Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Q.7 - Chương 123 - Trong Triều Có Người, Thật Là Tốt

Trước Sau

break
Trên đường về phủ, Ôn Uyển dựa vào gối ôm không nói lời nào. Cứ như vậy trở lại phủ quận chúa khiến Hạ Dao cũng thấp thỏm bất an.

Ôn Uyển về phủ quận chúa nói cho Minh Duệ biết hoàng đế đã đáp ứng cho hắn đi hải khẩu: “Sáng sớm ngày mai Quan tướng quân sẽ lên đường, hôm nay phải bắt đầu chuẩn bị. Con còn chưa đi mà tâm trạng mẹ ……” Hai con đã lớn như vậy rồi còn chưa rời nàng một ngày nào đâu. Cứ đi như vậy, chỉ nghĩ thôi Ôn Uyển đã lo lắng rồi. Mặc dù biết con lớn rồi thì sẽ rời xa mình nhưng ít nhất cũng phải tám năm, mười năm sau, làm sao có thể nghĩ ở ngay trước mắt.

Minh Duệ cũng có chút không nỡ. Nhưng đây là cơ hội khó có được: “Mẹ, chờ sau khi ông cậu ngự giá thân chinh trở về, một nhà chúng ta liền đoàn tụ. Đến lúc đó con sẽ không đi đâu cả.” Thật ra hắn cũng không muốn rời nhà đâu, trong nhà thật tốt khiến hắn không nỡ. Nhưng nam nhi chí tại bốn phương, đời trước không thể hoàn thành mộng tưởng, đời này sẽ không để lại tiếc nuối này.

Ôn Uyển nén lòng, quyết định không hề lề mề: “Con dỗ mẹ sao?Mẹ còn không hiểu con hả, lần này chẳng qua chỉ là bắt đầu. Qua hai năm nữa con khẳng định muốn vào quân đội rồi. Chim non lớn lên đều phải rời tổ, mẹ cũng không ngăn cản con. Nhưng Minh Duệ à, mẹ bây giờ còn trẻ, có thể chịu được ly biệt, con phải hứa với mẹ, chờ sau khi mẹ ngoài sáu mươi, con và đệ đệ đều không được đi, phải ở bên cạnh mẹ. Được không?” Hiện tại còn trẻ, còn có thể làm việc để phân tán tinh lực, chờ sau này già rồi Ôn Uyển cũng chỉ muốn có con cháu quây quần dưới gối. Ôn Uyển không muốn sau này già rồi mà vẫn phải ngày ngày nhớ mong con trai. Khi trẻ ngày ngày trông mong chồng, già rồi lại ngày ngày trông mong con trai. Chỉ nghĩ thôi Ôn Uyển đã thấy cuộc sống không cách nào trải qua được.

Minh Duệ tính toán, mẹ sáu mươi thì hắn cũng bốn mươi rồi, vậy hắn có ba mươi năm kiếp sống quân lữ (Minh Duệ tính mười tuổi liền vào quân doanh). Cũng được rồi: “Được, con hứa với mẹ.”

Ôn Uyển an ủi gật đầu: “Chuyện này tạm thời không nói cho Minh Cẩn biết. Chờ con đi mẹ sẽ nói cho nó biết. Bằng không tiểu tử này chắc chắn sẽ không cho con đi. Đây là lần đầu tiên hai huynh đệ con chia cách! Minh Duệ, con còn nhỏ như vậy, mẹ thật không nỡ để con rời đi!” Đến lúc đó Minh Duệ còn muốn ở bên cạnh mình hay không Ôn Uyển cũng không biết. Nhưng bây giờ nghe được lời của Minh Duệ nàng rất vui mừng.

Minh Duệ có chút thương cảm, nhưng nghĩ đến việc có thể đến quan sát quân đội, cộng thêm lần này Ôn Uyển cũng có ý để hắn đi xem hòn đảo một chút: “Mẹ, con rất nhanh sẽ trở lại.”

Ôn Uyển cũng không muốn nhiều lời, sau khi ra ngoài liền lập tức phân phó Hạ Dao và Hạ Ảnh, chuẩn bị quần áo cho Minh Duệ, còn chuẩn bị thêm một chút thuốc nữa những cái khác cũng không cần mang theo.

Minh Duệ không phản đối, Minh Cẩn bắt đầu hỏi: “Mẹ, mẹ đáp ứng ca sao? Mẹ, thật ra thì con cũng nhớ cha.” Ý Minh Cẩn là hắn cũng muốn đi biên thành, đi gặp cha.

Ôn Uyển nhìn Minh Duệ một cái, xem ra là Minh Duệ bịa chuyện: “Còn chưa đáp ứng. Bây giờ còn nhỏ, chưa thích hợp xa nhà.” Cũng không biết Minh Duệ bịa chuyện gì với Minh Cẩn. Nên Ôn Uyển chỉ lắc đầu, sợ sau này Minh Cẩn không tin nhóc nữa.

Ôn Uyển tìm cơ hội gọi Minh Duệ tới đây, nghe Minh Duệ nói hắn nói với Minh Cẩn rằng muốn đi biên thành. Ôn Uyển đau đầu: “Chỉ lần này thôi, lần sau đừng nói dối đệ đệ con. Nếu không muốn nói với đệ đệ thì con có thể không nói. Nhưng đừng nói dối. Nhớ lấy.”

Minh Duệ thấy mặt Ôn Uyển nghiêm túc, vội vàng gật đầu. Thật ra lúc đó chỉ nói vậy, cũng không phải là muốn nói dối Minh Cẩn, xem ra phải cẩn thận giải thích.

Ôn Uyển thấy bộ dáng kia, liền nói: “Chuyện này con không cần giải thích, càng giải thích càng phiền toái. Đến lúc đó mẹ sẽ giải thích rõ cho con. Nhưng mà tạm thời không thể để Minh Cẩn biết, nếu hắn biết nhất định sẽ muốn đi hải khẩu với con. Tính tình kia của Minh Cẩn mẹ vẫn chưa yên tâm. Con đi hải khẩu trước, chờ sau khi quen thuộc rồi để Minh Cẩn đến đó sau, mẹ cũng yên tâm hơn.”

Minh Duệ vội vàng gật đầu.

Ôn Uyển ở trong phòng rối ren một trận, quay đầu nói với Hạ Dao: “Một mình Minh Duệ đi hải khẩu, ta không yên lòng, Hạ Dao, ta tính để ngươi và Võ Tinh đi cùng Minh Duệ. Chờ nó ở đó an ổn thì gửi thư cho ta, để ta biết Minh Duệ hết thảy đều bình an.” Ôn Uyển nói xong lại thở dài nặng nề: “Qua một đoạn thời gian nữa cũng đưa Minh Cẩn qua.” Ôn Uyển nghĩ đến việc hai con trai đều rời xa mình, trong lòng không biết là tư vị gì.

Hai người liếc nhau một cái, biết Ôn Uyển một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi: “Hoàng thượng đã định thời gian rồi.” Nếu không quận chúa sẽ không nghĩ đến việc đưa hai đứa bé đi.

Ôn Uyển lắc đầu: “Ta không biết, nhưng đoán chừng cũng sắp rồi.” Không thể nói với hai người là mùa xuân sang năm hoàng đế lên đường. Cũng không phải là không tin hai người, thật sự là không cần phải nói.

Ngày nghỉ định kỳ của Ôn Uyển, cả ngày đều ở cạnh Minh Duệ và Minh Cẩn, đâu cũng không đi. Khiến trong lòng Minh Duệ rất khổ sở, cảm giác mình thật bất hiếu, mãi cho đến khi người ngoài vào hồi bẩm Quan tướng quân đã tới Ou mới ra ngoài.

Ôn Uyển lần này ra ngoài là một thân cung trang màu xanh nhạt, rất tôn da. Trên đầu không mang nhiều chu sai, nhẹ nhàng khoan khoái, gặp Quan Nhị Lang, nói với hắn chuyện lần trước.

Quan Nhị Lang há hốc miệng: “Quận chúa, ngài nói là hoàng thượng đã mua chiến hạm cho Hổ Uy quân chúng ta rồi?” Chuyện này đã được dâng sổ con từ bốn năm trước, nhưng đến giờ vẫn chưa giải quyết. Lần này quận chúa mới dùng thời gian bao lâu, hai ngày thôi đã có tin chính xác. Tốc độ này thực sự là thực sự là…. có người làm việc ở trong triều, quá tốt.

