“Ôn Uyển nói, là ngươi ép nàng lấy cái chết để giữ hiếu đạo. Nàng là Quận chúa được hoàng thượng thân phong, trừ phi phạm vào tội mưu nghịch, nếu không, ai cũng không thể ép nàng lấy cái chết tạ tội. Ngươi nói cho ta biết, đây là chuyện gì xảy ra, nàng làm chuyện tội ác tày trời gì, ngươi lại dám nói muốn nàng đi tìm chết? Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hiện tại vì sao Ôn Uyển nói thẳng là ngươi nói bắt nàng lấy cái chết để bảo toàn hiếu đạo”. Quốc công Gia tức giận ngập trời, nếu không phải hắn tu dưỡng tốt thì hắn thật muốn đánh đệ đệ không đầu óc này một trận.
“Nói hươu nói vượn, ta lúc nào thì nói qua như vậy. Đại ca, huynh phải tin tưởng ta, ta làm sao có thể nói những lời đó. Là nàng cùng An thị gây lộn, An thị thuận miệng nói. Nàng nắm được nhược điểm này nên vẫn uy hiếp, An thị hiện tại ngay cả cửa cũng không dám ra ngoài”. Bình Hướng Hi bận rộn phủ nhận.
“Không phải là ngươi nói, vậy là ai nói. Ôn Uyển không thể nào dùng những lời như vậy gạt ta. Ngươi thật sự chưa nói quá như vậy?”. Bình hướng Thành bỗng chốc chuyển quá đến. .
“Không có, thật sự không có. Ta lúc ấy tuy rất tức giận, nhưng mà ta thật sự không có nói như vậy. Nếu nàng không tốt, nàng không nghe lời, đó cũng là nữ nhi của ta, ta làm sao sẽ bảo nàng đi chết được? Đại ca, huynh phải tin tưởng ta”. Bình hướng Hi kêu oan.
“Có phải là An thị nói không?”. Bình Hướng Thành mặt lạnh. Bình hướng Hi cố ý câu nệ, nhưng là quốc công Gia không nhịn được. Hiện tại Ôn Uyển muốn chuyển ra đi, còn dùng tới lý do này. Cộng thêm chuyện tình lúc trước, ai có thể ngăn được đây.
“Ngươi nói, có phải ngươi nói với Ôn Uyển, làm cho nàng lấy cái chết để bảo toàn hiếu đạo hay không?”. Bình Hướng Hi lửa giận ngút trời, hướng về phía An thị vừa tiến vào liền la mắng .
“Không có, ta chưa cùng nàng nói như vậy. Ta không có khả năng nói như vậy, thật sự nàng là vu oan hãm hại ta”. An thị biết lỡ lời liền phủ nhận.
“Ta còn chưa nghe nói qua, có người dám nguyền rủa mình chết để hãm hại người khác. Tỷ tỷ, ngươi là quý nhân sự vụ bận rộn, cố gắng mà suy nghĩ một chút, có phải ngươi nói sai cái gì rồi khiến cho Quận chúa hiểu lầm hay không? Nếu như là hiểu lầm, còn có thể hảo hảo cùng Quận chúa giải thích một phen, tiêu tan hiểu lầm. Nếu không, hiểu lầm kia không giải khai, tình cảm cha con giữa Quận chúa cùng lão gia sợ là bởi vì hiểu lầm ngăn cách càng sâu. Tỷ tỷ, làm sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy? Đều nói mẹ kế ác độc, nhưng ta biết, tỷ tỷ ngươi là người vô cùng nhân từ”. Bách Linh yểu điệu nói.
“Không có, ta cũng không nói quá đáng như thế”. An thị cắn răng không thừa nhận. Nhưng dù không thừa nhận, bên cạnh còn có nha hoàn bà Tử, chỉ cần tra tấn một bữa lập tức có người nhận.
“Tốt, Ngũ đệ, viết hưu thư hưu nàng. Bình gia chúng ta, cũng không thể có một độc phụ nham hiểm đáng sợ như vậy”. Quốc công Gia giận đến cả người phát run. Lại dám bắt Ôn Uyển lấy cái chết để giữ đạo hiếu. Nàng chính là Quý Quận chúa do hoàng thượng thân phong. Nếu như Ôn Uyển là một hài tử hiếu thuận ngu ngốc, vậy thì hay rồi, thật sự chết ở Bình gia, Bình gia sau này không nên nghĩ tới chuyện đặt chân tại kinh thành nữa. Cho dù tước vị của bọn họ là Thiết mạo, hoàng đế cũng sẽ không dung thứ bọn họ.
“Phụ thân, đại bá, van cầu các ngươi, mẹ chỉ là nhất thời hồ đồ, van cầu các ngươi, bỏ qua cho mẹ lần này, mẹ thật sự là hồ đồ. Đại bá, phụ thân, van cầu các ngươi” Thanh San nghe được tin tức, lập tức cho người ta đi tìm hai ca ca đến, bản thân thì canh giữ ở phía ngoài, vừa thấy đại bá kêu phụ thân hưu mẹ nàng, tình thế nghiêm trọng, sợ phụ thân hắn nhất thời vọng động, thật sự viết xuống hưu thư, nên lập tức xông tới cầu tình .
“Phụ thân, đại bá, tại sao muốn hưu mẹ. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì”. Hai đứa con trai quỳ gối ở phía dưới, sau khi biết rõ sự tình liền đau khổ cầu xin.
“Nể tình mấy đứa bé, đại ca, hay là xử trí nhẹ một chút”. Quốc công Gia nhìn hắn tai mềm như vậy, thì thở dài một tiếng, kêu người đưa An thị đến từ đường đi tư quá một năm.
Quốc công Gia, quốc công phu nhân, phụ thân hờ, Đường tỷ Thanh Hà đều tới khuyên Ôn Uyển trở về.
Ôn Uyển cười lạnh, trở về? Coi nàng là ngu sao! Cơ hội tốt như vậy, thật vất vả mới có thể đi ra ngoài, còn trở về thì chắc là đầu óc ngu xuẩn a!
Quốc công Gia nhìn Ôn Uyển thái độ quyết liệt, lại răn dạy một chút, cuối cùng không làm sao được, nên đáp ứng Ôn Uyển có thể chuyển ra nhưng mà ngày lễ tết phải trở về Bình phủ. Vẫn chỉ nói là ở Bình phủ, chưa nói ở ngũ phòng. Ôn Uyển nghĩ tới, nếu người ta cũng đã nhượng bộ, chính mình cũng phải nhượng bộ. Nếu vẫn giằng co, ngày ngày đều có người đến làm thuyết khách cũng thật khiến cho người ta chịu không được.
Sau khi hết thảy chuyện này đều kết thúc, Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm. Bất quá, Ôn Uyển cũng không khách khí, đồ đạc trong Hành Phương Các nàng đều phải đem đi, khiến người trong tam phòng ngũ phòng tức giận ngã ngửa. Đồ đạc này cũng có một phần của bọn hắn, giá trị năm sáu vạn lượng bạc, nếu là chia, bọn họ cũng có thể được phân một vạn lượng bạc nha. Cái nha đầu chết tiệt kia thật sự đáng hận. Bất quá, cũng không ai dám đụng đến ôn thần này.
Không có hai ngày đã đến tiết Trung thu. Ăn xong bữa cơm đoàn viên, ngay cả trăng cũng không ngắm, nàng liền trở về trong vườn. Vừa rạng sáng ngày thứ hai lập tức trở về nhà mình.
Không ra hai ngày, Ôn Uyển liền nhận được tin tức nói Lão sư đã trở lại, lúc này mới chạy đến Tống phủ.
Tống phủ:
“Ha ha, không sai chứ? Ta nói đồ đệ của ta so sánh với nhi tử đồ đệ của các ngươi mạnh hơn nhiều, ta chưa nói sai đi”. Tống Lạc Dương vô cùng đắc ý, hướng về phía bạn tốt ha ha cười. Tống Lạc Dương là phi thường cao hứng, trở lại liền cùng hai bạn tốt của hắn khoe khoang, nói ta nhìn người không sai a, đồ đệ của ta gần nhất là làm chuyện lợi quốc lợi dân đại sự nha.
Ôn Uyển còn không có vào phòng, đã nghe thấy giọng hưng phấn của lão sư.
“Đồ đệ ngươi rốt cuộc là thật không biết, hay là giả dạng làm như không biết”. Nếu là giả dạng làm bộ không biết, thì tâm kế cũng quá sâu, mình hẳn là nên đề phòng một chút.
Tống Lạc Dương rất đắc ý nói, dù biết nhưng nói không biết cũng không quan hệ, dù sao kết quả cũng giống nhau đều là tốt. Vài người bạn tốt đều không nói gì.
Lão sư vừa nhìn thấy Ôn Uyển, liền tỏ vẻ nàng làm được rất nhiều việc tốt, cũng làm được một đại hảo sự lợi quốc lợi dân. Sau này, trên sử sách cũng không thiếu chỗ của trò.
Muốn cái lưu danh quỷ làm gì, chính nàng cũng không hiếm lạ. Bọn họ ít đến tìm nàng phiền toái nàng liền cám ơn trời đất. Sau đó Tống Lạc Dương kiểm tra thí điểm thành tích ba tháng gần đây của nàng, vẫn có vẻ vừa lòng, đệ tử này của hắn vẫn rất đáng tin.
“Trò đừng nói với lão sư, hai tháng này trò ở thôn trang ngày ngày khóc nhè, đem những gì ta giao cho trò đều quên mất không còn một mảnh rồi? Nếu là vậy, ta không có đệ tử mất mặt xấu hổ như trò a”. Tống Lạc Dương phẫn nộ kêu. Ôn Uyển cười lắc đầu.
“Tốt, đã như vậy, đến đây, pha trà mời mấy vị sư bá của trò. Để ta xem thử một chút, ba tháng này tay nghề pha trà của trò có tiến bộ hay không. Cũng thuận tiện cho hai vị sư bá trò thưởng thức một chút trà nghệ của trò đi”. Ôn Uyển gật đầu, hướng về phía hai người hành lễ rồi đi xuống.
Ôn Uyển tắm rửa xong, tất cả mọi vật dụng cần thiết đều đã chuẩn bi đầy đủ. Hạ Ảnh đem bếp lò đi vào. Ôn Uyển bắt đầu dùng than nhóm lửa, lửa cháy rồi, đặt ấm lên, nghiêm túc quạt lò lửa. Bên cạnh đặt một cái án kỷ, trên mặt án kỷ đặt khay trà chỉnh tề ngay ngắn chứa một chiếc ấm trà tử sa cùng bốn chiếc chén sứ trắng thượng hạng, lại đem một hộp sứ đựng trà mao tiêm cao cấp đặt ở cạnh khay trà. Đợi đến khi ấm nước phát ra thanh âm, Ôn Uyển liền đứng ở bên cạnh bếp lò không hề rời đi, lại càng ra sức quạt, còn thường xuyên mở nắp ấm nước để kiểm tra.
Chờ đáy ấm có bong bóng nhỏ , cũng có một tên gọi khác là Ngư nhãn, cũng chính là lúc mới sôi. Ôn Uyển một lần nữa mở nắp ấm nhìn thử, sau đó quạt mạnh vài cái, bong bóng trong ấm lại nổi lên lềnh bềnh. Lửa lớn dần, mặt nước cũng nổi lên thêm rất nhiều bọt khí, cũng là đến thời điểm sôi lần thứ hai. Lần này đã có hơi nước bốc lên từ miệng ấm, chờ đến thời điểm nước sôi lần thứ ba, là lúc nước trong ấm thẩm thấu, Ôn Uyển nhấc ấm, đem chén sứ tráng qua một lần, lại cho thêm lá trà mao tiêm vào ấm trà để ngâm trà.
Đem nước trà rót vào ba chiếc chén sứ trắng, bưng qua cho ba vị tiền bối. Ấm trà đầu tiên đã không còn, nàng lại rót nước lạnh vào ấm, chuẩn bị ngâm đợt trà thứ hai. Nói như vậy, vị trà ở đạo thứ hai lúc ngâm ra là ngon nhất. Dĩ nhiên, nếu vẫn còn cảm thấy lãng phí, thì ngâm lần thứ ba, mùi vị là trung phẩm.
“Ừ, theo màu sắc nước trà, mùi thơm, mùi vị, màu lá trà, ở mọi phương diện này bình luận, tất cả đều là thượng đẳng. Xem ra là hai người chúng ta còn được nhờ phúc phận của lão Tống ngươi mới có thể được uống loại trà thượng đẳng như vậy” hai người Phương Húc gật đầu khen ngợi.
Bản thân Tống Lạc Dương cũng vui mừng gật đầu: “Không tệ, xem ra mấy tháng này trò cũng không có lười biếng. Đi xuống trước đi, chờ một lát, lát nữa ta lại kiểm tra những thứ khác trò học hành đến đâu”.
Ôn Uyển ôn thuận lui xuống dưới.
“Lão Tống, ngươi đúng là đã thu được một đồ đệ tốt a”. Hai người hâm mộ nói.
“Đúng vậy, ánh mắt ta là cái dạng gì” Tống Lạc Dương ha ha cười, cực kỳ đắc ý.
“Bất quá, ta nghe nói, hài tử này muốn chuyển ra khỏi Bình gia. Còn nhỏ tuổi mà tính tình đã lớn như thế, sau này lớn nên làm thế nào cho phải. Lão Tống, đệ tử này của ngươi ở phương diện tâm tính, ngươi nên mài dũa nhiều hơn một chút mới tốt” Hoa Thạc đề nghị .
“Đừng xem nàng chỉ có bảy tuổi, làm việc thì cực kỳ có chủ kiến. Chuyện gì trong lòng nàng đều đã nắm chắc rõ ràng. Chỉ cần không có làm chuyện gì thương thiên hại lý, chuyện của nàng ta sẽ không hỏi tới . Đối với phẩm tính của nàng, ta hoàn toàn không lo lắng . Về phần nói tính tình lớn một chút, chẳng ai hoàn mỹ, làm sao lại buộc nàng ở mọi phương diện đều làm hoàn hảo được. Có thể làm được thập toàn thập mỹ , đây không phải là người, là thần thì đúng hơn”. Tống Lạc Dương lắc đầu, cự tuyệt làm thuyết khách.
Hàn huyên thêm một hồi thì hai người ra về, ngay cả cơm trưa cũng không ở lại ăn.
“Ừ, cũng không tệ, đều có tiến bộ rất lớn. Đây là quyển sách ta mang về cho trò, tin tưởng trò sẽ thích xem!” Ôn Uyển nhìn thấy nói về một vài phong tục dân tình, còn có du ký, thì coi như là bảo bối cất đi. Tống Lạc Dương cùng nàng nói những gì hắn kiến thức dọc theo đường đi, nói đến rất trễ mới trở về.
Ôn Uyển cho là Lão sư sẽ phê bình nàng, hoặc là kiến nghị nàng gì gì đó, nào biết đâu rằng, Lão sư không nói gì. Nàng cũng không tin tưởng, phía trước có hai vị đại nhân Lão sư sẽ không biết nàng đã tự lập môn hộ. Bất quá, không nói thật là tốt, ha hả, tìm được một Lão sư sáng suốt, thật tốt.
Buổi tối hôm đó, thái giám tới đưa cho Ôn Uyển ngân phiếu hai vạn lượng, trong đó sáu ngàn lượng là Ôn Uyển bồi thường cho người khác, tính thẳng ra, chính xác thì Ôn Uyển được bồi thường lại một vạn bốn ngàn lượng. Ôn Uyển cầm tiền thật cao hứng, cũng không phải vì có bạc mà cao hứng bao nhiêu. Không nói tiền bạc, chỉ nói ý nghĩ sau nó cũng đã vô cùng khác. Điều này nói rõ, ông ngoại hoàng đế vẫn nguyện ý làm chỗ dựa cho nàng. Có người vì mình ra mặt, cho mình chỗ dựa, cảm giác kia vô cùng tốt. Ôn Uyển đột nhiên cảm thấy, cuộc sống hiện tại của nàng không tồi.
Sau đó biết được, nguyên lai là ông ngoại hoàng đế hạ lệnh đem những cái gây chuyện toàn bộ bắt lại buộc những người đó bồi thường, bồi thường lại tổn thất của Ôn Uyển mấy ngày nay.
Ngõ Bát Tỉnh
Kể từ khi chuyển ra viện của chính mình, cuộc sống liền thoải mái hơn trước nhiều. Vương Phủ bên kia vì an toàn nên cố ý đem hai mươi thị vệ cho lúc trước để lại mười người, Ôn Uyển cũng không từ chối. Nàng cũng biết phủ viện này tuy nhỏ nhưng là có rất nhiều thứ đáng giá, vạn nhất có người tới trộm thì có thể bị phiền toái.
Cũng không ngẫm lại, ai dám vào nhà nàng trộm đồ, không phải tự đi tìm chết sao? Thật đúng là cho rằng trên đời có thần trộm à ~ hoặc vẫn tưởng là còn ở hiện đại, nơi này đạo tặc nếu chạy đi trộm cắp nhà huân quý người ta sẽ bị thiên đao vạn quả, nô bộc trộm đồ, trực tiếp đánh chết, cũng không như hiện đại, trộm đồ thì nhốt hai ngày sau được thả ra, hoàn hảo không tổn hao gì.
Những ngày kế tiếp, Ôn Uyển bề bộn nhiều việc, vừa mỗi ngày phải đi chỗ Lão sư học tập, vừa phải liên hệ các nơi, tìm đại tửu lâu nào có thể cùng ký hợp đồng hay không. Ôn Uyển chỉ biết Lâm Đại quản gia không tin cậy được. Hắn chẳng qua chỉ cho rằng Ôn Uyển ở thôn trang sản xuất bình thường, nào biết đâu rằng có nhiều gia cầm như vậy.
Cuối cùng, Ôn Uyển thật muốn tự mình mở tửu lâu tự cung tự cấp. Cổ ma ma ngay lập tức cắt đứt chủ ý của nàng. Sự kiện lần trước cuối cùng tuy rằng không ảnh hưởng được gì, rất nhiều người cũng không tin tưởng ăn hai mảnh bông liền chết người, hơn nữa cũng không có ai đang yên lành không có chuyện gì mà đi ăn bông. Nhưng tửu lâu không giống a, vạn nhất ăn chết người, trong nhà lại không một trưởng bối làm chỗ dựa, nếu xảy ra vấn đề thì phiền toái. Cũng không thể mỗi lần đều đi làm phiền Trịnh Vương phủ. Nói đến khiến Ôn Uyển phải cúi đầu.
Ôn Uyển ngẫm lại cũng không phải thật sự muốn mở tửu lâu. Nghĩ tới thời điểm xảy ra vấn đề, mình muốn trốn cũng không có chỗ trốn đi. Chỉ là nghĩ, chờ sau này khi nàng có thể một mình đảm đương, mở lại tửu lâu cũng không muộn. nên tạm thời buông xuống ý định này vậy.
Ôn Uyển trước buông xuống tính toán này xong lại nghĩ đến việc tiêu thụ súc vật nuôi ở thôn trang, bên kia lại đem cửa hàng đồ chơi Bảo Bảo mới khai trương lên. Có hai vạn lượng bạc bồi thường tổn thất cũng coi như là mình không có hao vốn. Nhưng cửa hàng đồ chơi Bảo Bảo, đúng là rất sinh lợi, nếu bỏ qua đúng là đáng tiếc.
Thuần Vương Phi được đến tin tức, nói tửu lâu của Thuần vương phủ có thể giúp nàng tiêu thụ một nửa gia súc, khiến cho Ôn Uyển thích ý vô cùng, vẫn lẩm bẩm không có phí công cứu Tiểu Chính Thái kia a!
Phủ Trịnh Vương hằng ngày muốn dùng thịt gia súc đều dùng hàng của nàng, mặt khác giúp nàng tìm một nhà tửu lâu khác cũng tiêu thụ hộ một phần. Sau đó Tướng phủ bên đó cũng tới tìm nói sau này chọn mua gia súc thì tìm nàng; tất cả sư bá bên kia cũng muốn một chút, như vậy chuẩn bị bảy tám phần cũng coi như xong. Dĩ nhiên, chỗ của Lão sư nàng cũng để cho một phần, nhưng là không lấy tiền. Ôn Uyển đối với cách Lão sư hưởng thụ như là tất nhiên phải vậy, cảm thấy đặc biệt buồn cười. Nàng thấy Lão sư của mình nhìn như thế nào cũng giống một vị trưởng bối tính tình dở hơi a.
Ôn Uyển cũng không tin, cuối cùng phải cảm thán, có thân thích nhiều mà mà người ta có tiền lại nguyện ý giúp đỡ sẽ tốt hơn. Như vậy lăn qua lăn lại, trên căn bản cũng dự tính xong.
Hành phương các:
“Hạ Lăng, Quận chúa nghe nói phụ thân với nương ngươi cho ngươi đặt một cửa hôn sự. Ngươi năm nay cũng có mười bảy rồi, muộn nhất là cuối năm phải thành hôn. Ý tứ của Quận chúa là hiện tại để ngươi đi ra ngoài, còn có nửa năm thời gian cố gắng chuẩn bị đồ cưới” Hạ Ngữ cười nói, sắc mặt vui mừng .
“Tạ ơn Quận chúa ân điển”. Hạ Lăng vội vàng quỳ. Thật ra thì nàng muốn cùng Ôn Uyển đi tới nơi ở mới, nhưng bây giờ xem ra từ đầu Quận chúa hoàn toàn không muốn dùng đến người của Bình phủ. Những bà tử thô sử được ban cho , một người quận chúa cũng không mang qua chớ đừng nói chi là nàng tuổi lớn, đính hôn rồi là cách nói tốt nhất, khụ, nếu là ban đầu có thể đứng cố định ở phía Quận chúa, hiện tại có lẽ đã là cảnh tượng khác. Bất quá, như vậy cũng so với việc xử lý mạnh mẽ lúc trước tốt hơn một chút.
“Đây là bốn mươi lượng bạc, còn có những thứ đồ trang sức vải vóc này cũng là Quận chúa ban thưởng đưa cho ngươi, coi như là thành toàn tình nghĩa chủ tớ thời gian qua. Quận chúa hi vọng tương lai cuộc sống của ngươi hòa hòa mỹ mỹ, nhiều con nhiều cháu”. Cổ ma ma nghiêm cẩn nói.
“Tạ ơn Quận chúa ân điển”. Nhìn vải vóc, đồ trang sức thế nào cũng đáng một hai trăm lượng, lập tức có chút cảm động. Không nói đồ trang sức gì đó, riêng một phần ân điển này cũng đã khó có được. Còn có vải vóc kia nếu làm đồ cưới cũng là chuyện vô cùng thể diện.
Ôn Uyển đối với bà tử vẩy nước quét nhà cũng không quản, chẳng qua là phải chuẩn bị báo cáo cho quốc công phu nhân một tiếng. Dù sao đồ đạc phần lớn ở Hành Phương Các đã chuyển tới nhà mới, không chuyển cũng đều cất kỹ bên trong. Những người đó họ an bài thế nào nàng cũng không quản được.