Trương Lợi trông thấy bộ dáng này của y liền lên tiếng an ủi: “Yên tâm đi, Đại điện hạ có thể chiếu cố tốt cậu ấy.”
Lance nhíu mày, “Thật không biết hoàng huynh rốt cuộc nghĩ như thế nào nữa?! Rõ ràng bổn cung mới là nhân viên y tế của ŧıểυ đội, thế mà lại không cho bổn cung đi vào?! Hừ! Chờ xem, một khi Hạ Mạt gặp chuyện không may, bổn cung, bổn cung…”
“Sẽ không xảy ra chuyện.” Trương Lợi liếc Trần Khiết đang tựa trên khung cửa một cái, trấn an nói: “Đại điện hạ làm như vậy khẳng định có lý do của hắn, chúng ta ở bên ngoài lo lắng suông cũng vô dụng, còn không bằng lợi dụng lúc này nghỉ ngơi và hồi phục thật tốt. Ai cũng không biết Mật mã gốc lúc nào lại bị sửa đổi nữa.”
“Cậu…” Nghe thấy lời này, Lance giận không chỗ phát tiết, “Cậu con hồ ly này, chỉ biết giúp đỡ hoàng huynh!”
—— ——
Dưới sự chờ đợi của bốn người mang những tâm tư khác nhau, sau sáu tiếng, cửa phòng nghỉ ngơi lần nữa bị mở ra.
Nghe thấy động tĩnh bên này, Lance lập tức chạy tới, ngữ pháo hàng loạt, “Hạ Mạt như thế nào rồi? Cảm giác hiện tại của cậu ấy như thế nào?! Có di chứng hay không?!” Liên tiếp hỏi ba cái vấn đề, nhưng mà trên thực tế y ngay cả Hạ Mạt uống thuốc gì đều không rõ ràng lắm.
Randall trở tay đóng cửa phòng, ngăn cách ánh mắt của Lance, “Cậu ấy tốt, đã ngủ rồi.”
“Thật?” Lance bán tín bán nghi.
“Thật.” Randall ngăn tại cửa ra vào, không có ý muốn để người đi vào một chút nào, “Đừng đi quấy rầy cậu ấy.”
Lance không phục chất vấn: “Tại sao không cho chúng ta vào xem cậu ấy? Cậu ấy là đồng đội của chúng ta, chúng ta cần phải tìm hiểu tình huống!”
Randall thần sắc nguội lạnh, âm lượng thoáng đề cao, “Lance, nghe lời!”
Lance đang thở phì phò lập tức chu miệng lên, bộ dáng rất đáng thương.
Vừa nhìn thấy y như vậy, Randall không tự chủ chậm dần thanh âm, “Anh cam đoan cậu ấy không có chuyện gì. Ngày mai em có thể trông thấy cậu ấy.”
“Đây chính là hoàng huynh tự nói đấy.”
“Là anh nói.”
“Được, vậy bọn em đợi!” Lance kêu Vu Triết, hai người cùng nhau rời khỏi.
Chờ đến khi bọn họ rời đi, Trương Lợi cùng Trần Khiết mới lên trước.
Randall lấy cái hộp không từ sau lưng ra, đưa cho Trương Lợi, “Cám ơn cậu.”
“Cái này có gì. Vốn là nghĩ đến nếu như Nhị điện hạ tiến vào kỳ sinh lý vào lúc này, tốt xấu có thể tạm thời hoãn một chút, không nghĩ tới trước tiên lại dùng ở trên người Hạ Mạt.” Trương Lợi tiếp nhận hộp, “Thế nhưng, kỳ sinh lý bị dược vật cưỡng chế đến sớm, tình huống nghêm trọng như vậy mà chỉ dựa vào một chai thuốc này là có thể khống chế được sao?”
Nghe thấy Trương Lợi nói, cái tay đặt ở sau lưng của Randall chậm rãi buộc chặt, trên thực tế, chỉ dựa vào dược vật là không được, vì thế hắn còn…
Randall thu hồi suy nghĩ, nhạt nói: “Uh, tạm thời. Về thân phận của cậu ấy…”
“Yên tâm, hai chúng ta sẽ không nói ra.”
“Bên Hạ Mạt…”
“Tớ cam đoan sẽ không nói cho Hạ Mạt biết chúng ta đã biết thân phận của cậu ấy. Thế nhưng nếu hôm nay cậu giúp cậu ta như vậy, nếu như chỉ xuất phát từ tình hữu nghị thì khá không hợp, đương nhiên, cậu còn phải nghĩ xem sau khi cậu ấy tỉnh lại sẽ có phản ứng gì.”
Ánh mắt của Randall dao động.
Trương Lợi thấy thế, mắt hồ ly có chút sáng lên, “Tớ chỉ là nói vậy thôi, dù sao cậu ấy không phải là Beta. Chỉ cần trong lòng cậu có tính toán là được.” Nói xong, liền liếc mắt ra hiệu với Trần Khiết một cái, hai người cùng rời khỏi.
Hai người đi rồi, Randall bỗng dưng thở dài một hơi, lưng tựa vào khung cửa kim loại, hai mắt dần dần không có tiêu cự.
Sáu giờ, hắn gần như dùng thuốc dán cọ toàn thân Hạ Mạt, thậm chí còn lấy tay giúp cậu ấy giải quyết…
Đến bây giờ bộ dáng ngượng ngùng mê người kia của Hạ Mạt vẫn không thể biến mất trong đầu hắn
Hắn cảm thấy, chính mình chỉ sợ là bị hấp dẫn, bị thân thể xinh đẹp kia, còn có trả giá liều lĩnh của Hạ Mạt, triệt để hấp dẫn.
—— ——
Hạ Mạt là bị khát tỉnh.
Môi khô ráo vô cùng, khoang miệng như đang có lửa đốt.
Cậu từ từ mở mắt.
Đây là một không gian thu hẹp chưa tới 4 mét vuông, trừ cái giường mà cậu đang nằm ra, cái gì đều không có.
Phòng nghỉ ngơi?
Cậu trở mình, lập tức liền có cảm giác là lạ ở chỗ nào.
Bỗng dưng vén chăn lên nhìn, trần truồng, cái gì cũng không mặc?!
Đây là thế nào?!
Cậu đột nhiên nắm chặt chăn, dốc sức liều mạng hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trước khi ngủ.
Cậu nhớ rõ Laurent “Tỉ mỉ” chuẩn bị cơm tối, cậu nhớ rõ chính mình đã ăn sạch lấy phần cơm của Randall, cậu nhớ rõ Randall đưa cậu vào phòng nghỉ ngơi, sau đó…
Sau đó thì sao?
Randall đã đi ra?
Không đúng, giống như về sau Randall lại trở về, trí nhớ kế tiếp thực sự rất mơ hồ, cậu tựa hồ trông thấy Randall vén y phục của cậu lên bôi thuốc cho cậu…
Cho nên, quần áo là bị Randall cởi sạch?!
Cậu đây là bị Randall thấy hết?!
Hạ Mạt đột nhiên trở nên khẩn trương, da mặt nóng nóng, trong nội tâm vừa ngọt ngào vừa sợ!
Cậu thích Randall, mặc dù là bị Randall xem hết trơn cũng sