Tư Thông đóng cửa một thời gian ngắn, đột nhiên truyền tới thân thể không tốt, không bao lâu lại truyền ra Tư Thông muốn đi biệt viện dưỡng bệnh. Không lâu sau, Tư Thông thật đi biệt viện dưỡng bệnh. Cái biệt viện kia khá xa, cách kinh thành đến bảy tám ngày đường.
Ôn Uyển nghe tin tức này, liên tưởng đến cách làm của Kỳ Phong, trong lòng có chút phát rét. Sắc mặt có chút trắng bệch, cậu hoàng đế sẽ không phải cứ thế để cho Tư Thông hương tiêu ngọc vẫn đấy chứ? Mặc dù nói Tư Thông làm sai rồi, nhưng cũng không cần để nàng ta đi chết. Đây là nữ nhi ruột thịt a. Hổ dữ không ăn thịt con, nếu là sự thật, Ôn Uyển thật không dám gặp lại hoàng đế mất.
Ôn Uyển vẫn nói với bản thân không cần nghĩ nhiều, nhưng nàng thật sự sợ mình càng nghĩ càng nhiều: “Hạ Ảnh, Tư Thông là thật sự ngã bệnh sao?”
Hạ Ảnh thấy thần sắc Ôn Uyển không đúng lắm, nhưng vẫn thành thật nói: “Thật sự bệnh. Nhưng chỉ là một chút phong hàn, cũng không nặng.”
Ôn Uyển không nhịn được hỏi: “Hạ Ảnh, ngươi nói xem cậu hoàng đế sẽ xử trí Tư Thông thế nào? Có thể, làm cho nàng bệnh chết hay không?” Những lời này, nói ra có chút lớn mật.
Hạ Ảnh lúc này hiểu được sắc mặt Ôn Uyển không bình thường là vì cái gì, rất im lặng: “Quận chúa, Đại công chúa nếu thật bệnh chết, cũng không liên quan đến Quận chúa. Vì sao Quận chúa lại có vẻ mặt như vậy?”
Ôn Uyển sắc mặt thay đổi rồi: “Ta cảm thấy Tư Thông mặc dù có sai, nhưng là tội không đáng chết.” Tư Thông có chết hay không, thật sự không quan hệ với Ôn Uyển. Nhưng hoàng đế, ngay cả nữ nhi phạm sai lầm cũng không thể dễ dàng tha thứ lại muốn tru sát (cũng không phản quốc lại không làm ra chuyện tình đại nghịch bất đạo, chẳng qua là làm mất chút mặt mũi của hoàng đế), Ôn Uyển không thể không suy nghĩ rồi. Hoàng đế nếu ngay cả nữ nhi thân sinh cũng có thể hạ thủ, vậy vạn nhất có nơi nào khiến hoàng đế không vừa ý, tương lai của mình sẽ ra sao, toàn gia của nàng sẽ thế nào?
Hạ Ảnh thở ra một hơi: “Quận chúa thật đúng là rảnh rỗi suy nghĩ lung tung. Đại công chúa bệnh thì sao chứ? Thái y cũng sẽ cố gắng trị liệu cho nàng. Sao Quận chúa lại nghĩ rằng có liên quan đến hoàng thượng? Nếu Hoàng thượng biết được, không biết sẽ khổ sở thế nào đâu.” Quận chúa là người Hoàng thượng tín nhiệm nhất, đối với Quận chúa cũng luôn luôn sủng ái có thừa, không muốn để cho Ôn Uyển bị nửa phần ủy khuất. Nếu bị Ôn Uyển hoài nghi như thế, nhất định sẽ vạn phần khổ sở.
Ôn Uyển nghe được lời này, lo lắng treo trong lòng cũng tiêu tán, sau đó ngượng ngùng nói: “Còn không phải là nghe ngươi ầm ĩ với Hạ Dao chuyện Kỳ Phong, làm hại ta cũng nghi thần nghi quỷ, nghe xong liền sợ. Vừa vặn lúc này xảy ra chuyện Tư Thông, ta có thể không đa tâm sao?”
Hạ Ảnh nghe xong lập tức ngậm miệng. Chuyện này làm cho Ôn Uyển mấy ngày nay cũng không có sắc mặt tốt. Khụ. Ai bảo không phải tất cả mọi người đều coi trọng người bên gối cùng hài tử như Quận chúa chứ?
Người Đông cung nói rõ là sinh nhật Linh Nguyên, đến đón Linh Đông về nhà cùng ăn bữa cơm đoàn viên. Đối với lần này, Ôn Uyển tất nhiên không thể cự tuyệt. Thật ra theo thường lệ, chỉ có sinh nhật của phụ mẫu, tiên sinh mới có thể cho nghỉ. Ôn Uyển không quản quá nghiêm, nếu người đã tới đây đón, đương nhiên không giữ.
Ngày hôm sau, phủ Quận chúa xảy ra một chuyện lớn, chính là Hạ Dao ngã bệnh. Ôn Uyển thấy sắc mặt Hạ Dao không tốt nên bảo nàng đi nghỉ ngơi, nhưng Hạ Dao liền nói không có chuyện gì. Vì có việc phải đi hoàng cung một chuyến, Hạ Dao mới nói nàng ngã bệnh. Nếu không nhất định cũng không nói cho Ôn Uyển biết, tránh cho Ôn Uyển phải quan tâm.
Ôn Uyển nhanh chóng để Hạ Dao trở về phòng nằm nghỉ. Vừa đi vừa trách cứ: “Hạ Ảnh, cho người cầm thiệp đi mời Diệp thái y tới đây. Ta nói ngươi cũng thật là, nóng rần như vậy cũng không nói một tiếng. Cho mình là người sắt sao, nằm yên đấy, nghỉ ngơi thật tốt.”
Hạ Dao buông tay Ôn Uyển: “Không có gì đáng ngại, ta đã bảo Hạ Nhàn nấu canh gừng rồi. Đợi uống một chén canh gừng là được. Hôm nay ta không thể đi theo tiến cung.” Thân thể không thoải mái, còn phát sốt. Mà Ôn Uyển vào hoàng cung là đi gặp hoàng đế, nếu vạn nhất lây bệnh cho hoàng đế, chính là tội lớn rồi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hạ Dao mở miệng nói không thể đi. Nếu không nàng sẽ không nói ra.
Ôn Uyển sao có thể yên tâm được: “Ngươi như vậy ta làm sao còn có thể đi hoàng cung chứ? Đợi lát nữa, thái y tới xem thế nào rồi hãy nói.” Thân thể Hạ Dao không tệ, rất ít khi cảm mạo nóng sốt. Ít nhất ở trước mặt Ôn Uyển đây là lần đầu tiên phát sốt.
Ôn Uyển nghĩ đến có một loại người không ngã bệnh thì thôi, một khi ngã bệnh đó chính là bệnh nặng, lại càng không dám rời đi. Vẫn đợi đến khi Diệp thái y tới đây nhìn một cái, biết được nguyên nhân gây ra mới được.
Hạ Dao đối với việc Ôn Uyển nghiêm túc lạ thường, cảm thấy rất là bất đắc dĩ: “Quận chúa. Trước kia người bệnh nhẹ không phải cứ uống một chút canh liền qua sao? Làm sao đến lượt ta thì phải uống thuốc vậy?”
Ôn Uyển cười híp mắt nói: “Để thái y cầm tay bắt mạch cho ngươi cũng sẽ không thiếu đi lạng thịt nào. Nếu thái y nói có thể không uống thuốc, vậy thì không uống thuốc đi. Cũng không biết năm đó người nào lên tiếng giảng đạo lý cho ta đấy.” Nói xong chế nhạo nói: “Chẳng lẽ ngươi cũng giống như Minh Cẩn, sợ uống thuốc sao?”
Hạ Dao bật cười: “Quận chúa, cũng không biết Minh Cẩn giống người nào, nhìn thấy thuốc là trốn.” Minh Cẩn còn có thể giống người nào nữa, đương nhiên là giống Ôn Uyển rồi. Mỗi lần để nàng uống thuốc, giống như muốn mạng của nàng vậy. Nhớ năm đó vì muốn nàng uống thuốc, mấy thái y và bọn họ đều phải hao tâm tổn khí, chỉ còn thiếu nước đem thuốc trút vào miệng nàng.
Ôn Uyển mặt không đỏ hơi thở không loạn nói: “Vậy khẳng định là giống Bạch Thế Niên rồi.” Nàng nha, uống thuốc rất dứt khoát, nắm lỗ mũi rót hết, vô cùng sảng khoái.
Hạ Dao xì bật cười, dù sao Ôn Uyển da mặt dày nàng đã sớm thành thói quen rồi. Mấy năm này, Ôn Uyển đem tất cả ưu điểm của mấy hài tử như hiểu chuyện, hiếu thuận đều quy về giống mình; còn những lúc nghịch ngợm gây sự hoặc làm những chuyện khiến nàng giận đến giơ chân, thì liền giống tướng quân, tất cả các thói hư tật xấu của hài tử đều quy về Bạch tướng quân. Bạch tướng quân đáng thương, ở phía xa ngàn dặm muốn khiếu nại cũng không cách nào khiếu nại.
