Khi Ôn Uyển tỉnh lại, thấy Linh Đông vẫn gục bên mép giường. Lúc này Linh Đông ăn mặc đơn bạc, Ôn Uyển không đánh thức Linh Đông, hài tử có tâm này, cũng tùy theo tâm ý của nó đi. Ôn Uyển nhìn ra ngoài, ngoài kia ánh trăng như nước chảy, yên tĩnh xuyên qua cửa sổ rót vào phòng, truyền vào lòng người cảm giác nhu hòa, bình an.
Sắc mặt Ôn Uyển càng ngày càng nhu hòa. Mặc dù Hải Như Vũ tính toán mình, nhưng nàng không nhìn nhầm, đứa bé Linh Đông này đáng để nàng tốn tâm tư. Nàng cũng nguyện ý đem hết sở học, dốc lòng dạy dỗ, chỉ hi vọng Linh Đông có thể đi một bước kia.
Sáng sớm hôm sau Linh Đông bưng thuốc tới đây, Ôn Uyển không uống, bảo hắn để trên bàn gỗ bên cạnh: “Linh Đông, con cho rằng trên đời này cái gì là lớn nhất?”
Linh Đông cúi đầu thật thấp đáp hoàng quyền. Ở hiện đại nhất định là nói nhân quyền nhưng ở chỗ này lớn nhất đúng là hoàng quyền. Hoàng đế đại biểu cho hoàng quyền, không gì vượt qua được hoàng quyền.
Ôn Uyển vuốt trán Linh Đông: “Con biết là tốt rồi. Trời đất bao la, hoàng gia gia con mới là lớn nhất.” Ôn Uyển nói vậy là tiêm cho Linh Đông một kim dự phòng. Cho dù thái tử thật gặp chuyện không may, cũng không phải là nàng thấy chết không cứu mà là nàng không thể ra sức, bởi vì hoàng đế muốn làm vậy.
Hiện tại Ôn Uyển nói với Linh Đông cũng vì biểu hiện của Linh Đông. Nàng cố ý nói cho Linh Đông biết hoàng đế không chết là để tôi luyện tâm tính Linh Đông.
Linh Đông nghi ngờ, ý cô cô là hoàng gia gia chưa chết. Nếu không đang yên đang lành sao cô cô lại nói trời đất bao la hoàng gia gia là lớn nhất? Hoàng gia gia đúng là lớn nhất nhưng đó chỉ là khi hoàng gia gia còn sống. Nếu không còn cái gì cũng mất. Nói cách khác hoàng gia gia không chết rồi. Linh Đông nghĩ tới đây, hoảng sợ nhìn Ôn Uyển: “Cô cô, cô nói, cô nói………”
Ôn Uyển thấy thần sắc kinh hoảng của Linh Đông, cười nói: “Linh Đông, con có biết tại sao ban đầu hoàng gia gia của con nhất thiết phải chọn một người trong số hoàng tử hoàng tôn để cô cô dạy không?” Ôn Uyển tin rằng ban đầu có lẽ Linh Đông không biết, nhưng hiện tại khẳng định đã biết.
Linh Đông vẫn bảo trì trầm mặc. Nếu là năm đó, thời điểm hắn mới đến thì khẳng định không biết. Nhưng đã học được nhiều thứ như vậy, những thứ cô cô truyền thụ không phải người bình thường có thể học, nếu nói không biết thì thật giả.
Ôn Uyển gật đầu: “So với con suy đoán cũng không khác tám chín phần. Hoàng gia gia vẫn tiếc nuối cô cô không phải con trai của người, cho nên yêu cầu cô cô đem tất cả bản lĩnh truyền cho con cháu của người. Sau đó cậu sẽ tự mình dạy dỗ người đó. Ma luyện đủ rồi, tương lai sẽ kế thừa đại nghiệp.” Những lời này của Ôn Uyển cũng có một nửa gài bẫy. Ma luyện. Ma luyện một khi không đủ, kết quả chỉ có một, chết. Ma luyện đủ rồi thì sẽ lên trời. Không lên mây thì sẽ xuống địa ngục.
