là đích nữ, nhiều nhất là bị cười nhạo một phen nữ nhi tại sao lại là người câm, lưu lạc làm tỳ nữ, còn có không biết cách quản gia, không có gì làm cho người ta mưu đồ tốt .
Hơn nữa, cha mình hình như cũng không phải là quan lớn gì, có thể mưu đồ được cái gì. Coi như muốn mưu đồ Bình gia, mình đối với bọn họ mà nói, cũng là một nữ nhi bỏ đi, không cần phải làm cho phức tạp như thế đi!
Nghĩ tới rất nhanh có thể thấy phụ thân kia, nên cúi đầu, bộ dạng như cũ ngoan ngoãn biết điều. Nếu nói hổ dữ không ăn thịt con, thấy mình, hẳn là sẽ đối với mình thật tốt. Ít nhất, Ôn Uyển cũng không đòi hỏi nhiều, mới có thể làm cho mình áo cơm không lo, bảo đảm tánh mạng của mình an toàn. Khi đó, mình cũng có thể đi tìm ma ma rồi. Nghĩ như vậy, nên vô cùng phối hợp .
Lúc này, Tình Nhi lặp đi lặp lại một lần, để cho nàng biểu hiện thật tốt, đợi đến khi Ôn Uyển trầm mặc đáp lại, mới vừa lòng lôi kéo nàng ra khỏi cửa phòng.
Sau đó, Ôn Uyển liền bị thị nữ dẫn theo ra ngoài, nhìn chung quanh nhiều người như vậy, có chút khiếp đảm hướng Tình Nhi nhích lại gần.
Trên yến hội, mọi người nhìn tiểu cô nương kia, lại nhìn Trịnh Vương, chợt hiểu ra nữ tử này tại sao có dũng khí lớn như vậy. Cũng hiểu, Triệu Vương tại sao muốn làm như vậy, mà Trịnh Vương vừa nhìn thấy tiểu cô nương này , sắc mặt trầm xuống, bất quá rất nhanh khôi phục như lúc ban đầu .
“Triệu Vương ,ngươi đây là có ý gì.” Trịnh Vương quyết định tiên phát chế nhân .
*tiên phát chế nhân : tương tự đánh đòn phủ đầu ,ra đòn đầu tiên chế ngự người.
Triệu Vương cười ha ha nói: “Bát đệ, ta giúp ngươi tìm nữ nhi về, tại sao ngươi không cám ơn ta, còn hướng về phía ta phát giận chứ?”
Ôn Uyển nghe bọn họ nói chuyện, hướng về người ra mặt nhìn một chút, lại hướng về nam tử tức giận kia nhìn lại, trong mơ hồ có chút hiểu, nam tử phía trên hẳn là cha của mình. Bởi vì, thật sự là, vừa nhìn hai người, cũng biết là cha con.
Chỉ thấy nam tử kia: đầu mang ngọc quan tím, thân mặc hoa phục thêu rồng màu vàng óng ánh cùng mây ngũ sắc, thắt lưng bên trái treo một ngọc vội khắc trảo mãng, phải là trường kiếm, mày rậm, mắt hạnh, mặt tròn, lỗ mũi hếch nhẹ, đôi môi thật dày. Cùng với cái người mà vừa mới rồi Ôn Uyển nhìn trong gương, nàng ở giữa sân, quả thực giống nhau. Bất đồng duy nhất, Ôn Uyển ngoan ngoãn khả ái, nam tử kia anh vũ bất phàm.