Ngày thứ hai Ôn Uyển trở lại, người Đông cung sáng sớm đã tới đón Linh Đông trở về. Phủ Hạo thân vương cũng có người tới đón, nhưng là Kỳ Triết không muốn về. Mãi cho đến buổi trưa, Hạo thân vương cho tâm phúc của mình tới đón Kỳ Triết, Kỳ Triết mới bất đắc dĩ phải về.
Ôn Uyển nhìn vẻ đáng thương cầu xin không muốn đi của Kỳ Triết mà không làm gì được. “ Tổ phụ đệ đã có lời…, ta cũng không thể làm trái. Hay là đệ trở về đi, nếu không đến lúc đó ta cũng bị giáo huấn.” Ở thôn trang, Ôn Uyển phát hiện Hạo thân vương đối với đứa cháu này hứng thú càng lớn. Cũng không thể trách Hạo thân vương không có hứng thú được. Kỳ Triết là người thông tuệ, lại rất cố gắng, đi theo một lão sư tốt. Nghĩ không tiến bộ cũng khó khăn.
Hạo thân vương nhìn Kỳ Triết, sắc mặt có chút trầm xuống. “ Tại sao không muốn trở lại?” Ở thôn trang, xem như ông đã nhìn ra đứa cháu này của ông rất thông tuệ. Nhưng một hài tử thông tuệ như vậy lại không hiện rõ trong vương phủ. Được rồi, ông cũng không muốn tra cứu. Nhưng Hạo thân vương không thể tha thứ được chính là, đứa nhỏ Kỳ Triết này đối với vương phủ có sự bài xích trong lòng.
Kỳ Triết cúi đầu, hồi lâu mới lên tiếng: “ Tổ phụ, con chỉ muốn cố gắng theo tiên sinh cùng sự phụ học tập.” Đây là lấy cớ, nhưng cũng làm cho người ta tiếp nhận cái cớ này.
Hạo thân vương nghe xong, buồn bực trong lòng hòa hoãn một chút: “ Cố gắng học tập tất nhiên là tốt. Nhưng không thể không về nhà. Trước hết cháu đi gặp phụ thân của cháu đi, phụ thân cháu ba tháng nay không gặp ngươi rồi.” Hạo thân vương nói xong cũng phát hiện toàn thân Kỳ Triết có chút cứng ngắc, trong lòng lại càng chìm xuống.
Không bao lâu, Hạo thân vương nghe được người phía dưới đi về nói: “ Vương gia, Thập ngũ thiếu gia dùng cơm ở phòng chi thứ hai, không hạ đũa mấy. Dùng xong cơm trưa còn đi tìm Thất thiếu gia. Ở trong phòng Thất thiếu gia ăn một mâm điểm tâm. Vương gia…” Nói tới đây, người phía dưới không dám nói tiếp nữa.
Nhị lão gia vì lộ rõ tình thương của cha lâu không gặp đã kêu hắn về ăn cơm. Mà thức ăn trong viện Kỳ Triết, lần đầu Kỳ Triết ăn vào bị đau bụng tiêu chảy nên không dám ăn nữa. Đây cũng là nguyên nhân tại sao, Kỳ Triết ở trong phủ đệ lễ mừng năm mới có nửa tháng lại gầy đi như vậy.
Hạo thân vương lạnh lùng nói: “ Nói”
Hạ nhân dè dặt nói: “ Nhị phu nhân đưa đồ đến trong viện, Thập ngũ thiếu gia đều đem cho mèo chó trong viện ăn. Mà những con mèo chó kia cũng không có gì không ổn. Chuyện này để cho Nhị lão gia biết, Nhị lão gia giận dữ, áp dụng gia pháp với Thập ngũ thiếu gia.” Ý nói là Kỳ Triết tự mình đa nghi, thật sự không có vấn đề gì. Thấy Hạo thân vương không có lên tiếng, lại tiếp tục nói: “ May mà Nhị phu nhân kịp thời tới ngăn cản, Nhị lão gia phạt Thập ngũ thiếu gia chép hiếu kinh.”
Hạo thân vương cho người lui xuống, gọi phụ tá tới: “ Ngươi nói xem, đứa bé này có phải lòng nghi ngờ quá nặng rồi hay không?” Ông không thể không điều tra nguyên nhân Kỳ Thịnh chết, nhưng mọi chứng cứ đều hiện rõ, Kỳ Thịnh chết vì bệnh. Thân thể thái hư yếu kém nên chết. Hạo thân vương thậm chí cho người tìm qua đại phu, đại phu cũng xác nhận Kỳ Thịnh thân thể hư nhược, không có liên quan đến người khác.
Phụ tá cũng không dễ nói, dù sao đây cũng là chuyện hậu viện. Có câu thanh quan khó quản việc nhà, bọn họ là phụ tá, không muốn dính vào chuyện thị phi của hậu viện. Chiều hôm đó Hạo thân vương bảo Kỳ Triết dùng bữa cùng ông. Kỳ Triết ăn hai chén cơm lớn, một chén canh, lượng ăn cũng không phải nhỏ.
Kỳ Triết ăn rất an tâm, bởi nữ nhân kia không có bản lãnh vươn tay vào viện của tổ phụ, cho nên ăn rất yên tâm.
Hạo thân vương đối với chuyện này rất bất đắc dĩ, đem một ma ma lão luyện cùng một đại nha hoàn hầu hạ bên người ban vào viện của Kỳ Triết. Hơn nữa phân phó cho Đông thế tử phi cho Kỳ Triết một phòng bếp nhỏ, sau này Kỳ Triết muốn ăn gì có thể ở trong chính viện mình làm. Đây là một đãi ngộ vô cùng đặc biệt. Phải biết rằng trong vương phủ, cũng chỉ có Kỳ Triết cùng lão đại ( đích trưởng tôn) là có đãi ngộ này.
Kỳ Triết có được đãi ngộ này, làm cho mọi người trong vương phủ âm thầm bàn tán, nhưng vì ngại uy nghiêm của Hạo thân vương nên không ai dám nói gì. Về phần Kỳ Triết, lại càng không quan tâm.
Người trong hậu viện được an bài thảo đáng, đương nhiên chuyện này không qua được mắt của Đông thế tử phi. Đông thế tử phí đối với lần này nghi ngờ, hỏi tâm phúc bên cạnh: “ Ngươi nói xem, Nhị phu nhân có thể che giấu sâu như thế sao? Cửu thiếu gia là do Nhị phu nhân hại chết?” Kỳ Triết lần này làm ầm ĩ như vậy, thật làm cho người ta không thể không nghi ngờ được a!
Nhũ mẫu bên cạnh lắc đầu: “ Chuyện này cũng không biết rõ. Cho dù là do Nhị phu nhân giết Cửu thiếu gia thì giờ cũng không còn chứng cứ nữa.” Nhị phu nhân ở trong vương phủ nhân duyên vô cùng tốt, ai cũng muốn khen một câu. Lúc trước chuyện này chưa truyền ra ngoài, cùng chung đụng với Đông thế tử phi cũng rất tốt. Nhưng lần này Kỳ Triết náo lên, danh tiếng Nhị phu nhân phẩm đức cao thượng, nhân thiện khoan hậu bị dao động.
Đông thế tử phi lắc đầu: “ Đứa bé này làm như vậy, thuần túy là giết địch một ngàn nhưng tự hủy hại mình tám trăm.” Bất kể chân tướng như thế nào, đối với thanh danh của Kỳ Triết cũng không được tốt.
Ma ma tâm phúc nhẹ nhàng nói: “ Thế tử phi, Thập ngũ thiếu gia đã muốn rời vương phủ.” Ý tứ của ma ma là Kỳ Triết đã muốn không nằm trong lòng bàn tay của Nhị lão gia cùng Nhị phu nhân rồi. Cái gọi là tự hủy hại mình tám trăm không tồn tại.
Đông thế tử phi suy nghĩ một chút mới gật đầu: “ Đúng vậy. Đứa bé kia là một người thông minh.” Tìm kiếm một viện trợ từ bên ngoài, liền tìm thấy một viện trợ to lớn đến như vậy.
