Hạ Ảnh trong lòng phẫn hận không dứt, nàng cảm thấy rất ủy khuất: “Quận chúa, như vậy cũng quá uất ức, bị người khác khi dễ thành bộ dạng này rồi mà còn phải trốn phải tránh. Thế lực trong kinh thành , chúng ta không dám nhúc nhích, chẳng lẽ còn không đụng được mấy dân chúng tầm thường. Quận chúa, vì sao người phải sợ những kẻ điêu dân này? Cho dù chúng ta không đánh chết được bọn họ cũng phải đem bọn họ quăng vào nhà giam . Tại sao người lại có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy???”
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh, nữ nhân này tuyệt đối là có khuynh hướng bạo lực, nàng cười lắc đầu. Uất ức thì thế nào, vô năng thì thế nào. Nàng là một cái tiểu hài tử, nếu có thể ra tay tàn nhẫn mới là đáng sợ. Hơn nữa, nàng vừa nhìn cũng biết những người này là bị người khác xui khiến. Nếu là nàng thật sự nổi giận giết mấy người, đến lúc đó khẳng định một thân dính đầy phiền toái. Nàng bây giờ chỉ mong phiền toái rắc rối sẽ ít đi một chút. Phiền toái trên người còn không biết lúc nào mới giải quyết xong đâu.
Còn nữa, đối với nàng mà nói, chuyện vừa rồi thực sự chỉ là việc nhỏ. Vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà đem mọi người tất cả giết chết tại chỗ, nàng làm không được . Nhát gan sợ phiền phức thì nhát gan sợ phiền phức, đeo một cái danh tiếng phá hư như vậy cũng không thiếu được một miếng thịt, có quan hệ gì đâu.
Hạ Ảnh cảm thấy vô cùng ấm ức thay chủ tử, nhưng là Ôn Uyển không có hạ lệnh nàng cũng không dám có động tác.
Làng Thập Lý:
Thôn trang của Ôn Uyển rất vắng vẻ. Lúc đến nơi bầu trời đã sụp tối. Khắp nơi là núi ,bởi vì vị trí vắng vẻ cho nên đặc biệt an tĩnh. Vắng vẻ có chỗ tốt của vắng vẻ . Nhìn nơi này, so sánh với kinh thành thì mát mẻ hơn nhiều.
Nhìn dọc đường đi cây cối xanh um tươi tốt. Ha, tâm tình Ôn Uyển vốn là có chút tích tụ, hiện tại nhìn nơi đây khắp nơi đều là núi rừng tươi tốt, nàng cảm thấy có chút sảng khoái hơn. Một vùng trùng trùng điệp điệp, tất cả đều là trúc. Măng mùa xuân hay măng mùa đông đều là đồ ăn rất ngon, cây trúc cũng có thể làm hàng thủ công.Nàng vội vàng hỏi khế đất, vừa thấy khoảng rừng trúc này cũng là của nàng, nàng lập tức vui vẻ ra mặt. Đây cũng là một nguồn kiếm tiền lớn chưa được khai phá, Lâm Đại quản gia này, làm việc thật là chắc chắn.
Đi một ngày, rồi lại chạy xe thêm một ngày đường nữa, ban đêm, rốt cục cũng tới nơi. Xe ngựa đi ở trên đường, hai bên đều là đồng ruộng. Từ trong núi truyền ra tiếng chim chóc chiêm chiếp líu lo, xa hơn một chút, còn có tiếng bò kêu, gà gáy, cùng mấy tiếng chó sủa xa xa. Một mảnh phong cảnh điền viên thanh thuần trước mặt khiến cho tâm trạng nặng nề của Ôn Uyển dần dễ chịu hơn một chút. Xe chậm rãi đi đến đầu thôn trang, trang đầu sớm nhận được tin tức, lập tức đi ra ngoài bái kiến.
Đây là một cái sân có rào bao quanh, phòng cũng có bảy tám gian. Ôn Uyển nhìn gian phòng rộng nhất được dùng làm phòng ngủ của nàng cũng không có phản ứng gì. Nhưng những người khác đều vừa khó chịu lại vừa đau lòng. Cổ ma ma nhìn chung quanh bố trí đơn giản, mày nhíu chặt, trong lòng lại càng thầm hận những người đó thật ác độc, nhưng vẫn nhanh chóng an bài cẩn thận .
“Môn hạ trang đầu Ô Kim khấu kiến Quận chúa nương nương, chúc Quận chúa nương nương vạn phúc An An, Vinh quý Bình An”. Một lão đầu nhìn rất giỏi giang, tuổi chừng trên dưới năm mươi, thân thể xương cốt thoạt nhìn thực khỏe mạnh, tinh thần không tồi, độ tuổi cùng ông ngoài của nàng kia không cách biệt lắm, nhưng tinh thần so sánh với trang đầu này lại kém xa rất nhiều.
Ôn Uyển gật đầu, để cho hắn đứng lên . Sắp xếp một lúc, Cổ ma ma nhất nhất an bài, bố trí phòng ở cho mấy nha hoàn bà Tử đi theo tới. Tất cả thị vệ đều ngụ bên ngoài, vì có quá nhiều người nên chỉ có thể dựng lều vải, cũng may là có Hạ Thiên lo liệu. Ngày thứ hai, Ôn Uyển liền đem mọi người đưa trở về, chỉ để lại hai mươi người. Tại thôn trang của chính nàng cũng sẽ không có chuyện gì.
Hạ nhân rất nhanh mang lên rất nhiều đồ ăn hương thơm nức mũi, đều dùng gạo thượng hạng, nhẽ ra là tính toán thời điểm lễ mừng năm mới đưa tới hiếu kính Ôn Uyển . Hiện tại, nói là dùng thử trước.
Một đĩa thịt vịt nướng, một đĩa cá trích hấp, một đĩa thịt hun khô xào măng, một đĩa tôm cá nhỏ chiên, một đĩa rau xanh , một đĩa đậu, một đĩa măng khô, một chén cháo gà.
Ôn Uyển nhìn cảm thấy thèm ăn, ăn hơn hẳn nửa chén cơm. Sau khi ăn xong, đám người Cổ ma ma mới bưng xuống đi ăn. Ôn Uyển lúc này mới để ý thấy quá nhiều món ăn liền bị làm cho sợ muốn chết, lập tức sai bọn họ lần sau không nên chuẩn bị nhiều như vậy, nói có một mình nàng một người ăn không hết rất lãng phí. Sau lại mới biết được, nàng khẳng định ăn không hết, ăn không hết thì sẽ ban thưởng cho nha hoàn bên dưới ăn, nếu họ cũng ăn không hết lại ban thưởng tiếp cho nô bộc nhất đẳng , nói đây là chủ nhân ban ân.
Ôn Uyển thấy vậy liền cảm thấy may mắn, cũng may nàng xuyên qua thành một người thuộc giai cấp đặc quyền, nếu xuyên qua thành một đứa nha hoàn hạ nhân, mỗi ngày ăn thức ăn còn dư của chủ nhân, lại còn được ban cho còn phải tạ ơn. Ôn Uyển chỉ cần nghĩ đến đây liền ghê tởm muốn chết, đặc biệt cảm tạ lão thiên gia đối với nàng thương tình. Nhớ lại lúc vẫn còn ở An Nhạc Hầu phủ cũng từng được ban cho đồ ăn của chủ nhân nàng cũng không hề ăn đồ ăn còn thừa như vậy, nhưng tại thế giới này, rất nhiều người còn đang vì ăn cơm thừa mà phấn đấu nỗ lực.
Chạy một ngày đường, Ôn Uyển cực kỳ mệt mỏi. Cái xe ngựa kia thật không phải là chỗ để người ngồi, đường núi lại không dễ đi, gập ghềnh lồi lõm xóc nảy muốn chết. Ôn Uyển dùng xong đồ ăn, tắm rửa sạch sẻ, ngủ thật sự rất ngon.
Buổi tối hôm đó, phía ngoài tiếng ếch kêu, tiếng ve kêu, ầm ĩ đến mức mấy nha hoàn đều không ngủ được. Hạ Ngữ lặng lẽ đi tới xem, quận chúa thế nhưng vẫn đang ngủ say.
“Quận chúa từ nhỏ là ở nông trang lớn lên, đối với hoàn cảnh này rất quen thuộc. Cho nên, có thể ngủ được, tuyệt không kỳ quái”. Hạ Ảnh nhẹ nhàng nói.
Hạ Ngữ cùng Hạ Lâm ở tại một phòng. Hạ Ảnh còn lại là bên cạnh Ôn Uyển một tấc cũng không rời.
“Ta cảm thấy Quận chúa thật sự rất đáng thương, nếu không gặp được Vương gia, có vạn tuế Gia che chở, Quận chúa hiện tại càng thêm không biết sẽ như thế nào. Trên đời này tại sao có thể có người nhà như vậy. Bọn họ còn là nhà công huân quyền quý sao? Thật là, ban đầu vì sao hoàng thượng lại có thể đem công chúa gả cho người kia được cơ chứ? Còn đáng giận hơn là, lần này Quận chúa chỉ là bởi vì tuổi còn nhỏ cho nên mới phạm vào sai lầm, làm sao biết sẽ có chuyện như vậy phát sinh. Thật là khinh người quá đáng. Hoàng thượng cũng không chịu ra mặt vì Quận chúa lấy lại công đạo”. Hạ Ngữ bực tức nói. Từ khi nàng đến hầu hạ bên cạnh Quận chúa cũng đã gần một năm, Quận chúa chưa bao giờ trách mắng ai, cũng không đánh phạt hạ nhân nào, là một chủ tử tốt tính hiếm thấy.
Hạ Lâm im lặng, vốn là Phúc Linh công chúa nhìn trúng Trạng Nguyên , nhưng sau đó Phúc Linh công chúa âm thầm được tin tức nói hoàng thượng tính toán muốn Trạng nguyên làm phò mã của Phúc Huy công chúa. Phúc Linh công chúa quá tức giận, nên thiết kế để cho người ta nhìn thấy phúc huy công chúa cùng Phò mã Gia ở cùng một chỗ, cuối cùng truyền ầm ĩ ra bên ngoài, tổn hại nghiêm trọng đến danh tiếng hoàng gia. Hoàng thượng rất tức giận nhưng vẫn phải ban hôn. Vì chuyện này hoàng thượng đã rất tức giận. Sau lại vì vài chuyện mà công chúa làm cho hoàng thượng sinh khí vài lần, càng ngày càng không muốn thấy công chúa. Cho nên, mặc dù cuộc sống của công chúa ở Bình phủ rất không tốt, hoàng thượng cũng không muốn can thiệp gì nữa hết. Vì vậy, về sau Quận chúa lại bị người Bình gia ngược đãi thì cũng không ai để ý tới.
Hai người nói thầm một hồi mới ngủ.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai Ôn Uyển đã thức dậy, đánh một bộ quyền, hoạt động gân cốt ra một thân mồ hôi. Tắm rửa xong ăn cơm, cơm nước xong nàng nói muốn đi thôn trang xem một chút, xem thử một chút sản nghiệp trên danh nghĩa của nàng để cho tâm tình khoan khoái dễ chịu . Trang đầu thấy vậy lập tức nói phải đi an bài.
Dọc theo đường đi tới, phòng ốc cũng là cao cao thấp thấp xen kẽ, thấy vài lão nhân, đứa nhỏ, nông phụ, hán tử, ăn mặc quần áo phần lớn đều có mụn vá. Nàng thấy rất kỳ quái liền hỏi , những người này cuộc sống có phải hay không không tốt a, thấy thế nào tất cả đều một bộ dạng nghèo khó như vậy.
“Năm ngoái mùa màng tốt nên năm nay thoạt nhìn coi như không tệ, cuộc sống cũng coi như là tốt. Nếu là mùa màng không tốt thì khắp nơi đều có thể thấy cảnh người ta bán nhi bán nữ”. đang định nói, thấy Cổ ma ma trừng mắt nhìn nàng thì lập tức ngậm miệng. Ôn Uyển làm vài động tác ám chỉ, Hạ Ảnh liền nói, Quận chúa cho ngươi nói tiếp.
“Cũng không còn cái gì để nói, tất cả đều dựa vào ông trời mà ăn cơm ” trang đầu cười khổ nói. Ôn Uyển nhìn trang đầu này so với tên trang đầu lúc nàng tỉnh lại gặp kia thì có lương tâm hơn nhiều.
“Chỉ làm ruộng? Sao mọi người không làm thêm vài công việc khác ví dụ như nuôi gà nuôi vịt, chăn heo, trên núi cũng có thể săn bắn, như thế nào mà cuộc sống lại khó khăn như thế được” Ôn Uyển rất kỳ quái.
“Chúng ta không có tiền vốn, nuôi gà vịt còn khó chứ đừng nói chi là nuôi heo cần tiền vốn lớn. Về phần săn bắn trên núi, rừng núi đều là của chủ nhân người, làm sao chúng ta dám tự tiện đi lên. Sản vật bên trong cũng là tới cuối năm đều phải hiến tặng lên cho chủ nhân”. trang đầu lắc đầu .
Ôn Uyển có chút đăm chiêu, tùy tiện hỏi hắn ở đây một năm phải nộp mấy phần địa tô?. Trang đầu nói nộp sáu phần.
“Ai nha, sáu phần tính toán cẩn thận thì còn tốt chán, có nơi còn phải nộp những bảy phần” Cổ ma ma lập tức kêu.
Sau đó đem Ôn Uyển kéo vào trong xe ngựa, nói nàng ngàn vạn lần đừng bảo là giảm địa tô vân vân. Đây đều là quy củ, không thể phá bỏ quy củ này, nếu không so sánh với lúc trước nàng kêu nộp thuế còn muốn nghiêm trọng hơn nhiều. Nàng tốt nhất đừng nhắc Điền thuế gì gì hết, bằng không mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết nàng.
Ôn Uyển tỏ vẻ chính mình có chừng mực, lúc trước là bởi vì không biết, hiện tại nàng đã biết sẽ có hậu quả phiền phức như vậy tự nhiên sẽ hành xử cẩn thận.
Sau đó lại hỏi trang đầu một ít này nọ, ví dụ như bình thường một năm một mẫu ruộng ước chừng có thể thu hoạch được bao nhiêu? sâu bệnh xử lý thế nào? phân bón sử dụng ra sao? Hỏi đến mức trang đầu kinh ngạc vạn phần. Sao một nữ tiểu hài tử tuổi còn nhỏ nhưng lại hiểu rõ việc đồng áng như thế được? Ôn Uyển rất xấu hổ mà tỏ vẻ nàng là xem trên sách người ta viết như vậy nên muốn hiểu rõ thôi. Lúc trước nàng có mua một quyển sách nói về bốn mùa trong đó đặc biệt có giới thiệu việc đồng áng . Nàng lúc ấy chỉ là sợ kẻ dưới thấy nàng niên kỷ còn nhỏ nên có ý hồ lộng, không nghĩ tới lại làm cho một lão nhân gia kinh ngạc như vậy.
“A,thì ra Quận chúa nương nương là từ trên sách xem qua. Chúng ta đều là dựa vào kinh nghiệm của các vị tiền nhân đi trước truyền xuống”. Ô Kim cảm thán.
Ôn Uyển nghe được mẫu ruộng thượng đẳng một năm thu hoạch cũng không tới sáu trăm cân vậy mà còn được coi là mùa thu hoạch lớn, ruộng trung đẳng cũng chỉ bốn trăm cân, loại ruộng kém hơn một chút thì cũng chỉ là hai ba trăm cân, năm nào mùa màng không tốt chỉ có một hai trăm cân, nếu mà năm nào hạn hán thì coi như thất thu, tất cả mất trắng.
Ôn Uyển nghe thế liền giật mình. Nàng nhớ được kiếp trước, hạt thóc mẫu thu hoạch được chừng hơn một ngàn sáu trăm cân, cụ thể nàng cũng không rõ ràng lắm, như thế nào hiện tại ngay cả một nửa cũng không đến. Vậy mà còn phải nhìn sắc mặt của ông trời. Sau đó hỏi, nếu thu hoạch không ổn định tại sao không trồng trọt những cây trồng khác như khoai lang khoai tây, hoăc trồng bắp cũng được?
“Khoai lang? Khoai tây? Bắp? Quận chúa có phải xem được từ trên sách hay không, lão hủ chưa nhìn thấy, cũng chưa từng nghe qua, đó là thứ gì?” trang đầu vô cùng kỳ quái hỏi .
“Những thứ đó là ta từ trên sách gặp qua. Ba loại cây này đều có thể ăn được, hơn nữa sản lượng vô cùng cao, hình như là nói một mẫu năng suất có thể đạt tới một hai ngàn cân, hơn nữa chúng cũng không sợ nạn hạn hán” nàng cũng không biết cụ thể một mẫu có thể đạt tới bao nhiêu. Nàng là học kinh tế học , cũng chỉ là một kẻ mù mờ đối với mấy thứ ngũ cốc gì đó. Biết được cái này cũng là một lần đi du lịch, du lịch giả ngoại, hướng dẫn du lịch có giới thiệu khá cặn kẽ những vật phẩm này cùng đặc thù và tác dụng của nó, nàng lúc ấy cảm thấy rất mới lạ nên cũng chăm chú lắng nghe.