Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Q.7 - Chương 112 - Ngự Giá Thân Chinh?

Trước Sau

break
Tô lão tướng gia suy nghĩ chuyện đến rất nhập thần. Gã sai vặt bên cạnh Tô lão tướng gia thấy thế, cẩn thận nói: “ Lão gia, con cháu có phúc của con cháu, đừng quá lo lắng.”

Tô tướng lắc đầu. Ông nghe được Hạo thân vương đem 5% cổ phần của ngân hàng Quảng Nguyên giao cho Ôn Uyển coi như là học phí, trong lòng ông còn có nghi hoặc. Hạo thân vương cũng không phải là hạng người có tầm nhìn hạn hẹp, tiêu phí lớn như vậy thể diện nhà mình, cũng muốn Ôn Uyển đáp ứng cho Tôn tử mình vào phủ Quận chúa, để Tôn tử theo Phương tiên sinh học tập cùng Linh Đông, Minh Duệ.

Nếu như Hạo thân vương thực sự nghĩ muốn bồi dưỡng một Tôn nhi có tiền đồ, lại bỏ được thể diện vừa buông xuống một số tiền lớn, Tô tướng không tin. Phương Sĩ Đồng mặc dù là một đại nho đương thời, nhưng cũng không phải là vạn người có một, người so với hắn tốt hơn thì chỗ nào cũng có.

Tô lão tướng gia hoài nghi Hạo thân vương có mưu đồ khác. Mưu đồ chân chính là cái gì, trong phủ đệ Ôn Uyển có cái gì khiến Hạo thân vương phải trả một phí tổn lớn đến như vậy. Cân nhắc một hồi lâu, trong lòng mơ hồ đã đoán được. Cho nên nguyên nhân thực sự kêu Ôn Uyển đến lần này, là muốn thăm dò Ôn Uyển một chút. Lần này không để ý hỏi thái độ Ôn Uyển đối với các hoàng tử, Ôn Uyển đối với các hoàng tử rất lãnh đạm. Nhưng thật ra làm cho lão tướng gia thăm dò được , đúng là Ôn Uyển có dự tính khác.

Tính toán của Ôn Uyển hẳn là ở trên người Linh Đông. Lão tướng gia càng nghĩ càng thấy sự việc như thế này. Thân phận Linh Đông không cao không thấp, không quá thấp nên không chọc vào mắt người. Nếu như Ôn Uyển thật có quyết định này, thì Hoàng đế cũng có ý tứ này, giải thích như thế là tốt rồi. Hạo thân vương cũng là trọng thần được Hoàng đế tín nhiệm, nhất định là nhìn trộm được một hai phần. Tuy rằng nói, chuyện tương lai không ai nói trước được, nhưng với thủ đoạn của Ôn Uyển, sự ngầm cho phép của Hoàng đế, xác suất thành công vẫn rất lớn.

Điều này cũng làm ông hiểu được ý đồ của Hạo thân vương. Đứa nhỏ hiện tại được đưa vào phủ Quận chúa đi theo ba đứa bé học tập. Nếu thành công, loại tình cảm từ nhỏ lớn lên bên nhau không phải là chuyện nhỏ. Nếu Linh Đông thượng vị, nhất định sẽ trở thành tâm phúc.

Nếu Tô Dật cũng đi vào học tập, cùng Linh Đông đánh được quan hệ tốt. Linh Đông nếu thượng vị, thì con đường làm quan tương lai của Tô Dật sẽ tươi sáng. Nếu Linh Đông không được thượng vị, cũng là phân tình của hài tử. Đây là chuyện có lợi không mang nguy hiểm.

Lão tướng gia suy nghĩ tới đây lại suy sụp. Ông không có gì để Ôn Uyển động tâm, tư thái của Ôn Uyển cũng chứng minh không có lợi ích nàng tuyệt đối sẽ không cho bất kỳ ai vào phủ Quận chúa học tập. Lão tướng gia nghĩ đến đây, trong lòng trăm mối ngổn ngang thở dài. Ông thật không nghĩ tới. Ôn Uyển trực tiếp nói Hạo thân vương đưa phí dụng cho Tôn tử hơn hai mươi vạn một năm. Hơn nữa còn trực tiếp nói, nàng là người không có lợi không dậy nổi buổi sáng. Cũng có nghĩa là, nàng đối với chuyện không có lợi sẽ không làm. Muốn ông dùng thân phận trưởng bối, thì lời nói bị tắc nghẹn trong cổ.

Lão tướng gia không thể nghĩ ra cách nào hay khác.

Trên đường Ôn Uyển đi về, vẻ mặt nàng cũng uất ức. Nàng không hiểu rõ, Hoàng đế năm nay cũng mới 46 tuổi, đang là lúc tuổi tráng niên. Vì cái gì mà những Hoàng tử kia từng bước từng bước đều không kiềm chế được, nhanh như vậy đã trình diễn màn đại chiến tranh đoạt chứ. Do cuộc sống không phiền lo, nên cảm thấy thời gian qua quá nhàm chán, phải đoạt phải tranh mới thú vị sao?

Hạ Dao khẽ thở dài: “ Quận chúa. Có tin tức truyền đến là có người nói Hoàng đế mắc phải bệnh gì rất nguy, đã hai năm nay rồi. Vốn chỉ là lời nói suông, thế nhưng lời này từ miệng của một Thái y đã bị đuổi, lại bị người có tâm tra được ra kết luận mạch chứng năm đó của Hoàng thượng, cho nên…”

Ôn Uyển bĩu môi, thì ra là thế. Ôn Uyển vui sướng khi người gặp họa mà nói: “ Ta đã nói, như thế nào gần đây lại kỳ quái như vậy, nguyên lai lại như thế. Ha ha, những tên kia, cứ chờ đợi xui xẻo đi.”

Hạ Dao nở nụ cười lạnh, Hoàng đế rốt cuộc còn có bao nhiêu sống thọ nàng không biết. Nhưng là hai năm, hai mươi năm là có thể. Những hoàng tử này tham gia tranh trữ quá sớm, nhất định sẽ không hay ho gì. Nhưng mà đối với các nàng mà nói, Hoàng đế sống càng lâu càng tốt.

Hạ Ảnh sắc mặt cũng thâm trầm mà nói: “ Bọn họ không có mắt. Nhìn không thấy Hoàng đế hiện nay sắc mặt rất hồng nhuận, khí sắc tốt như vậy, làm thế nào hai năm này. Ta xem là có người cố tình lan ra tin đồn. Không biết có âm mưu gì?”

Ôn Uyển cứ hễ nghĩ đến Hoàng đế bất bình thường, mặt mày lại run run rẩy rẩy. Ngồi thẳng người dậy: “ Hạ Ảnh, ngươi nói cho ta biết, cậu Hoàng đế rốt cuộc làm sao vậy? Ta như thế nào cũng tự cảm thấy đầu năm ngoái cậu Hoàng đế có điểm khác lạ. Ngươi nói cho ta biết, đến cùng đã phát sinh chuyện gì? Không phải là cơ thể cậu Hoàng đế, ừ, thật sự không được tốt.”

Hạ Ảnh muốn hộc máu. Người khác nghi thần nghi quỷ không tính, nhưng ngay cả Quận chúa cũng nghi hoặc, thật khiến cho người ta buồn bực đến hộc máu: “ Hoàng thượng không có gì không tốt. Quận chúa, đừng không có việc gì tự hù dọa chính mình như thế.” Làm sao lại không muốn có chuyện tốt, hết lần này đến lần khác cố tình muốn nghĩ đến chuyện không tốt vậy.

Ôn Uyển lầm bầm: “ Điều này không thể trách ta được. Ta một năm bị rắn cắn, mười năm còn sợ dây thừng. Năm đó, cậu Hoàng đế đột nhiên té xỉu, thái y còn nói không trị được, đem mạng của ta hù dọa đi phân nửa. Về sau còn xảy ra chuyện như thế này nữa, hiện tại lại nghe dạng tin đồn này. Hơn nữa, gần đây cử chỉ của cậu hoàng đế quả thực kỳ dị, nên các hoàng tử bắt đầu rục rịch. Ta có thể không hoài nghi sao? Ngươi rốt cuộc có chuyện gì gạt ta, mau mau nói cho ta biết.” Ôn Uyển càng nghĩ càng cảm thấy lạ. Rốt cuộc là dấu giếm đại sự gì a.

Hạ Dao gật đầu: “ Hoàng thượng hơn một năm này cử chỉ quả thực khác thường. Hạ Ảnh, ngươi không phải có gì gạt ta chứ? Nếu thân thể của Hoàng thượng không có việc gì, thì cũng là những chuyện đại sự khác. Ngươi phải biết, tốt nhất vẫn là nên nói cho Quận chúa biết, tránh làm Quận chúa lo lắng.”

Hạ Ảnh thở dài một hơi: “ Quận chúa, Hoàng thượng khoẻ lắm. Đúng là có một đại sự. Nhưng ta không thể nói, bởi vì đây cũng chỉ là suy đoán của ta, ta không dám chắc. Quận chúa muốn biết, trực tiếp hỏi Hoàng thượng đi.” Kỳ thật vào hai năm trước nàng có phát hiện. Chính là Quận chúa không hỏi, Hoàng đế không nói, nàng cũng không nói được. Thực ra cũng là do Quận chúa không muốn suy nghĩ nhiều, bằng không với thông minh của Quận chúa đã sớm đoán ra rồi.

Ôn Uyển nghe lời nói của Hạ Ảnh, lập tức sắc mặt ngưng đọng. Trở về thư phòng, đem từng việc quái dị của Hoàng đế mấy ngày nay liệt kê rõ ràng. Sau đó xâu chuỗi lại với nhau, nhớ lại Bạch Thế Niên nói qua, nói vì cái gì mà Hoàng đế không đồng ý xuất quân. Hoàng đế rèn luyện thân thể, luyện tập bắn cung, cải tạo xe ngựa, không đồng ý cho Bạch Thế Niên đem quân tiến đánh người Mãn Thanh.

Ôn Uyển cuối cùng cũng rút ra được bốn chữ: Ngự giá thân chinh.

Sau khi Ôn Uyển suy đoán, khí lực toàn thân chấn động, cả người tê liệt ngồi trên ghế. Không có khả năng. Cậu hoàng đế làm sao lại nghĩ đến ngự giá thân chinh. Nhưng toàn bộ những điểm hoài nghi đều bộc lõ rõ ý này. Ngoại trừ cái lý do này, những thứ không không rõ được.

Qua hơn nửa này, Ôn Uyển mới thở ra một hơi, sau đó người khôi phục lại bình thường. Để Hạ Ảnh tiến vào, nói trở lại, đã lâu Ôn Uyển không khủng hoảng qua như vậy, trước mắt lại bị suy đoán của bản thân mình hù dọa đến như vậy: “ Ngươi đoán không phải là chuyện này đúng không?” Ngự giá thân chinh, Hoàng đế một lòng muốn trở thành một Thánh quân. Nếu thời cơ chín muồi, tất nhiên là muốn đi làm cái loại chuyện để lưu danh sử sách này rồi. Cho nên chuyện này mười phần như nàng đoán.

Hạ Ảnh biết. Một khi nói thẳng ra Quận chúa tuyệt đối có thể đoán ra được, lập tức gật đầu. Ôn Uyển nghe xong chân có chút nhuyễn, vịn vào tay ghê dựa mới làm mình tốt hơn. “ Dựa theo phán đoán của ngươi, cậu hoàng đế có có khả năng sửa lại chủ ý hay không?” Thật ra Ôn Uyển đã xác định, một khi Hoàng đế có chủ kiến là không thể sửa lại được.

Hạ Ảnh lắc đầu: “ Ta không rõ ràng lắm. Nhưng căn cứ vào dự đoán của ta, xác suất rất nhỏ.” Hoàng đế một khi quyết định việc gì, không đạt được mục đích sẽ không dừng lại. Điểm ấy so với Ôn Uyển giống nhau. Cho nên, muốn Hoàng đế loại bỏ ý nghĩ này trong đầu, cơ bản là chuyện không có khả năng.

Ôn Uyển cũng hiểu được đạo lý này. Để Hạ Ảnh đi xuống, chính mình tiếp tục ở lại trong thư phòng. Đã bao lâu mà nàng không chút bất an rồi. Mười năm sao, Ôn Uyển cười khổ, không thể không làm mình bất an a! Nếu Hoàng đế ngự giá thân chinh, đi biên quan đánh trận. Trong kinh thành, khẳng định sẽ để Thái tử giám quốc. Hoàng đế sẽ yên lòng cho Thái tử giám quốc sao? Đó là chuyện không có khả năng. Nhất định còn muốn dùng đến Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, thậm chí những Hoàng tử phía dưới.

Hoàng tử tranh đấu thế nào nàng không lo lắng, chỉ sợ là sợ vạn nhất Hoàng đế đối với mấy Hoàng tử không yên tâm. Để nàng lại trong kinh thành, mới là điều thật sự nàng lo lắng. Trong lịch sử Hoàng đế xuất chinh, Hoàng tử lưu lại giám quốc là chuyện bình thường. Ngay cả bản thân nàng dù có bản lĩnh, cũng không ngăn được thiên quân vạn mã. Đến lúc đó, nàng cùng hai đứa nhỏ phải làm sao bây giờ? Khụ, vì cái gì mà Hoàng đế không để người ta an tâm được hai ngày chứ? Muốn thanh danh làm cái gì, để người dưới chinh phạt cũng như nhau, vì sao cứ cố tình chính mình ngự giá thân chinh. Khụ, nam nhân a, là loài động vật khiến cho nữ nhân không thể hiểu được?

Hạ Ảnh không nói chuyện, cúi đầu nhận sự giận dữ khiển trách của Hạ Dao. Thật ra trong lòng nàng còn cảm thấy may mắn, may mà không nói nói sớm một chút, nói ra sớm liền lo lắng sớm. Quận chúa lại không thể thay đổi quyết định của Hoàng thượng.

Hạ Dao thấy Hạ Ảnh giả chết, hận không thể giết nàng. Nữ nhân này, thật không biết nàng ta như thế nào mà lớn lên nữa, không tim không phổi. Chuyện lớn như vậy cũng không nói môt tiếng.

Ôn Uyển ở trong phòng suy nghĩ hồi lâu. Cuối cùng cũng không suy nghĩ ra được cái chủ ý tốt gì. Nhưng nếu Hoàng đế thật sự muốn nàng ở tại kinh thành coi chừng các vị Hoàng tử. Vậy hài tử nhất định phải đưa đi. Đứa nhỏ bên cạnh nàng, đến lúc đó bọn họ sẽ đem chúng ra uy hiếp nàng, có thể khắp nơi đều bị động.

Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển ra ngoài, mặt ủ mày chau nói: “ Quận chúa, Hoàng thượng ngự giá thân chinh, cũng là chuyện tốt..”

Hạ Ảnh còn chưa nói hết, Ôn Uyển đã gầm lên: “ Chuyện tốt? Cái gì chuyện tốt? Ngươi nói cho ta biết cái gì chuyện tốt? Lớn tuổi như vậy còn chạy đến biên quan, vì muốn lưu danh sử sách, không biết chuyện này nguy hiểm thế nào sao? Một khi có cái gì… Ngươi nói cho ta biết đây là chuyện tốt sao?”

Hoàng đế còn, cuộc sống của nàng mới an nhàn. Hoàng đế không có ở đây, muốn ngự giá thân chinh. Tạm gác lại việc đem Ôn Uyển ở lại kinh thành đối mặt với một trận tinh phong huyết vũ. Ôn Uyển chỉ cần tưởng tượng chạm vào tình huống như thế, đã muốn chửi Hoàng đế ăn no không có chuyện gì làm liền đi gây rối. Hạ Ảnh còn nói đây là chuyện tốt, còn không đụng vào họng súng.

Hạ Ảnh chưa bao giờ thấy Ôn Uyển phát giận lớn đến như thế, lập tức liền ngây ngẩn cả người. Xoay người lại, không dám nói thêm một lời nào nữa.

Hạ dao biết rõ, ở phía sau xoa dịu Ôn Uyển: “ Quận chúa, không có chuyện gì. Nếu tình hình không trầm trọng không thể cứu vãn thì chúng ta liền rời khỏi kinh thành là được.”

Ôn Uyển cười khổ: “ Rời khỏi kinh thành, ngươi cảm thấy có thể sao?” Nếu có thể, nàng tất nhiên là tự nguyện đưa hai đứa nhỏ ra ngoài hải khẩu. Nhưng là Ôn Uyển biết rõ, Hoàng đế tuyệt đối sẽ không để nàng rời khỏi kinh thành. Nếu không, cũng không qua một thời gian dài như thế mà không tiết lộ cho nàng biết. Nếu là trước kia, nàng sẽ không sợ hãi như vậy. Nhưng bây giờ Ôn Uyển rất sợ. Nàng còn hai đứa nhỏ để bảo vệ. Hoàng đế một khi có rối loạn gì, Thái tử cùng các Hoàng tử ở lại liền lập tức sẽ nhìn chằm chằm vào nàng. Đến lúc đó nàng không thể động đậy được. Nếu có cái vạn nhất, chẳng lẽ còn bắt hai đứa nhỏ đi cùng với nàng hay sao?

Hạ Dao ánh mắt buồn bã, nhưng rất nhanh liền kiên định: “ Nếu thật trong kinh thành có nội loạn, Quận chúa bất kể như thế nào chúng ta chạy trốn đi là được.”

Ôn Uyển lắc đầu: “ Chạy trốn? Nếu lúc đầu cậu Hoàng đế không giao trọng trách nặng nề, ta tất nhiên có thể tùy ý rời khỏi. Nhưng nếu cậu Hoàng đế muốn ta ở lại kinh thành trông chừng các Hoàng tử, ngươi còn nghĩ ta có thể đi được sao? Còn nữa, hài tử đang ở đây thì chạy đi đâu?”

Ôn Uyển càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi, dứt khoác đem mình giam lại trong thư phòng.

Hạ Ảnh có chút lo lắng nói: “ Lúc trước đối mặt với sinh tử, Quận chúa cũng không có như vậy. Nhìn bộ dạng hiện tại, Hạ Dao, vậy bây giờ phải làm sao đây?”

Hạ Dao tức giận nói: “ Còn có thể làm cái gì? Ngu ngốc.”

Hạ Ảnh vội vàng câm miệng. Đây là nhiều lời nhiều sai, lại còn bị mắng. Hạ Dao từ lúc thành thân đến giờ, bên người có chút dài dòng, hơn nữa miệng mồm còn thay đổi khắc bạc hơn.

Hạ Dao đối với sự lo lắng của Ôn Uyển, nàng có thể đoán được bảy tám phần, nghĩ đến chuyện này trọng đại. Liền sai người mời Minh Duệ.

Minh Duệ tiến vào thư phòng. Ôn Uyển bởi vì đang suy nghĩ nhập thần nên chưa có chú ý đến. Minh Duệ cau mày, đây là lần đầu tiên hắn vào cửa mà mẹ vẫn không phát hiện ra, xem ra chuyện lần này vô cùng khó giải quyết.

Ôn Uyển quay đầu lại, thấy Minh Duệ liền cười lớn nói: “ Sao con không ở trên lớp học? Sang đây làm cái gì?” Bỏ học, Ôn Uyển không có cái ý nghĩ này, bởi vì Minh Duệ là hài tử ngoan ngoãn nhất.

Minh Duệ thấy tinh thần của Ôn Uyển rất kém cỏi, nói: “ Mẹ, đã xảy ra chuyện gì? Nhìn sắc mặt của người kém như vậy. Mẹ, có chuyện gì người không nên để trong lòng buồn bực, nói ra cho con biết đi.” Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng Minh Duệ có khả năng đưa ra chủ kiến.

Chuyện lần này liên lụy đến hai hài tử, Ôn Uyển cũng không kiêng kỵ nhiều, liền đem chuyện này nói ra: “ Một khi ông cậu Hoàng đế của con ngự giá thân chinh, tình cảnh của mẹ trong kinh thành vô cùng nguy hiểm. Không phải vì mẹ sợ, tình cảnh nguy hiểm hơn nữa mẹ cũng đã từng trải qua. Nhưng mẹ đang lo lắng cho huynh đệ các con.” Ôn Uyển trước kia có thể vượt qua nhiều hung cảnh đến như vậy, một mặt là nhờ vào vận khí tốt. Nàng mặc dù tiếc mệnh nhưng lại không sợ chết. Bởi vì trên thế gian này, không có gì để nàng luyến tiếc, mà địch thủ không bắt được bất kỳ nhược điểm gì của nàng. Nhưng hiện tại lại không giống, hài tử chính là nhược điểm của nàng.

Một người một khi đã có nhược điểm, làm việc lo trước lo sau, dễ dàng bị hỏng việc. Nếu những người này trăm phương ngàn kế muốn đối phó nàng cùng hài tử. Làm gì có đạo lý ngày trước làm tặc, ngày sau lại đề phòng trộm cướp chứ?

Minh Duệ nghe Ôn Uyển nói ra đủ loại lo lắng xong nhất thời không có nghĩ ra biện pháp: “ Mẹ, hiện tại lo lắng cũng vô ích. Tới khi đó, từng bước tự nhiên sẽ có cách giải quyết. Đừng suy nghĩ nhiều.”

Ôn Uyển vuốt trán Minh Duệ: “ Mẹ đời này trải qua rất nhiều sóng gió. Đến bây giờ, trừ hai huynh đệ bọn con ra, không còn có gì khiến mẹ sợ nữa. Mẹ sợ hai huynh đệ các con sau này đi theo mẹ sẽ vất vả.”

Một nhà bốn người. Bạch Thế Niên thì không cần lo lắng, có thể bảo vệ chính mình. Duy nhất lo lắng không yên chính là hai hài tử.
break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc