Edit: Nguyên Phạm Đến ngày thứ hai, Ôn Uyển đang nằm nhàm chán ở trên giường, đang muốn tìm chút chuyện gì làm, cũng không thể thật sự uốn tại trên giường, vậy còn không buồn chết nàng a. Ở bên ngoài có người báo Mai nhi tới, Mai nhi mặc một thân xiêm y màu Nguyệt Nha ( màu trắng ngà ), nhìn thanh tú thật làm cho người thích. Ít nhất lúc này Ôn Uyển không yêu không được. Nàng một người nằm trên giường nhàm chán a, có người phụng bồi, tự nhiên là tốt.
Mai nhi nhìn nàng còn bộ dạng trầm lặng liền cười nói”Chớ giả bộ, với ngươi, còn có thể bị Tư Ngọc Quận chúa cho một roi hù sợ. Trừ phi mặt trời mọc lên từ phía tây, làm dáng một chút cho bọn họ mặt mũi là được. Nơi này là phủ đệ của ngươi, sợ bọn họ làm cái gì, đánh ván cờ. Buồn bực ở trên giường không chán à!”
Ôn Uyển vui vẻ rời giường, đi theo Mai nhi đánh cờ. Mai nhi kỳ nghệ không tệ, Ôn Uyển cũng là vì giết thời gian, từ từ mà đánh. Đã đến buổi trưa. Sau khi ăn trưa, hai người ở tại trong thư phòng vẽ tranh. Mai nhi nhìn nàng vẽ tranh “Thật không rõ ngươi vẽ đấy là cái gì, Tống tiên sinh cũng bởi vì ngươi vẽ xấu mà thu ngươi làm học sinh. Chuyện này thật là do tiên sinh nhất thời nhìn lầm mà hối hận cả đời.”
Ôn Uyển giận nhìn chằm chằm nàng, rất muốn đánh người . Nàng vẽ tranh đã rất tiến bộ rồi, lão sư cũng đã khen rồi vậy mà lại bị nàng ấy khinh bỉ. Không phải so sánh với nàng vẽ hơi tốt hơn một chút thôi sao, có cái gì mà đắc ý . Đợi nàng hạ quyết tâm , nhất định có thể vẽ bức tranh so sánh với nàng ấy càng đẹp mắt hơn. Lần trước tỷ thí không phải nàng thắng một bậc à. Nhìn nàng ấy có bộ dáng đắc ý, Ôn Uyển hừ hừ hạ bút vẽ . Hạ Ảnh cười nói “Quận chúa nói, Lão sư đã thích nàng , ngươi cho dù có ghen tỵ thì ghen tỵ cũng không được.”
Mai nhi nhìn Ôn Uyển xiết chặt một tờ giấy, bộ dạng cực kỳ phẫn hận. Bật cười “Được, ta không có vận khí tốt như ngươi, ta ghen tỵ với ngươi được không. Đừng tức giận, ta đàn cho ngươi nghe một thủ khúc.”
Mai nhi tài nghệ rất tốt, là một người dánh đàn rất hay. Hay nhất trong tám người. Lúc này nàng tự nhiên là gật đầu đáp ứng. Đàn một nhạc khúc nhã nhặn được chậm rãi kéo dài.
Ôn Uyển thật không nghĩ tới là ngày hôm sau Mai nhi lại tới nữa . Nhìn bộ dáng Ôn Uyển vì không hiểu mà buồn bực, Mai nhi không vui nói “Mẹ ta nói một mình ngươi ngã bệnh ở nhà sẽ cô đơn. Ta sợ một mình ngươi buồn bực, cho nên mới cố ý tới đây ở cùng ngươi. Bằng không, ngươi cho rằng ta nguyện ý đến với ngươi. Nhìn ánh mắt ngươi a, còn tưởng rằng ta vội vàng tới làm gì, ta đi.”
