Edit: Hoa Hạ “Quận chúa, nương nương nô tỳ cho mời Quận chúa đến nội cung gặp mặt.” Một cung nữ toàn thân mặc cung trang màu tím, vô cùng cung kính mời Ôn Uyển. Ôn Uyển biết rõ từ chối không được, nhưng vẫn muốn lắc đầu từ chối.
Ôn Uyển mới vừa đi tới giữa trung tâm, xa xa nhìn thấy người đi đến, Ôn Uyển cũng biết lần này có trốn tránh cũng không được. Tục ngữ nói, trốn được mùng một, không tránh được mười lăm, không có biện pháp trốn tránh rồi. Nàng vẫn không muốn đi gặp người, lúc này, chắc hẳn phải đi gặp rồi.
Ở trong phủ đệ Triệu vương, Triệu vương đang cùng phụ tá nói chuyện về Trịnh vương ở Hà Nam.
“Vương gia, Lục Hà có tin. Nói là Trịnh vương vì quan lại chiếm không lương thực, đã mạnh mẽ ra lệnh yêu cầu phú hộ phủ châu cho Trịnh vương mượn lương thực. Một số phú hộ trong châu đã chống lại nhưng không chịu được áp lực, lần lượt đã cho mượn lương thực rồi. Lục Hà hỏi Vương gia, hắn nên làm việc thế nào bây giờ.” Người đến bẩm báo .
“Ngươi trước tiên sai người đến thu xếp ổn thỏa.” Rồi xoay người trở về thư phòng.
“Vương gia, kinh thành gửi thư đến. Hoàng thượng mấy ngày trước đã hạ chỉ, các tỉnh từ Giang Tây, Tô Châu chờ sản xuất được nhiều lương thực thì điều động tập trung lương thực. Không đủ, còn đi Thái Nguyên chờ bao giờ có lương thực thì đi mua. Hiện tại ý chỉ đoán chừng đã truyền xuống đến trong tay các tổng đốc. Chúng ta chính là muốn ngăn cản, cũng không ngăn cản được. Hơn nữa, Lục Hà là người của Vương gia, đây là chuyện mọi người đều biết, nếu hắn ở bên trong ngăn trở, hoàng thượng biết cũng sẽ không vui .” Trang tiên sinh không có nói thêm nữa.
Triệu vương cũng biết ngầm ý của hắn. Trước mắt, mình không những không thể làm chuyện xấu, ngược lại phải kêu Lục Hà trợ giúp Trịnh vương cứu tế cho tốt, nếu không, đến ngay chính mình cũng không được yên.
“Bảo Lục Hà tận tâm hiệp trợ Trịnh vương. Nhưng mà, không phải còn có một Mã tổng đốc sao? Đây chính là người của Chỉ thân vương. Chuyện lần trước của Ôn Uyển, đã để cho Chỉ thân vương đối với Trịnh vương rất bất mãn. Hiện tại, nên lợi dụng cho tốt mới được.” Triệu vương lạnh lùng nói.
“Vương gia, một chiêu này của quận chúa Ôn Uyển, đúng là cao minh. Cứ như vậy, nàng không chỉ có phân lượng rất nặng ở trong lòng hoàng thượng, danh tiếng ở trong bách quan, sĩ tử càng tốt; mà ở trong mắt dân chúng, còn là một nghĩa cử chí công vô tư thật tâm vì dân chúng. Mà nàng, hết lần này tới lần khác lại là đối thủ của chúng ta.” Trang tiên sinh nhìn Triệu vương, vô cùng tiếc nuối. Cũng rất ảo não, nếu ban đầu có thể giết nàng, cũng sẽ không xảy ra chuyện bây giờ.
“Đối thủ? Tiên sinh có phải đánh giá nàng ta quá cao hay không thế?” Mặc dù trong lòng Triệu vương có suy nghĩ nhỏ này, nhưng lòng kiêu ngạo của hắn không muốn thừa nhận.
“Không sai, chính là đối thủ. Lúc trước nhìn nàng ấy hám tài như vậy, danh tiếng keo kiệt không người nào không biết, lão hủ cho là không đáng để lo lắng. Nhưng bây giờ xem ra, quả là sơ ý của lão hủ. Có thể ở dưới mắt chúng ta giở trò, lừa gạt tất cả mọi người chúng ta, há lại có thể là một người đơn giản. Hơn nữa, gần đây ta cẩn thận tìm hiểu quận chúa Ôn Uyển làm mọi chuyện trong bốn năm này, phát hiện quận chúa Ôn Uyển, không ngờ lại cùng Thuần Vương, Chu vương có thâm giao, Tô Tướng cũng cực kỳ cưng chiều, bám dính lấy nàng. Những người này, ở trong triều đều có phân lượng hết sức quan trọng. Nhưng nàng lại chưa bao giờ trêu chọc khiến người chê trách.” Trang tiên sinh nhíu chặt lông mày.
“Ý của tiên sinh là nói, nàng ta đúng là một người vô cùng khó dây dưa, là người có tính uy hiếp nghiêm trọng đối với chúng ta sao?” trên mặt Triệu vương tuy bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cực kỳ tức giận.
“Đúng, uy hiếp vô cùng lớn. Tâm tư của Trịnh vương, chúng ta còn có thể suy đoán năm sáu phần, nhưng mà quận chúa Ôn Uyển , lão hủ tìm hiểu thời gian dài như vậy, những không tìm được nội tình trong nước cờ của nàng ta. Không ra chiêu thì thôi, vừa ra chiêu, căn bản khiến ngươi không tìm ra cách phá giải được. Hơn nữa, chúng ta căn bản không biết lúc nào nàng xuất chiêu, thủ đoạn nước cờ xuất ra lúc đó là dạng gì. Vương gia, người nghĩ thanh danh mấy năm này của nàng ta hỏng thành như thế, nhưng lại chưa bao giờ đi giải thích biện minh, mà còn ôm lấy danh tiếng như vậy ở trong kinh thành hồ đồ thuận theo tiếng gió nước lên. Ta dám kết luận, nếu Trịnh vương được quyết định nhận lãnh chuyện này, khẳng định có liên quan mật thiết cùng quận chúa. Hoàng thượng ghét nhất hậu cung tham gia vào chính sự, cho nên, nếu như quận chúa Ôn Uyển trực tiếp muốn hoàng thượng để cho Trịnh vương nhận việc chấn tai, hoàng thượng tất nhiên sẽ mặt rồng giận dữ, mà không phải vô cùng yêu thương như bây giờ. Mà để cho lão hủ hoảng sợ chính là, chúng ta không biết nàng ta rốt cuộc là dùng cách gì, để hoàng thượng đồng ý cho Trịnh vương đến nhận chuyện xui xẻo này. Phải biết rằng, chuyện xui xẻo này không giống trước kia, triều đình có quận chúa Ôn Uyển làm tấm gương sáng ở phía trước, cống hiến toàn bộ thân gia (người thân và gia đình, gia sản), thì việc góp bạc sẽ là nước chảy thành sông. Số bạc chi dùng cho thiên tai hoàn toàn không cần lo lắng . Chỉ cần không xảy ra sai lầm, chính là một việc làm có công lớn. Thoạt nhìn là một chuyện không có mảy may quan hệ, nhưng mà trước sau lại có sự liên quan chặt chẽ lẫn nhau.” Trang tiên sinh hết sức lo lắng.
“Tiên sinh là nói, so với lão Bát, nàng khó đối phó hơn.” Gương mặt Triệu vương , lúc này cuối cùng cũng có chấn động.
“Không sai, ta dám khẳng định, quận chúa Ôn Uyển, đúng là tai họa lớn trong lòng chúng ta.” Lời nói củaTrang tiên sinh …, khiến cho Triệu vương u ám, thật lâu cũng không có đáp lời.
“Vương gia, tuy rằng trước mặt chúng ta không thể làm ra mưu tính gì. Nhưng mà, chúng ta còn có đường khác. Tên Mã Thiên Khuê kia tham ô không ít bạc xây dựng đê điều. Nếu như, nếu như chuyện chấn động này phanh phui ra ngoài, lấy tính tình của Trịnh vương nhất định sẽ truy cứu đến cùng. Đến lúc đó, phủ Chỉ thân vương cùng Trịnh vương sẽ kết thù. Như vậy còn không sợ người trong phủ Chỉ thân vương không tương trợ Vương gia sao?” Một phụ tá nghĩ tới đây, cho một chủ ý vô cùng hay.
Trang tiên sinh còn muốn nói chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt của Triệu vương , hẳn là đã động lòng, cũng ngừng lời mà mình muốn nói lại. Cúi đầu, không nói ý kiến tiếp nữa.
Triệu vương suy nghĩ một lát, cười nói “Mã Thiên Khuê đâu phải là một kẻ có khẩu vị lớn như vậy. Ta nghĩ, Viên Phàm kia cũng chạy không thoát liên quan. Muốn để hắn đắc tội, phải dứt khoát để hai người đắc tội cùng nhau. Một kẻ đắc tội với hai vương phủ có quyền thế nhất trong kinh thành.Ngược lại ta muốn xem một chút Trịnh vương giải quyết như thế nào?”
Trang tiên sinh nhíu mày nói “Vương gia, nói như vậy, Lục Hà cũng sẽ giống vậy, không thoát khỏi liên quan. Đến lúc đó, cũng nhất định sẽ bị hoàng thượng xử lý nghiêm khắc.”
Triệu vương không quan tâm nói “Dùng hắn, một người đổi lấy sự giúp đỡ của hai vương phủ đối với bổn vương, đáng giá. Tin tưởng nếu hắn biết được, cũng không nói gì . Bổn vương sẽ bảo vệ hắn không phải chết, đợi đến tương lai, còn sợ Bổn vương thiếu hắn vinh hoa phú quý hay sao.”
Mấy phụ tá khác đều tán thưởng khen ngợi không ngừng, chỉ có Trang tiên sinh không nói gì.
Hoàng cung, Hàm Phúc cung.
Đến cung Hàm Phúc, mái hiên đều là ngói lưu ly màu vàng tầng tầng lớp lớp như trên đỉnh núi, lộ vẻ phú quý trang nghiêm. Đi vào cung điện, cách bài trí cũng trang nhã cao quý. Nhìn cách bài trí nơi này cũng biết, là của một vị nữ nhân có đẳng cấp rất cao. Nhưng đến khi vào trong sân, nhìn trong sân bày đặt mười mấy bồn chậu trúc đào trong bụi hoa, mọi chủng loại đều có. Bây giờ chính là mùa trúc đào nở hoa. Hoa tươi màu đỏ thẫm hấp dẫn mắt người, hoa hồng sáng rực, hơn hẳn hoa đào, trông rất đẹp mắt, mơ hồ có mùi thơm nhàn nhạt,
Trong lòng Ôn Uyển thầm đề cao cảnh giác. Ôn Uyển từng đọc ở trên một quyển sách về phong thổ, phong tục tập quán dân tộc có giới thiệu qua, cây trúc đào tính đại hàn, có kịch độc, chỉ chạm một chút có thể khiến người ta choáng váng đầu óc, nếu không cẩn thận ăn nhầm, nôn mửa không ngừng, ngủ mê man không tỉnh, cứ thế mãi, tự nhiên sinh mệnh không giữ được lâu nữa. Có thể trồng nhiều như vậy mà lông tóc không tổn hao gì, thì càng phải cẩn thận. Nữ nhân này, không phải người không đơn giản .
Nghĩ đến đây lại bật cười , một nữ nhân, trong thảm kịch nữ nhân phân tranh, dù là địa vị cao thấp thì ở trong cung đều chết dưới tình trạng rất thảm thương, nhưng bà ta không những sống tốt, mà một phiến lá cũng không dính vào người. Hơn nữa trông coi hậu cung đến ba mươi năm. Phần năng lực này, không phải ai cũng có thể làm được. Trước kia nàng hoặc có hoặc không , cũng nắm rõ không ít tư liệu. Trong lòng đối với Hiền phi này, phòng bị tới cực điểm. Nàng còn đang tưởng tượng bà ta là một người cực kỳ cứng nhắc nghiêm túc, làm một một bà lão minh mẫn tinh thông tính toán. Bộ dạng đoan trang.
Đi tới cung Hàm Phúc, đi theo cung nữ mặc áo tím kia dẫn đến trong cung điện. Trong điện đứng không ít người, quần áo trên người mà những thái giám cung nữ già đang đứng kia, mỗi bộ đều không tầm thường, tất cả đều nín thở không lên tiếng, ngay cả một tiếng ho khan cũng không nghe thấy. Ở chính diện phía trước bày một chiếc giường La Hán hẹp dài làm bằng gỗ tử đàn khảm Ngọc Thạch hình xoắn ốc, trên giường đặt một cái bàn con bằng gỗ giống như cái bàn gạch nhỏ, đang ngồi ngay ngắn ở giữa một mỹ phụ trung niên(*) với dung nhan hiền từ đôn hậu. Mỹ phụ trung niên ấy mặc một bộ y phục tử đàn, vấn một búi tóc cao. Trên búi tóc chỉ cài một trâm hoa. Trâm hoa là dùng hạt trân châu tròn ngọc sáng quấn thành hình một đóa hoa, nếu nhìn kỹ ở giữa, sẽ thấy thấp thoáng màu lam óng ánh, đó là dùng viên ngọc bích rất nhỏ điểm xuyết lên bông hoa kia, giống như nhụy hoa vậy. Tinh xảo xinh đẹp, nhưng lại không quá khoa trương. Trên tay đeo một chiếc vòng vô cùng lấp lánh.
[(*)Mỹ phụ trung niên: người phụ nữ xinh đẹp ở tuổi trung niên.]
