Randall bộ dáng cúi đầu đáng thương của Hạ Mạt, trong lòng cư nhiên toát ra xúc động muốn kéo cậu vào lòng hảo hảo an ủi. Ngón tay đút ở trong túi quần hơi hơi cử động một chút, hắn nói:“Chỉ cần sống vui vẻ hơn trước kia thì ly hôn là một chuyện tốt với ngài ấy.”
“Đúng thế, tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên tôi rất ủng hộ việc ba ba ly hôn.” tươi cười của Hạ Mạt phi thường xán lạn, đôi mắt xinh đẹp kia cong cong, đồng tử đen láy sáng khác thường.
Phát hiện cảm xúc phức tạp trong nụ cười của cậu, Randall vậy mà bị thất thần trong chốc lát, trầm mặc hai giây, hắn nói:“Cậu trở về đi.”
“Ân.” Hạ Mạt chậm rãi xoay người, nụ cười trên mặt cũng rút đi.
Kỳ thật trong lòng của cậu rất luyến tiếc rời đi, bởi vì sau lần gặp mặt này, rất có khả năng cậu phải đợi hai mươi ngày nữa mới có thể gặp mặt hắn. Cậu nhớ tới cảnh tượng lúc Randall bị hiểu lầm là đã chết trong rừng rậm mô phỏng lúc trước, lúc ấy cậu liền hạ quyết tâm muốn tận dụng hết thời gian hai người ở chung một chỗ, nay hai người đã ở chung một chỗ rồi, chẳng lẽ cậu không làm cái gì cả, cứ rời đi như vậy?!
Không, cậu cần phải chủ động làm một cái gì đó!
Hạ quyết tâm, Hạ Mạt dừng lại cước bộ, quay đầu,“Tôi có thể hỏi ngài một vấn đề không?”
“Mời nói.”
“Ngài, có nghĩ tới tìm đối tượng sao?”
“……”
Thật vất vả lấy dũng khí nói ra những lời này, lại không có đến đáp lại. Dũng khí dành dụm tại ngực bỗng nhiên biến mất không còn một mảnh, cậu chỉ có thể cười gượng hai tiếng, khoát tay, giả vờ vô tình nói:“Rất nhiều người đều biết tôi là bạn cùng phòng của ngài nên bọn họ đều nhờ tôi hỏi thăm xem ngài có tính toán đến phương diện này không, nếu ngài không nghĩ trả lời thì cũng không cần miễn cưỡng ha ha ha tôi sẽ tự mình châm chước nên trả lời bọn họ vấn đề này như thế nào, ngài không cần để ở trong lòng.”
Một hơi nói xong đoạn này, Hạ Mạt lập tức xoay người chạy về phía thang máy.
Dọa chết người, dọa chết người!
Tuy rằng cậu có bịa lại, thế nhưng chắc chắn Randall sẽ cảm thấy cậu thự ngốc thực đáng cười đi?!
Tại sao tự dưng đầu óc của cậu lại nóng lên mà hỏi cái vấn đề này chứ?!
Nói thẳng “Em yêu anh” Không phải được rồi?!
Hiện tại nói cái gì hết thảy đều chậm!
Trời a, về sau ta phải đối diện với Randall như thế nào đây?!
Cậu đau đầu vọt vào trong thang máy, chân tay luống cuống ấn vào nút tầng hai, ngay khi cửa thủy tinh sắp hoàn toàn đóng kín lại, bỗng nhiên có một bàn tay thò vào từ bên ngoài!
Hạ Mạt bị giật mình, đợi đến khi cậu nhìn thấy người bên ngoài thì càng trở nên bối rối.
“Ta còn chưa đáp lại, cậu liền chạy?”
Randall khí thế mạnh mẽ đi vào, đứng ở trước mặt Hạ Mạt giống như một bức tường.
Hai người cùng ở trong một không gian nhỏ hẹp, thân hình cao lớn, khí thế cường đại của Randall ép đến làm cho Hạ Mạt không thể thở nổi. Cậu không dám đối mặt với Randall liền đem đầu nghiêng sang một bên, nhìn chằm chằm vào góc thang máy.
“Tại sao lại không nói lời nào? Không muốn biết đáp án?” Randall để sát vào Hạ Mạt, nhẹ giọng hỏi.
“Tôi, tôi……”
Người trước mặt đỏ đến nỗi sắp chảy ra máu, ác liệt giấu ở trong lòng vẫn luôn kêu gào khi dễ cậu, thế nhưng Randall thủy chung vẫn không nỡ, hắn dần dần thu nạp khí thế, nói nhẹ:“Trở về nói cho bọn họ, nếu may mắn gặp được đối tượng thích hợp, ta tuyệt, không dễ dàng buông tay.”