Ôn Uyển cười khẽ: “Bổn cung thảo luận với hoàng thượng, hoàng thượng đã đáp ứng. Hiện tại cần một chương trình cụ thể. Chờ mọi thứ đều đã chắc chắn, khoản tiền mua quân hạm sẽ được cấp xuống.” Xong rồi Ôn Uyển liền nói quyết định của mình.

Quan Nhị Lang nghe chỉ có gật đầu, sau đó luôn miệng: “Tốt, tốt, tốt…..” Tiền đến sổ sách là có thể lập tức mua quân hạm, mua thêm thiết bị mới.

Ôn Uyển cũng đưa ra yêu cầu: “Bổn cung cũng có yêu cầu. Tiền đóng chiến hạm ta sẽ sớm cung cấp. Ngươi phải nói điều kiện với đối phương, trước cuối năm phải hoàn thành, ừ, làm không xong cũng phải giao phó một phần. Chờ chỗ các ngươi yên ổn bổn cung sẽ phái chuyên gia đi nghiệm thu. Quan tướng quân, khoản tiền này là chuyên khoản chuyên dụng, chờ sau khi kết thúc bổn cung sẽ phái chuyên gia đi thẩm tra. Mỗi một bút chi phải có căn cứ, nếu không đến lúc đó đừng trách bổn cung không lưu tình. Quan tướng quân hiểu ý bổn cung không?” Người quen biết Ôn Uyển đều rõ, Ôn Uyển kiểm toán sổ sách rất chặt chẽ. Dĩ nhiên Ôn Uyển cũng không dám khẳng định dưới tình huống như vậy liền thật sự liêm khiết, chưa từng có cá lọt lưới, nhưng đã tốt hơn rất nhiều.

Trong đầu Quan Nhị Lang không có vòng vo như vậy: “Quận chúa yên tâm mạt tướng sẽ để mỗi khoản tiền đều là chi thực.” Mặc dù Quan Nhị Lang không biết triều đình sẽ cấp xuống bao nhiêu tiền, cũng không có ý định hỏi nhưng quận chúa ra tay tuyệt đối không phải khoản tiền nhỏ. Hổ Uy quân có thể yên lòng chỉnh lý một chút. Có công cụ tốt, sau này ra trận cũng an tâm hơn.

Sau khi suy nghĩ một chút, Quan Nhị Lang nói: “Quận chúa, Hổ Uy quân đã thiệt hại không ít người, hiện tại trên thực tế chỉ còn hơn ba ngàn người. Quận chúa, mạt tướng cho rằng nên chiêu thêm binh.”

Ôn Uyển gật đầu nói tính toán của mình. Quan Nhi Lang lắc đầu: “Quận chúa, chọn từ nơi khác còn không bằng chiêu mộ người mới. Chiêu mộ tân binh huấn luyện tốt sẽ mạnh hơn lão binh rất nhiều.” Chiêu mộ xong còn phải cố gắng quản giáo như vậy mới có tân binh tốt.

Ôn Uyển gật đầu: “Được, những chuyện dụng binh đánh giặc gì đó ta cũng không hiểu, ngươi thấy thế nào tốt thì làm thế đó.”

Gặp một cấp trên dễ nói chuyện như vậy là một loại phúc phận.

Nói xong chuyện công rồi Ôn Uyển cũng nói đến chuyện riêng: “Bổn cung muốn làm phiền Quan tướng quân một chuyện.” Ôn Uyển nói với Quan Nhị Lang rằng có một người cũng muốn đi hải khẩu. Hi vọng có thể đi cùng Quan tướng quân, như vậy sẽ an toàn hơn một chút.

Quan Nhị Lang cũng không suy nghĩ nhiều. Cấp trên lên tiếng tất nhiên là phải nghe theo. Chỉ hỏi một câu có bao nhiêu người, là nam hay nữ, là độc thân hay đã có gia đình.

Ôn Uyển cười nói: “Tổng cộng có hơn hai mươi người, là tới hải khẩu làm việc, không có phụ nữ và trẻ em.” Ôn Uyển nói không có phụ nữ và trẻ em, không nói có nhi đồng.

Lúc Quan Nhị Lang đi ra ngoài không nhịn được nói: “Nếu quận chúa trông coi Hổ Uy quân sớm hai năm, có lẽ đã không có chuyện lần này.” Quận chúa thông minh, giỏi giang như vậy nếu quản Hổ Uy quân thì chuyện lúc trước đã không xảy ra. Không ai ngờ Quận chúa lại là lão đại của Hổ Uy quân. Cũng không biết tại sao Quận chúa không sớm để lộ tin tức ra ngoài.

Quan Nhị Lang nghĩ không ra cũng không muốn nghĩ nữa. Chuyện lúc trước không nên nhắc lại, nhưng hiện tại là thủ hạ của quận chúa, tin rằng thời gian làm việc sau này sẽ càng tốt.

Minh Duệ dù biết tin tức từ Ôn Uyển cũng không vui vẻ gì, càng không có vẻ u sầu trước lúc ly biệt, vẫn như ngày thường, buổi sáng theo tiên sinh học tập, xế chiều tập cưỡi ngựa bắn cung, tối đến luyện võ. Một chút dị thường cũng không có, phần trầm ổn này khiến Hạ Dao nhìn cũng kinh thán (kinh ngạc, thán phục) không dứt.

Hạ Ảnh bộ dáng đã hiểu rõ từ lâu, đi qua đi lại nói: “Đại công tử là di truyền từ quận chúa. Năm đó quận chúa mới sáu tuổi đã lão luyện như tiểu lão bà. Thấy vậy khiến ta kinh tâm đảm chiến, không biết còn tưởng quận chúa là lão nhân kinh nghiệm tang thương đó! Cũng may hiện tại đã bình thường.” Cho nên so với quận chúa, đại thiếu gia thực sự là tiểu vu gặp đại vu.

Hạ Dao biết Ôn Uyển lúc nàng mười tuổi, thấy Ôn Uyển linh khí nhiều hơn một chút. Lúc đó Ôn Uyển ở Thuần vương phủ, tâm tình buông lỏng, cả người tùy ý bay cao, thật không tưởng tượng ra cảnh Ôn Uyển trầm ổn lão luyện.

Ôn Uyển đổ mồ hôi lạnh. Bị nữ nhân này nhìn ra đầu mối, may mà không hoài nghi là quỷ nhập thân, nếu không mình thảm rồi: “Thu dọn đồ xong chưa? Ta đi xem một chút.”

Ôn Uyển không cho người chuẩn bị quá nhiều đồ. Lần này Quan tướng quân người ta lên đường khẳng định rất gấp (hơn một tháng lộ trình cứ thế bị nén lại, sao có thể không gấp). Mang nhiều đồ sẽ làm ảnh hưởng đến lộ trình. Ôn Uyển tính đợi hai tháng nữa Khương Lâm trở lại, sẽ để hắn mang toàn bộ đồ cần thiết của Minh Duệ qua. Hiện tại thời tiết tốt, chỉ cần mang theo hai rương y phục, một chút dược liệu, thêm một bộ sách là được. Trọng điểm là ở bộ sách.

Ôn Uyển thấy chuẩn bị mười mấy bộ quần áo, là y vật (quần áo, đồ dùng) của Hạ Thiêm, gật đầu: “Được, quần áo dầy chút để lần sau đưa qua. Chuyện lần này đột ngột, đơn giản chút là được rồi. Võ Tinh đã chọn người xong chưa?” Hạ Dao và Võ Tinh dẫn đầu, khẳng định còn muốn mang theo những hộ vệ khác. Ý Ôn Uyển là hai mươi, như vậy cũng đủ rồi. Đến hải khẩu Đông Thanh sẽ tiếp ứng.

Hạ Dao gật đầu: “Quận chúa, đều chuẩn bị xong. Có ta và Võ Tinh ngài yên tâm. Nhất định đảm bảo Minh Duệ tốt, không có nửa điểm sai lầm.” Ôn Uyển nói rõ với vợ chồng họ lần này để Minh Duệ đi, còn muốn trở về hộ tống Minh Cẩn đi hải khẩu. Đến lúc đó Minh Duệ để Đông Thanh phụ trách.