Minh Duệ, Minh Cẩn nghe tin Hạ Dao ngã bệnh, cùng chạy tới thăm. Minh Cẩn còn mang đến cả mứt hoa quả, nói uống thuốc đắng có thể ăn mứt hoa quả.
Ôn Uyển nhìn thấy cũng cực kỳ an lòng. Đồ ăn vặt của Minh Cẩn mỗi ngày đều có quy định, hai khối điểm tâm, mứt hoa quả cũng có định mức. Cho Hạ Dao rồi, thì mình không còn để ăn: “Minh Cẩn nhà ta thật là bé ngoan.” Có thể làm cho Minh Cẩn keo kiệt phải mang đồ ăn vặt trong tay đưa ra ngoài, thật không dễ dàng a!
Minh Cẩn nghe vậy khóe miệng hàm chứa ý cười, không đỏ mặt mà nhận tán thưởng. Phải biết rằng, mứt hoa quả này phải ba ngày mới có thể ăn một lần đấy, hơn nữa còn chỉ có một chút xíu ( Ôn Uyển lo lắng ăn đồ ngọt quá nhiều, không tốt cho răng. Cho nên lượng đồ ngọt cũng bị khống chế vô cùng nghiêm khắc).
Hoàng đế biết Ôn Uyển phái người tới mời Diệp thái y, liền lo lắng nói: “Là Ôn Uyển ngã bệnh sao? Hay hài tử ngã bệnh rồi?” Bất kể là ai ngã bệnh, cũng không phải chuyện tốt.
Người hồi bẩm nói: “Hoàng thượng, là Hạ Dao cô nương ngã bệnh. Quận chúa cho người tới mời Diệp thái y đến xem bệnh cho Hạ Dao cô nương.” Diệp thái y là thái y ngự dụng chuyên xem bệnh cho hoàng đế. Rất ít người có thể mời, bởi vì muốn mời Diệp thái y phải được trải hoàng đế gật đầu cho phép. Nhưng Ôn Uyển là đặc thù, bởi vì Diệp thái y cũng là thái y chuyên dụng của Ôn Uyển.
Hoàng đế lúc này mới yên tâm: “Được rồi, để cho Diệp thái y đi nhìn một chút.” Hạ Dao thân thể tốt như vậy, cho dù ngã bệnh, chắc cũng chỉ là bệnh nhẹ.
Hạ Dao đúng là bệnh nhẹ, chỉ một chút phong hàn. Ôn Uyển vốn định để hôm sau đi gặp hoàng đế, nhưng Hạ Dao không muốn, nói Ôn Uyển nên làm gì cứ đi làm đi.
Ôn Uyển không có cách nào, để Võ Tinh lưu lại chiếu cố Hạ Dao. Hạ Dao không nhịn được nói: “Quận chúa, ta cũng không phải là đồ sứ. Rồi lại nói các ngươi xế chiều sẽ trở lại rồi. Để Võ Tinh đi theo đi, trong hoàng cung nguy cơ trùng trùng, cần phải vạn phần đề phòng mới được.” Xong còn cùng Hạ Ảnh nói hai câu, để nàng tỉ mỉ chiếu cố hai đứa bé.
Hạ Dao là phòng bị vạn nhất có người đối phó hai đứa bé. Ôn Uyển thì không cần lo lắng, nhưng hài tử lại có lúc tách ra với Ôn Uyển, mặc dù xác suất rất thấp, nhưng vẫn phải cẩn thận. Trước kia đều là Hạ Dao làm chủ, lần này nàng ngã bệnh không thể vào cung, nên trong lòng không yên tâm.
Ôn Uyển cười nói: “Uống thuốc rồi ngủ cho ngon. Tỉnh ngủ xong là tốt rồi.” Mặc dù Ôn Uyển có phòng bị đám nữ nhân trong hậu cung, nhưng cũng đoán trước sẽ không còn ai có tâm tư hại con của nàng. Hơn nữa cả ba hài tử đều có chừng mực, cho nên Ôn Uyển không lo lắng.
Ôn Uyển trên đường đến hoàng cung, đột nhiên hỏi Hạ Ảnh: “Ta nhớ hình như ngươi chưa từng sinh bệnh thì phải?” Hạ Ảnh ở bên người nàng đã hai mươi năm. Hai mươi năm này, Ôn Uyển thật sự chưa từng thấy Hạ Ảnh sinh bệnh qua đấy! Quá thần kỳ.
Hạ Ảnh nghẹn thiếu chút nữa hụt hơi, nhìn lại Ôn Uyển, vẻ mặt rất u sầu: “Quận chúa, người cứ như đang ước gì ta ngã bệnh vậy?”
Ôn Uyển cười nói: “Không có, chỉ nói thân thể ngươi tốt. Ta thật hâm mộ.” Sau đó vội vàng quay đầu nói chuyện với nhi tử, tránh cho Hạ Ảnh làu bàu thêm.
Vào hoàng cung gặp hoàng đế, Minh Cẩn như ngày thường ở trước mặt hoàng đế bày ra bộ dáng làm nũng nửa khắc đồng hồ. Hoàng đế hỏi công khóa của hai đứa bé, sau đó để Hạ Ảnh và Hạ Hương đưa bọn nhỏ về Vĩnh Ninh cung. Ôn Uyển ở lại đàm luận cùng hoàng đế.
Hạ Ảnh mang ba hài tử, vốn muốn trực tiếp hồi Vĩnh Ninh cung. Nhưng Minh Cẩn lại cảm thấy buồn bực: “Hạ Ảnh cô cô, mẹ sẽ không trở lại nhanh như vậy đâu. Người dẫn chúng ta đi chung quanh một chút đi mà!” Bởi vì Ôn Uyển vẫn luôn rất cẩn thận, những năm này không mang hai đứa bé đi chung quanh. Mà Hạ Dao lúc nào cũng nhìn bọn họ trong mắt, Minh Cẩn không dám có dị động. Cũng bởi vì thế, dù Minh Cẩn đã tới nơi này rất nhiều lần, nhưng vẫn chưa đem hoàng cung nhìn hết một lượt. Sau lại nghe Linh Đông nói một ít chuyện trong hoàng cung. Minh Cẩn vẫn chưa thỏa mãn.
Hạ Ảnh còn chưa cự tuyệt, Minh Duệ đã phản đối rồi: “Nếu muốn nhìn ngắm hoàng cung, chờ mẹ trở lại, để mẹ mang theo chúng ta cùng nhau nhìn xem, hiện tại về Vĩnh Ninh cung trước.”
Minh Cẩn không muốn, liền náo muốn đi nhìn. Nhưng thái độ của Minh Duệ rất kiên quyết, Minh Cẩn không có biện pháp, chỉ có thể nhượng bộ: “Ca ca, hiện tại đệ không muốn hồi Vĩnh Ninh cung. Nơi đó thật là chán a, ca, những nơi khác không đi, chúng ta đi ngự hoa viên, được không?”
Minh Cẩn quấn quít quá chặt, Minh Duệ bị huyên náo đến nhức đầu. Hạ Hương cười nói: “Đại công tử, nếu Nhị công tử muốn đi ngự hoa viên ngắm hoa vậy thì đi thôi. Phái người nói với Quận chúa một tiếng là được.” Có hai người bọn họ, phía sau còn có hai hộ vệ, trong hoàng cung lại đề phòng sâm nghiêm, có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Hạ Ảnh cũng nhíu chân mày, vốn định phản đối, nhưng nhìn bộ dáng hết sức hứng thú của Minh Cẩn, đành đem lời cự tuyệt nuốt trở về. Chỉ là đi ngự hoa viên một lần, cộng thêm bốn người trông chừng, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Nếu thật sự gặp chuyện không may, kêu to một tiếng, Ngự Lâm quân sẽ xuất hiện. Cho nên Hạ Ảnh mặc dù không có đồng ý, nhưng cũng không có phản đối.
Đến ngự hoa viên, nhìn thấy trong ngự hoa viên có không ít người.
Hạ Hương dẫn Minh Duệ và Minh Cẩn ra mắt mọi người.
Minh Duệ giận trợn mắt nhìn Minh Cẩn một cái, nếu không tới nơi này cũng không cần bị mùi son phấn này xông nhức mũi. Trong lòng Minh Duệ chán ghét, những nữ nhân này cũng thật là, hương phấn cũng có thể xông chết người đấy. Minh Cẩn đối với cái vẻ mặt này của Minh Duệ, tập mãi sớm đã thành thói quen rồi, không thèm để ý.
Sau khi làm lễ ra mắt với đám cung phi, Minh Cẩn liền đi dạo xung quanh. Minh Duệ lo lắng hắn có chuyện gì, đành phải theo sát, chỉ sợ chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Ở nhà chạy nơi nào cũng không sao cả, nhưng nơi này, Minh Duệ cho rằng cần phải đề cao cảnh giác