Ôn Uyển vừa nhìn thấy quý phu nhân ngồi trước mặt,thì sửng sốt. Nàng vẫn cho rằng Hiền phi là một bà lão, dù sao cũng sáu mươi tuổi rồi. Cho nên mới nghĩ rằng phải người cứng nhắc bảo thủ gay gắt hơn nữa còn rất lợi hại. Lúc này nhìn thấy người thật, Ôn Uyển biết mình phạm sai lầm lớn rồi.
Người trước mắt, nhìn qua tuổi chừng bốn mươi, da mịn màng nhẵn bóng, sắc mặt ôn hòa điềm đạm, nhìn từ trên tướng mạo, thật sự là một điểm cũng không nhìn ra đã sáu mươi tuổi. Lúc này đang kín đáo mỉm cười nhìn Ôn Uyển, nụ cười kia, vô cùng hiền lành, cũng không giống nhân vật lợi hại giỏi tính toán.
Ôn Uyển nhìn Hiền phi, có phần bừng tỉnh. Đúng là nàng đặc biệt thăm đò, nghe nói sắp đầy sáu mươi tuổi. Nhưng mà thoạt nhìn cũng chỉ nhiều hơn bốn mươi một chút. Ôn Uyển thầm than , xác thực có cách bảo dưỡng dung nhan mà!
Lúc Ôn Uyển đang len lén đánh giá Hiền phi, Hiền phi cũng giống như vậy, cũng đang đánh giá Ôn Uyển. Thoạt nhìn Ôn Uyển, chỉ cảm thấy da trắng nõn, châu tròn ngọc sáng, ngũ quan không tính là quá xinh đẹp, nhưng có một loại khí chất đoan trang nho nhã, giống với khí chất ở trong mắt phu nhân, đây chính là khí chất tượng trưng cho sự may mắn, có phúc. Nhưng nếu tinh tế quan sát, cả người Ôn Uyển lại toát ra một luồng khí chất trang nhã cao quý, khó có thể mô phỏng cũng như khó có thể vẽ lại được. Được nhiều người chú ý như vậy, nàng tận lực nhìn chăm chú xuống phía dưới, Ôn Uyển lại có thể không cử động lắc lư thân thể, hơi thở đều đặn thả lòng,nhẹ nhàng cười.Ý vị trên người một khi phát ra, để ở nơi nào cũng sẽ không bị mọi người khinh thường bỏ qua. Lúc này ở vẻ bề ngoại lại không phải lợi hại như đã được nghe nói lúc trước, mà giờ đây trên mặt là nụ cười xấu hổ thẹn thùng. Nếu không biết thủ đoạn của Ôn Uyển, nhất định sẽ cho là một tiểu cô nương e thẹn mắc cỡ hướng nội. Sắc mặt Hiền phi mang ý cười, nghĩ tới Ôn Uyển lúc trước sở tác sở vi(*), trong lòng âm thầm đề ra rất nhiều tâm tư đối với Ôn Uyển.
[(*) sở tác sở vi: tất cả những việc đã làm, đã gây ra]
Ôn Uyển tiến lên phía trước vài bước, hành lễ với Hiền phi.
“Đều là người trong nhà, không cần những nghi thức xã giao này, Hoa Quỳnh, mau đỡ Ôn Uyển dậy. Đến đây, mau lại đây cho tổ mẫu nhìn một chút. Ôi, tổ mẫu ngày nhớ đêm mong, chờ mong Ôn Uyển của chúng ta tới đây, hôm nay rốt cục đã đến nơi này của tổ mẫu. Đến đây nào, đứa ngốc này,lại đây, đến bên này của tổ mẫu.” Chờ sau khi Ôn Uyển hành lễ xong, Hiền phi rất nhiệt tình muốn lôi kéo tay của Ôn Uyển.
Ôn Uyển có chút không được tự nhiên, giống như phản xạ có điều kiện lui về phía sau hai bước. Sau đó đợi đến khi phát hiện thần kinh của mình quá nhạy cảm, đỏ mặt họa vài nét bút xuống (*) “Nương nương, Quận chúa nói nàng ấy thật xin lỗi. Quận chúa của nô tỳ ở ngày thường nàng ấy cũng không thích người khác đụng chạm tiếp xúc. Bây giờ thoáng chốc không có thích ứng, kính xin nương nương bỏ qua cho.” Cái này là không thích người, tự nhiên là không cùng người thân cận, gần gũi.
[(*)họa vài nét bút xuống: ở đây chỉ Ôn Uyển không viết chữ ra giấy mà dùng ngôn ngữ của người câm nói cho Hạ Ảnh biết, rồi Hạ Ảnh dịch lại cho Hiền phi nghe.]