Ôn Uyển nhanh chóng giật tay nàng lại, cười nịnh hót cười. Có người phụng bồi thật tốt, nàng một người cô đơn nằm ở trên giường, hạ nhân tuy nhiều, nhưng cũng không có thể nói chuyện được với nhau. Giả bệnh bốn năm ngày, Mai nhi phụng bồi đủ bốn năm ngày, hai người hữu tình, ở chung với nhau nhiều thì sự thân thiết tăng cao. Tâm tình thật tốt, thân thể tự nhiên cũng khỏe rất nhanh. Rồi tiếp tục đi học, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Về phần Tư Ngọc Quận chúa, Ôn Uyển cho rằng nàng còn có thể tìm tới tận cửa, sau này thế nào cũng sẽ có phiền toái. Nào biết đâu rằng, nữ nhân này chỉ bắt nạt được kẻ yếu . Cũng không có xuất hiện ở trước mắt của nàng. Như một giọt nước rơi vào hồ, nổi lên nhàn nhạt gợn sóng, tản mát ra sẽ không có gì.
Chỉ là Ôn Uyển cũng không biết , Nam An Quận Vương luôn luôn ôn hoà hiền hậu đàng hoàng đã đem Tư Ngọc Quận chúa hung hăng dạy dỗ một trận. Ngày ngày nhốt tại trong nhà học quy củ, không hoàn thành không cho phép ra cửa. Còn cảnh cáo Vương Phi, nếu Vương Phi nếu dám bí mật thả ra sẽ cho vào Phật đường thanh tu . Chuyện trong kinh thành huyên náo lớn, cứ như vậy mà chấm dứt.
Sau này cho ra ngoài, cũng cảnh cáo nàng không cho đi chọc Ôn Uyển. Nếu không, sẽ đưa tới từ đường thanh tu ba tới năm năm. Mãi cho đến khi xuất giá mới cho trở về. Tư Ngọc không dám lại đi chọc Ôn Uyển. Dĩ nhiên, Ôn Uyển vô cùng cảm kích, muốn cảm kích cũng không phải là Nam An Quận Vương, mà là Hạo thân vương. Hạo thân vương không hy vọng Ôn Uyển cùng Nam An vương phủ trở mặt. Nếu Ôn Uyển không có đi gây sự, hoàn toàn giả bệnh nằm luôn trên giường, chính là không muốn chuyện tiếp tục chuyển biến xấu, nên chuyện này cũng đến đó thôi.
Đợi đến khi Ôn Uyển cảm thấy, mình rốt cục có thể thở ra, qua hai ngày thanh tịnh không hề nghĩ đến thời điểm kiếm tiền. Thì nhân vật truyện kỳ chân chính thần tượng của không biết bao nhiêu người, chính là lão sư của nàng đã trở về. Còn mang về rất nhiều khoai tây.
Ngõ Bát Tỉnh
“Quận chúa, tiên sinh trở lại, đang ở phòng khách chờ Quận chúa!” Ôn Uyển nghe tin tức, lập tức chạy đi ra ngoài, Lão sư đi đã gần nửa năm, rốt cục cũng trở lại.
Chờ vào đến đại sảnh, nhìn thấy một thân thanh sam quần dài, trên mặt râu ria xồm xoàm, mặt đen giống như khối gỗ mun. Bộ dạng phong trần mệt mỏi, Ôn Uyển cũng cảm giác Lão sư giống như người rừng, nên ha hả cười không ngừng. Cười đến giống như hoa mẫu đơn nở rộ, biểu tình thật vui vẻ.
“ Lại đây nhìn, nhìn một chút xem có phải cái này hay không. Ta căn cứ sự miêu tả của con, còn có bộ dáng khi nó lớn lên, giống con tả như đúc.” Tống Lạc Dương vội vàng nói .
Ôn Uyển nhìn kỹ một chút, gật đầu nói đúng là nó, đây chính là khoai tây. Trái tim treo lơ lửng của Tống Lạc Dương lúc này mới để xuống . Sau đó nói cho Ôn Uyển biết, cái này là hắn hỏi được ở một người bạn. Là đồ của người Tây Dương nên mất rất nhiều công sức mới có được .
“Đúng rồi, ta còn thiếu bằng hữu ta hai vạn lượng bạc, con mau giúp ta trả đi. Ta vừa đến kinh thành liền chạy thẳng tới nơi này, nhanh lên một chút, đem sổ sách tính toán rõ ràng nha.” Tống Lạc Dương dồn dập thúc dục Ôn Uyển trả tiền.
Ôn Uyển nhìn lão sư không theo như lẽ thường của mình, thì hết chỗ nói rồi. Người thiếu nợ, còn muốn ta trả a! Ta cũng không phải là cái túi tiền cơ!
“Hắc hắc, đồ lạ như thế, nếu để cho trò thì trò nhất định có thể kiếm tiền được mấy vạn. Nên, cho ta 2 vạn lượng, cũng không coi là nhiều.” Tống Lạc Dương cười a a nói.
Ôn Uyển thật muốn mắng lão sư của nàng một câu, lão Hồ Ly người, nói nghe thật hay. Cũng không phải là người đi kiếm tiền a.
“Tổng cộng đem về năm ngàn cân vì phải chờ bọn họ, ta mới lâu trở lại như vậy, bốn lượng bạc một cân. Ta nghe nói muốn có phải ra hải ngoại mua, một lượng bạc có thể mua một cân, ta lúc ấy nghe được thật là hối hận không có tìm ra a. Nếu là ta cùng theo ra biển thì đâu có mắc như vậy. Có thể tiết kiệm được mấy trăm lượng bạc.” Tống Lạc Dương đúng là vẫn còn đau lòng vì tiền bạc .
Ôn Uyển vừa nghe, vội vàng khoát tay. Nói giỡn, chuyện ra biển ai biết được ra sao. Ở hiện đại công nghệ kỹ thuật cao như vậy còn thường xuyên xuất hiện tai nạn trên biển đây. Ở cổ đại điều kiện kém cỏi , ai biết xảy ra chuyện gì, mình vẫn nên bỏ ra số tiền này mới tốt. Mặc dù lão sư này không xứng đáng với chức vụ, thường xuyên nửa đường lại chuồn đi, dạy mình thì tùy hứng. Nhưng quả thật dạy mình rất nhiều thứ. Đối với mình cũng rất tốt, so với vị phụ thân hờ kia thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa tính tình của người không có thành kiến nam nữ.
Tống Lạc Dương nhìn Ôn Uyển lắc đầu lại khoát tay, liền biết ý của nàng. Trong lòng ấm áp, người học trò này cũng không tệ lắm. Mặc dù tương đối yêu tiền, nhưng cũng rất có tình cảm.
Ôn Uyển cùng Lão sư ôn chuyện xong, thì cho người gọi Ô Kim tới, để cho hắn chọn lựa 3000 cân khoai giống. Sau khi chọn xong số còn lại khoảng chừng 2000 cân, tặng cho ông ngoại hoàng đế 200 cân (có Khoai tây thái sợi rán, khoai tây thái sợi chua cay, khoai tây thái sợi chua cay là các biện pháp chế biến khoai tây ), những người nhà khác là 20 cân, coi như chia xong thì cho đi khoảng 400 cân. Còn dư lại 1600 cân. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có ý định bán toàn bộ, mình cũng giữ lại 100 cân.
Còn dư lại 1500 cân, Như ý Lâu cùng Cẩm Tú Lâu các mỗi nhà 400 cân, Minh Nguyệt sơn trang 700 cân. Làm thành khoai tây thái sợi chua cay 10 lượng bạc một cân, thật là tà ác mà . Ôn Uyển rất nhanh sẽ thu được hai vạn bốn ngàn lượng bạc, không lâu sao thì vốn đã được thu hồi lại. Tính ra, mình cũng không có gì tiếc. Sau đó lập tức truyền lời đến thôn trang, cho người trông nom thật kỹ, cũng không thể để người ta đem đồ trộm đi. Chưa thu hoạch được đã bị đào trộm vậy thì sẽ thua lỗ lớn . Về phần nói khoai tây nẩy mầm không thể ăn, ăn sẽ bị trúng độc, Ôn Uyển cũng dặn dò để không ai phạm sai lầm này.
Trang đầu được tin tức, thì vô cùng cẩn thận, hàng đêm phái người tuần tra, còn mình thì dựng lều ngủ bên cạnh. Ngày đêm đề phòng trộm cắp.
Hoàng đế buổi trưa ăn khoai tây sợi chua ngọt của nàng, ăn thêm hơn nửa chén cơm. Nghe được là công lao của Ôn Uyển thìchỉ cười không nói. Đứa bé này thật là, suốt ngày chỉ có thể nghĩ ra trò gian trá.
Khoai tây thái sợi rán, khoai tây thái sợi chua cay, Khoai tây băm xào thịt, khoai tây tán nhuyễn, khoai tây chưng miến. Cùng với khoai tây làm thành một bữa yến tiệc chiêu đãi mấy tỷ muội của nàng. Dĩ nhiên, cũng san ra mấy phần từ hộp đựng thức ăn đưa đến cho Thượng Đường. Để cho hắn đi hiếu kính tiên sinh, với bằng hữu cùng nhau hưởng dụng.
Y Y nắm khoai tây chiên thơm ngào ngạt, vừa ăn vừa nói , ăn ngon, ăn ngon. Ngọc Tú vội hỏi , có còn hay không, buổi tối ta muốn mang về nhà. Để cho ta mẹ ta ngày ngày làm cho ta ăn. Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ không có.
“Chúng ta làm một bài thơ về khoai tây đi!” Y Y cười hề hề nói . Lần trước nàng làm một bài thơ kia không ngờ cha nàng lại khen nức nở một phen đây! Ôn Uyển lo sợ, rất nhanh bác bỏ đề nghị này. Vài người khác cả cũng không đồng ý. Khoai tây họ không quen thuộc, bọn họ không biết làm sao làm thơ.
Chờ về nhà mới biết, khoai tây bán trên phố, đã xào bán đến 20 lượng bạc. Không khác gì nhân sâm tổ yến nha! Mấy nữ hài tử kinh ngạc. Vậy buổi trưa bọn họ ăn một bữa đó, tương đương với ăn hết mấy trăm lượng bạc luôn.
Ôn Uyển cho người đem món ăn đưa đi, vừa đến trường học mở hộp đựng thức ăn ra, thì hương thơm bay bốn phía. Làm cho Thượng Đường cùng hai người bên cạnh nghe thấy mùi thơm bụng kêu vang. Thượng Đường nhìn đã phân ra bốn phần, lập tức đem phần lớn nhất trong đó mang cho lão sư. Lão sư nhìn còn cười nói, trong nhà còn đưa món ăn gì đưa tới. Kể từ khi Thượng Đường nhận mình là lão sư, Quận chúa mỗi ngày đều có thức ăn đưa tới. Mỗi lần Quận chúa đưa đồ ăn tới đây, đều có một phần cho hắn. Những thức ăn kia so với thức ăn trong nhà hắn ngon hơn nhiều. Thu người học sinh này, đem khẩu vị nuôi đến hư rồi, làm vợ hắn luôn oán trách miệng hắn càng ngày càng kén, càng ngày càng khó hầu hạ.
Lúc vừa nhìn thấy hình dạng mấy món, tất cả đều là món ăn mình chưa từng thấy. Thử một miếng, thì mùi vị ăn ngon vô cùng. Ăn được miệng đầy hương thơm. Thượng Đường nhìn thật vậy, liền đi ra ngoài. Sau đó cùng bằng hữu cùng nhau dùng. Ôn Uyển chuẩn bị rất tỉ mỉ, mỗi người một phần, ba người, một người một phần. Không nhiều không ít.
“Ăn ngon thật, nếu không, ngày mai chúng ta lại đến nhà của ngươi. Biểu muội vốn có thể chuẩn bị chút ít vật lạ để thưởng thức. Lần trước là trứng bắc thảo, không biết hiện tại món này là cái gì. Thơm ngào ngạt, mềm giòn tan, ta cho tới bây giờ còn không có ăn qua thức ăn như vậy!” Tô đại thiếu gia Tô Dương chờ đợi nói.
“Nhà ta muội muội làm chủ. Nếu muốn vào trong nhà, phải hỏi nàng trước. Bất quá muội muội ta rất hiếu khách nên chắc không có vấn đề. Hơn nữa nếu như ta đoán không sao, muội muội khẳng định cũng tặng cho hai nhà các ngươi rồi.” Thượng đường cười nói.
“Đúng, nhưng tặng thì cũng là một chút như vậy. Trưởng bối cũng không đủ ăn, nơi nào đến phiên chúng ta. Đến trong tay chúng ta, cũng chỉ có thể uống súp, hay là đến nhà của ngươi đi, có thể thoải mái mà ăn. Hơn nữa, nhà của ngươi mang đến món ăn so với nhà của chúng ta ngon hơn nhiều, làm cho con sâu tham ăn trong bụng ra cũng bò ra. Vẫn muốn ăn cho đủ, vừa lúc nhân cơ hội này. Ngươi thấy như thế nào?” Hải Tam Thiếu Hải Yển lập tức tiếp lời .
“Chắc là không có vấn đề.” Thượng Đường nghe, liền cười trở về. Ngày đó trở về, cùng Ôn Uyển nói chuyện này, Ôn Uyển cũng không có khó khăn, đồng học bằng hữu đương nhiên là muốn cùng nhau ăn uống.
Sau đó hai ngày, hai người vào nhà của Ôn Uyển trong truyền thuyết là nơi toàn vàng bạc, cúi đầu là có thể lấy ra ngọc ngà châu báu. Hai người vừa vào nhà Bình gia, ánh mắt nhìn chung quanh, thấy ở tiền viện hai bên hai hàng liễu rủ, bốn góc trồng mấy cây tùng cao đồng đều. Dưới tàng cây kia sửa thành vườn hoa có chút ít hoa cỏ. Ở hai bên hành lang dọc theo lan can bày bồn hoa. Dọc theo đường đi vào, ở ngay chính giữa thả một khối đá lớn, còn có mấy tảng đá nhỏ ở xung quang. Trong viện, đến con chim cũng không nuôi. Chớ đừng nói chi là thấy vàng bạc trên mặt đất!
Thậm chí nói vật quý trang trí bọn họ cũng không nhìn thấy, so với trong nhà bọn hắn còn mộc mạc tự nhiên hơn nhiều. Thế nhưng so với trong truyền thuyết nói khắp nơi là vàng bạc giống như so mực nước của sông với biển vậy, sự chênh lệch thật quá lớn. Không nói tráng lệ đến quý khí cũng không nhìn thấy. Nếu không phải Thượng Đường dẫn đường, còn tưởng rằng đi nhầm cửa.
Cả hai vào sân, bố trí cùng vừa vào không khác lắm, chẳng qua là trên hành lang bày đặt nhiều them mấy bồn hoa kiều diễm, nhiều chút màu sắc. Những thứ khác cũng không có gì đặc biệt. Vào gian trong, bố trí giống nhau vô cùng đơn giản, bất quá tương đối trang nhã . Sau khi bọn họ đi vào, thì cho bọn hắn rửa tay.
Nha hoàn bà Tử lục tục đi vào, đưa cho hai vị công tử một ít thức ăn vặt là đậu phộng chiên đường, nho ngâm rượu trắng, dưa chuột muối chua. Hai người nếm thử, đều cảm thấy mùi vị vô cùng không tệ, so sánh với ăn ở tiệm thì ngon hơn. So với trong nhà, cũng khó được ăn mấy món ngon như vậy.
“Ha hả, ngươi có phải thấy ở nhà ta đến nước cũng ngọt hay không?” Thượng đường nghe mà ha hả cười. Hải Yển nghe đang uống miếng nước, giật mình nước thật đúng là ngọt , hắn không tin liền nhấp một hớp, thật là ngọt a.
“Đây là Quận chúa cố ý cho người ta bỏ chút ít mật ong vào trong nước đưa lên cho hai vị công tử thưởng thức .” Ở cổ đại mật ong là vật rất quý trọng, cho nên nhìn điệu bộ này, cách chiêu đãi hai người là rất cao cấp.
Vi cá, thỏ cung bảo, vịt Bát bảo, Cá trứng chần nước sôi, cộng thêm năm món từ khoai tây, một phần canh Mã Thầy, một hoa quả và các món nguội. Mười món ăn rất đặc sắc. Hai vị thiếu gia ăn no thỏa mãn. Rối rít cảm thán Thượng Đường thật là có mệnh tốt, mỗi ngày đều có nhiều thức ăn ngon như vậy mà ăn. Sau này muốn ăn nhiều hơn thì tới đây mà ăn. Thượng Đường nhìn cái bộ dáng này, là biết Ôn Uyển cho hắn mặt mũi. Đồng học cao hứng, mình cũng có mặt mũi hơn.