Linh Đông ngơ ngác nhìn Ôn Uyển, qua thật lâu mới lên tiếng: “Cô cô, vậy sao cô lại chọn con? Cô cô, ca ca thông minh hơn con, mấy hoàng thúc cũng đều thông minh hơn. Cô cô, con không hiểu.” Lúc đó hắn là kẻ không có gì đáng nói, nhưng cô cô lại chọn trúng kẻ tư chất không tốt không có gì để nói này. Linh Đông không hiểu sao Ôn Uyển lại làm như vậy.
Ôn Uyển cười nói: “Ngày con trào đời cũng là sinh thần của cô cô. Lúc đó cô cô đang ở trong cung nói chuyện với hoàng gia gia con, vừa lúc nghe tin. Hoàng gia gia con thấy sinh thần của con cũng là của ta liền để cô cô đặt tên cho con. Tên của con là cô cô đặt.”
Cái này Linh Đông biết. Nếu không có chuyện này hắn cũng không lọt vào mắt Ôn Uyển. Cũng vì vậy hắn có thể thường xuyên vào phủ quận chúa. Về sau có cơ hội này, những chuyện này đều liên quan đến nhau.
Ôn Uyển thấy Linh Đông lâm vào trầm tư cũng không lên tiếng. Vẫn đợi đến lúc Linh Đông phục hồi tinh thần, sắc mặt khôi phục bình thường mới lên tiếng: “Sinh nhật của con sở dĩ trùng với cô cô là vì mẹ con dùng thuốc trợ sản, cố ý sinh con trước một ngày. Mẫu phi con cho là ta không biết thật ra cô đều rõ, chỉ là cô tỏ ra không biết thôi.”
Đầu Linh Đông ong một tiếng, sao có thể, điều này sao có thể: “Cô cô, tại sao, tại sao mẫu phi lại muốn dùng thuốc trợ sản?”
Một lần Minh Cẩn bị bệnh, Ôn Uyển nửa đau lòng nửa oán trách nói khi nàng mang thai hai huynh đệ bị sốt cũng không dám uống thuốc, chỉ sợ thuốc này làm tổn thương bọn họ. Vì đứa bé Minh Cẩn tò mò này Ôn Uyển đã phổ cập tri thức cho bọn họ, nói thời điểm thai nhi ở trong bụng mẫu thân là yếu ớt nhất. Cho nên bị sốt cũng chỉ có thể dựa vào sức khỏe tự nhiên mà hạ nhiệt, không thể dùng thuốc. Bởi vì nếu dùng thuốc rất có thể sẽ mang đến tác dụng phụ cho hài tử. Nhẹ thì không cơ trí bằng những đứa bé khác, nặng sẽ khiến hài tử có chỗ thiếu hụt. Ôn Uyển muốn mượn chuyện này để Minh Cẩn và Minh Duệ hiếu thuận với người mẹ cực khổ này của chúng. Cũng không ngờ Minh Cẩn lại mang chuyện đó đi khoe khoang, nói cho Linh Đông và Kỳ Triết nghe.
Ôn Uyển không biết Linh Đông nghĩ sâu như vậy, nhưng bây giờ nàng muốn phá hủy hoàn toàn ấn tượng sạch sẽ của Hải Như Vũ trong Linh Đông. Nếu không có chuyện lần này Ôn Uyển sẽ không làm loại chuyện không phẩm cấp như vậy. Trải qua những chuyện xảy ra hơn một tháng nay, Ôn Uyển không thể không động tay chân một chút: “Cô mặc dù ngoài mặt không giúp phụ vương và mẫu phi con thật ra vẫn âm thầm giúp họ không ít. Nhưng không ít này so với mong đợi của phụ vương và mẫu phi con vẫn còn kém xa. Chẳng qua đây đã là cực hạn của cô rồi, địa vị của cô quyết định rất nhiều chuyện cô không thể làm. Linh Đông, mẫu phi con biết cô từ hai mươi năm trước, cũng biết nhược điểm của cô cô ở chỗ nào. Nàng biết con và ta có cùng sinh nhật cô sẽ coi trọng con vài phần. Thời gian dài rồi sẽ có tình cảm.”
Sau khi Linh Đông nghe xong, nghi ngờ nhìn Ôn Uyển. Phụ vương và mẫu phi muốn cô cô giúp đỡ hắn cũng biết nhưng hắn không hiểu, sao lại họ lao tâm lao lực như vậy tính kế cô cô? Thậm chí còn dùng hắn làm mồi dụ.
Linh Đông không hoài nghi lời Ôn Uyển vì lời nói dối loại này cô cô không bịa đặt ra được, mà cũng không cần bịa đặt. Nhưng Linh Đông vẫn không tin, vì muốn lợi dụng cô cô mà tự mình dùng thuốc trợ sản, hắn không hiểu tại sao mẫu phi lại muốn làm vậy? Cái này cũng thôi đi, tại sao còn muốn mình theo dõi cô cô, nếu cô cô có dị động gì thì nói cho mẫu phi biết. Cô cô như một tờ giấy, gió thổi qua liền rách còn muốn theo dõi cái gì?
Ôn Uyển thấy thần sắc không tin của Linh Đông, cười đưa tay khoác lên vai Linh Đông: “Cô cô bị bệnh ở trên giường, cũng không phải hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài. Bên ngoài có bao nhiêu thám tử trong lòng cô cô biết rõ. Bọn họ phòng bị cô cô là vì sợ cô cô một khi sinh lòng ác độc …..” Thấy bộ dáng Linh Đông, Ôn Uyển cười nói: “Cô cô thật nảy sinh lòng ác độc thì thiên hạ sẽ đại loạn, nguy hiểm.” Những lời này của Ôn Uyển cũng không phải là khoác lác, chỉ cần nàng hạ quyết tâm, nhiễu loạn kinh tế Đại Tề, thật sự sẽ xuất hiện bạo loạn. Thời điểm chính trị rối loạn, nếu nàng nảy sinh lòng ác độc, người sau lưng của những kẻ ẩn nấp kia sẽ lửa cháy đổ thêm dầu, thiên hạ thật có khả năng đại loạn.
Tay Linh Đông run lên. Hắn vẫn nghe Linh Nguyên nói thế lực của Ôn Uyển lớn dọa người, phụ vương cần cô cô trợ lực, đồng thời cũng cần phòng bị. Nhưng Linh Đông ở bên cạnh Ôn Uyển thời gian dài như vậy, thật không cảm thấy thế lực của Ôn Uyển lớn bao nhiêu, lớn đến mức có thể giúp phụ vương thượng vị.
Linh Đông có cảm giác chân thật như vậy là vì Ôn Uyển lập chí muốn thể hiện phẩm chất của một người mẹ hiền trước mặt con trai. Đừng nói là nóng nảy cáu kỉnh, đến lớn tiếng với mấy hài tử cũng không có. Hơn nữa trước mặt hài tử Ôn Uyển hoàn toàn thu liễm tính tình, chính là một người mẹ thập nhị tứ hiếu. Linh Đông ở bên cạnh thấy vậy, thời gian dài cũng cho là Ôn Uyển chỉ có tiếng mà không có miếng. Cho nên lần này nghe Ôn Uyển nói nếu nàng nảy sinh ác độc, thiên hạ sẽ đại loạn, hắn có thể không khiếp sợ sao? Nghe Linh Nguyên nói là một chuyện, nghe chính người đó nói lại là chuyện khác.
Ôn Uyển đưa một quyển sổ cho Linh Đông xem, Linh Đông không hiểu chuyện làm ăn, nhưng sổ sách cơ bản này thì vẫn hiểu. Sau khi Linh Đông xem xong, ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển: “Cô cô, những cái này đều là thật?” Trên sổ sách đều là danh sách các ngân hàng ở phía dưới tỉnh, châu huyện. Chỉ cần những tiền trang ở tỉnh, châu, huyện này có vấn đề còn không dẫn đến đại loạn sao?
Ôn Uyển cười.
Linh Đông nhìn Ôn Uyển, cứ như vậy nhìn thẳng vào, vẫn một mực nhìn. Cuối cùng hỏi: “Cô cô, Minh Duệ và Minh Cẩn đệ đệ thực xảy ra chuyện sao? Cô cô, Minh Duệ và Minh Cẩn đệ đệ không có chuyện gì đúng không?” Hắn hi vọng suy đoán của mình là đúng. Minh Duệ đối với hắn rất tốt, Minh Cẩn cũng coi hắn như ca ca. Hắn hi vọng hai đệ ấy không sao. Hoàng gia gia không có chuyện gì, hai đệ đệ cũng không có chuyện.
Ôn Uyển không trực tiếp trả lời Linh Đông, mà nói: “Thế nhân đều nói cô cô quyền cao chức trọng, dưới một người trên trăm triệu người. Ai có thể biết cô cô như đang diễn xiếc trên vách đá đây. Một khi không cẩn thận sẽ bị ngã tan xương nát thịt. Linh Đông, quyền lợi có thể nâng một người lên trời cũng có thể đẩy hắn xuống địa ngục. Sau khi tin tức hoàng gia gia con băng hà truyền đi, tình hình như thế nào trong lòng con đều biết. Cô cô hiện tại đã trở thành con dê béo cho mọi người xâm lược. Nếu không phải hiện tại cô cô bị bệnh, thật không biết sẽ như thế nào.”
Thần sắc trong mắt Linh Đông càng ngày càng ảm đạm.
Ôn Uyển không nói gì, để Linh Đông tự mình nghĩ.
Linh Đông hỏi: “Cô cô, con muốn biết tại sao hoàng gia gia lại muốn bố cục như vậy. Vì cái gì?” Rốt cuộc là vì cái gì mà hoàng gia gia lại mạo hiểm lớn như vậy.
Ôn Uyển tất nhiên không thể nói với Linh Đông hoàng đế không hề việc gì, trọng thương gì đó đều là giả dối. Ôn Uyển cũng không muốn sau này Linh Đông học hoàng đế, hoàng đế làm vậy nói dễ nghe là quyết đoán, nói khó nghe là cứng đầu cứng cổ, duy ngã độc tôn. Cho nên Ôn Uyển nói rất uyển chuyển: “Hoàng gia gia con bị thích khách ám sát, chỉ là không thành công. Cô cô cũng nhận chỉ nhận được tin từ hai ngày trước. Lúc trước chuyện Hoàng gia gia con trọng thương, bệnh tình nguy kịch, là do thế lực lớn ẩn núp trong kinh thành truyền đi. Thế lực này vẫn muốn lật đổ triều đình, bọn họ vì muốn gây hỗn loạn nên cố ý truyền tin hoàng thượng băng hà, là muốn đục nước béo cò.”
Linh Đông giật mình một cái: “Cô cô, chuyện này phụ vương, mẫu phi con có biết không? Biết có một thế lực lớn như vậy không?” Hoàng gia gia tín nhiệm cô cô như thế nào trong lòng hắn biết rõ. Chuyện trọng đại như vậy cô cô biết, nhưng phụ vương và mẫu phi chưa chắc biết.
Ôn Uyển gật đầu: “Nhiều người biết, xác suất tin tức bị tiết lộ càng lớn. Đến lúc đó sẽ không bắt được đám người kia.”
Trong mắt Linh Đông có giãy dụa: “Cô cô, con không muốn biết.” Linh Đông tình nguyện không biết, cũng không muốn ở thế khó xử như bây giờ. Nói hay không nói đều không thích hợp.
Ôn Uyển lắc đầu: “Linh Đông, đây chính là số mệnh của con. Thân ở nhà đế vương con không có cách nào lựa chọn. Con học sách sử mấy năm, con cũng nên biết thân là đích tử của thái tử, không thành công con chỉ có một con đường để đi.” Con đường này chính là đường chết.
Trong lòng Linh Đông biết quá rõ ràng nên mới đấu tranh như vậy.
Ôn Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài ánh mặt trời gay gắt, ve sầu kêu miên man làm lòng người sinh phiền não: “Linh Đông, cô không muốn ép con, đây là số mệnh, cô cô không cải biến được, con cũng không thay đổi được. Nếu con muốn nói cô cô cũng không ngăn cản. Bây giờ con có thể về Đông Cung.” Nhưng lần này về Đông Cung rất có thể sẽ phá thế cờ của hoàng đế. Tình thế này thái tử khó giữ, mà Linh Đông cũng bị phế rồi.
Ôn Uyển không muốn như vậy nhưng nàng cũng không nguyện ý quyết định thay Linh Đông. Làm một hoàng đế quan trọng nhất là phải biết dùng lý trí cân nhắc được mất chứ không phải dùng tình cảm làm việc. Linh Đông năm nay đã mười tuổi, ở hoàng gia với số tuổi này đã biết mưu tính cho bản thân. Ôn Uyển làm vậy cũng là để Linh Đông biết mọi việc đều phải dựa vào bản thân, con đường mình lựa chọn bất kể thế nào cũng phải cắn răng mà đi. Không thể dựa vào người khác, càng không thể oán trời trách đất. Ôn Uyển thay đổi Linh Đông từng chút, từng chút một.
Ôn Uyển thấy Linh Đông quấn quýt không thôi, liền khẽ nói: “Không nên trách cô cô nhẫn tâm, năm đó thái gia gia con vì muốn rèn luyện cô cô, đã dùng bốn năm để cô cô từ một người nhìn thấy nha hoàn bị đánh chết, ngày ngày gặp ác mộng, thành quận chúa tôn quý như hiện tại, dưới một người, trên trăm triệu người. Linh Đông, cô cô đi trên con đường này cũng là dùng máu tươi trải thành. Con đường con muốn đi trong tương lai có thể khó khăn hơn con đường của cô cô, cũng càng huyết tinh hơn. Linh Đông hiện tại chỉ mới bắt đầu. Không chiếm được sự thừa nhận của hoàng gia gia con, con sẽ có kết quả gì con phải biết.”
Linh Đông không lên tiếng, Ôn Uyển cũng không ép, để hắn tự mình nghĩ.
Ôn Uyển nói là để Linh Đông tự lựa chọn nhưng thật ra nàng sẽ không để Linh Đông ra ngoài. Nếu chuyện này thất bại hoàng đế khẳng định sẽ vứt bỏ Linh Đông. Bọn họ cố gắng lâu như vậy đều là uổng công. Hơn nữa sau này muốn tìm ra đầu não phía sau lại càng khó hơn. Đến lúc đó nàng còn phải sống trong hoàn cảnh khó khăn, coi như vì mình Ôn Uyển cũng không để Linh Đông nói chuyện này cho thái tử biết. Làm như vậy đơn giản là muốn để Linh Đông trải nghiệm một lần thiên nhân giao chiến. Để Linh Đông khắc sâu ý thức tình cảnh của mình là dạng gì. Để tâm tính Linh Đông một lần nữa được tôi luyện.
Ôn Uyển vuốt đầu Linh Đông nói một câu: “Cô cô là từ hoàn cảnh khó khăn đi ra là bởi vì cô cô muốn sống. Còn sống là còn hi vọng, chết rồi thì cái gì cũng không còn. Không chỉ cô cô, ngay cả hoàng gia gia con cũng vậy mới có ngày hôm nay. Nếu không chúng ta đã trở về với đất mẹ.” Ôn Uyển nói xong lại nằm lên giường, lấy sách dưới gối ra đọc.
Linh Đông không biết mình về như thế nào, trong đầu hắn một mực nghĩ có nên trở về nói cho phụ vương, mẫu phi không. Nhưng chân không bước được. Giữa lý trí và tình cảm thật khó lựa chọn. Buổi tối Linh Đông căn bản không ngủ được, vẫn ngồi trong sân, học Ôn Uyển ngắm sao. Mãi đến khuya, được người bên cạnh khuyên bảo mới về phòng. Nhưng dù nằm trên giường cũng lăn qua lăn lại không ngủ được.