Kỳ Triết đem bản chép phạt Hiếu kinh hoàn thành, nói với Hạo thân vương muốn về lại phủ Quận chúa. Cho nên năm ngày nghỉ, Kỳ Triết chỉ ở có hai ngày liền quay lại phủ Quận chúa.
Hạo thân vương rất là bất đắc dĩ. Nếu đổi lại là những tôn tử khác, hắn thật cao hứng. Nhưng tôn tử đem vương phủ như hồng thủy mãnh thú, Hạo thân vương vô cùng cuống quýt. Sau khi suy nghĩ một chút, Hạo thân vương liền viết cho Ôn Uyển một phong thư.
Ôn Uyển xem xong thư của Hạo thân vương, cười đưa cho Kỳ Triết coi. Chờ Kỳ Triết xem xong mới hỏi: “ Sau khi xem xong có cảm nghĩ gì? Nói thật lòng cho biểu tỷ nghe.”
Kỳ Triết mấp máy môi, sau một hồi lâu mới cắn răng nói: “ Lúc đệ hai tuổi, mẫu thân mất, sau đó nữ nhân này vào cửa, nắm được tim của phụ thân, từ trên xuống dưới không có gì không khen cả. Nhưng ca ca nói, nữ nhân này tâm kế rất sâu, bảo đệ phải đề phòng nàng ta. Ca ca phòng bị nữ nhân này vô cùng, nhưng ca ca cũng không phòng được tâm tư sắc bén của nữ nhân này. Ca ca chết là do đệ cho hắn ăn đồ ăn không sạch sẽ nên chết. Là đệ hại chết ca ca, là đệ hại chết ca ca. Là ác phụ kia mượn tay đệ hại chết ca ca.” Lúc nói xong những lời này, Kỳ Triết toàn thân tràn đầy lệ khí, giống như một ác ma vừa bước ra từ địa ngục, kinh khủng cực kỳ.
Ôn Uyển mở to mắt nhìn, này, thật khó hiểu… Căn cứ vào những gì Ôn Uyển cho Hạ Ảnh điều tra tư liệu của Nhị phu nhân, người này thật sự là một kẻ thâm sâu khó lường. Nhân duyên trong phủ Hạo thân vương rất tốt, tám chín phần mười là ca ngợi. Ngược lại, Kỳ Triết ở trong vương phủ danh tiếng rất kém. Nếu không phải do Ôn Uyển cùng người khác bất đồng, chọn ai cũng không chọn Kỳ Triết.
Trong mắt Kỳ Triết dần hiện len thần sắc thị huyết: “ Một ngày nào đó, đệ muốn giết chết độc phụ này. Không, đệ muốn độc phụ này sống không bằng chết. Đệ nhất định phải làm cho ả ta sống không bằng chết.” Bộ dáng này nếu Nhị phu nhân ở trước mắt hắn, nhất định sẽ một đao giết chết nàng ta.
Ôn Uyển lần này không biết phải an ủi Kỳ Triết như thế nào. Nếu lời của Kỳ Triết là sự thật, bị người khác lợi dụng hại ca ca ruột của mình, cái này sẽ thương tâm cỡ nào. Được rồi, Ôn Uyển cảm thấy Nhị phu nhân này, so với An thị, thì An thị chẳng là gì cả. ( Vấn đề là ngươi không có thân huynh đệ tỷ muội, An thị muốn làm vậy cũng không có điều kiện.)
Qua một lúc lâu Ôn Uyển mới nói: “ Đệ muốn sau này báo thù, phải chọn biện pháp ổn thỏa. Nếu không mang cái danh giết mẹ, cả đời đệ sẽ bị hủy. Báo thù đương nhiên là làm, nhưng không thể đem mình kéo vào được. Nếu không, cái được không bù được cái mất, hiểu không?”
Kỳ Triết cũng vì biết Ôn Uyển có một mẹ kế ác độc, cho nên mới dám nói những lời này trước mặt Ôn Uyển. Thấy kết quả như dự liệu, Kỳ Triết có chút an ủi. “ Đệ biết rồi, biểu tỷ.” Thái độ của Ôn Uyển làm trong lòng Kỳ Triết buông lỏng. Biểu tỷ không như người khác, nói với hắn một đống đạo lý, sau đó nói cái gì tử tử hiếu hiếu vô nghĩa.
Ôn Uyển cũng không nói nhiều lời, chẳng qua dặn dò một chút: “ Kỳ Triết, tỷ không phản đối đệ trả thù, nhưng đệ phải khống chế tốt cảm xúc của chính mình, lệ khí trên người đệ quá nặng. Kể từ nay trở đi, mỗi buổi tối đệ phải đem Tĩnh Tâm Kinh chép một lần. Trước khi ngủ đọc thuộc lòng Tĩnh Tâm Kinh ba lần. Khi nào tỷ bảo ngừng, đệ mới ngừng. Nhớ không?”
Kỳ Triết có chút không rõ, vì sao phải chép Tĩnh Tâm Kinh, không những chép mà còn phải học thuộc lòng nữa.
Ôn Uyển thở dài một tiếng: “ Làm như thế, hy vọng có thể xóa bớt hận thù trong lòng đệ, hóa giải lệ khí trên người đệ. Lệ khí quá nặng, người bị tổn thương đầu tiên là bản thân mình, biết không? Kỳ Triết, tỷ sẽ không bao giờ hại đệ. Tỷ hy vọng đệ tin tưởng tỷ, tỷ chỉ vì tốt cho đệ.”
Kỳ Triết tin tưởng Ôn Uyển nên mới nói chuyện này cho Ôn Uyển biết, cho nên mới gật đầu đáp ứng. “ Tốt, vậy đệ nghe lời biểu tỷ.” Nếu vì tốt cho hắn, vậy thì làm.
Ôn Uyển gãi đầu nói: “ Được rồi, ta đã chọn một củ khoai lang phỏng tay rồi.” Đứa bé này nếu dạy tốt sẽ trở thành trụ cột. Nếu không dạy tốt, ừm, đoán chừng sẽ trở thành một ác ma thích giết chóc. Sớm biết như thế này, lúc đầu tùy tiện chọn ra một người là được.
Ôn Uyển hối hận nói: “ Cho nên mới nói, không biết bản tính, không nên tùy ý chọn. Tính tình này ta lo sẽ ảnh hưởng đến Minh Cẩn.” Minh Cẩn đang trong quá trình tiếp nhận ngoại giới. Mỗi ngày đều có một người như thế bên cạnh, không bị ảnh hưởng mới lạ.
Người làm mẹ rất mâu thuẫn. Vừa hy vọng hài tử tiếp xúc nhiều người để tăng thêm kiến thức một chút. Nhưng lại lo lắng chuyện không tốt ảnh hưởng đến sự phát triển của hài tử.
Hạ Dao cũng không biết, vốn tưởng đứa nhỏ này tính tình có chút kỳ quái. Không nghĩ tới lại chôn dấu một chuyện lớn như vậy. Không biến thái mới kỳ quái đó. ( Cái từ biến thái là do học từ Ôn Uyển.)
Ôn Uyển nghe được Quan nhị lang đến kinh thành, Ôn Uyển có chút kinh ngạc: “ Không phải nói còn ba bốn ngày nữa. Làm sao lại nhanh như vậy?” Thần tốc a!
Hạ Ảnh lắc đầu cười: “ Nghe nói người này quá mức hưng phấn. Buổi tối không ngủ được nên đi đường suốt đêm. Mới có thể tới sớm như vậy. Dựa theo tính toán phải cuối tháng tư mới tới, không ngờ mới có nửa tháng.” Thậm chí ngủ cũng không ngủ, thần nhân a!
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “ Là một người thành thực. Chờ sau khi ra mắt cậu Hoàng đế, để hắn đến gặp ta. Ta cũng muốn nhìn một chút bộ dáng của tân nhậm tướng quân như thế nào.” Đoán chừng cũng ngưu cao mã đại, mặt đầy râu. Làm lính người người gần giống nhau. Tướng mạo tuấn tú, có, nhưng ít.