Hạ Dao cũng yên tâm về Minh Duệ. Minh Duệ từ nhỏ chính là người trầm ổn, cứ nhìn biểu hiện ngày hôm nay thì biết. Minh Cẩn cùng ăn cùng ở với hắn cũng không phát hiện ra hắn khác thường. Việc này không phải một đứa trẻ có thể làm được!

Buổi tối hôm đó, Ôn Uyển không để hai con về viện của mình: “Minh Duệ, Minh Cẩn, hôm nay ở sương phòng ngủ một đêm.” Từ khi hồi kinh, hai đứa trẻ liền chuyển ra khỏi chính viện của Ôn Uyển sang viện cách vách ở, coi như bắt đầu tự lập. Hai đứa bé ở cùng nhau, cộng thêm mỗi ngày Ôn Uyển đều nhìn hai đứa bé ngủ xong mới về, thật ra cũng không có gì không thích ứng.

Lần này Ôn Uyển không thể không lo lắng. Chờ sau khi Minh Duệ đi Minh Cẩn có thể không thích ứng! Ôn Uyển nghĩ đến chuyện sau khi Minh Cẩn biết Minh Duệ rời kinh, đầu liền to ra! Tiểu tử này khẳng định sẽ khóc nháo một trận lớn à! Nàng thật đau đầu.

Minh Cẩn không cảm thấy có gì khác thường, sau một ngày mệt nhọc liền lăn ra ngủ. Minh Cẩn ngủ đặc biệt tốt, trừ đói không ngủ được ra từ trước đến giờ chưa xuất hiện chuyện gì khiến hắn mất ngủ. Đối với chuyện này Ôn Uyển vô cùng khẳng định tuyệt đối là di truyền từ Bạch Thế Niên.

Minh Duệ thấy Ôn Uyển không đi: “Mẹ, mẹ cũng lên đây đi!” Mặc dù đã bảy tuổi rồi Minh Duệ vẫn không cảm thấy gì.

Ôn Uyển khẽ cười một tiếng: “Được, mẹ nói chuyện với con.” Sau hôm nay, muốn nói chuyện phải chờ đến hơn một năm sau.

Ôn Uyển nằm trên giường, vuốt đầu Minh Duệ: “Minh Duệ à, trên đường phải nghe lời Hạ Dao và Võ Tinh. Ở hải khẩu con phải nghe lời Đông Thanh. Đông Thanh quản tất cả mọi chuyện ở hải khẩu, còn có chuyện hòn đảo nữa. Con có gì không hiểu, không biết thì hỏi nàng ấy. Về chuyện hải khẩu con không cần nhúng tay bừa bãi, cũng không cần ra chủ ý lung tung. Con bây giờ qua đó chính là để học tập, không phải quản sự, hiểu không?” Ôn Uyển là chích ngừa trước cho Minh Duệ, tránh hắn mò mẫm chỉ huy.

Minh Duệ gật đầu: “Con biết rồi. Mẹ có thể nói với Quan tướng quân một tiếng, cho con vào quân doanh một khoảng thời gian được không?” Minh Duệ chưa từng đến quân doanh đó. Lúc trước có đề cập với Ôn Uyển, nhưng bị Ôn Uyển cự tuyệt. Minh Duệ chính là muốn đi quan sát.

Ôn Uyển cười khẽ một tiếng: “Bé ngốc, con còn rất nhỏ đó. Cho dù con hai tuổi đã bắt đầu tập võ, thì cũng mới tập được năm năm, cánh tay, bắp chân nhỏ này có thể làm được gì. Con bây giờ cần học tập thật tốt. Chờ đến khi con có thể, mẹ sẽ để con vào quân doanh. Đến lúc đó đừng kêu khổ, kêu mệt là được. Hiện tại thì quá sớm.” Bé con bảy tuổi đi quân doanh mở mang kiến thức thì được, làm sao có thể vào quân doanh ở, cái này chẳng bằng coi quân doanh là trò đùa, cũng là làm khó người ta.
break
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc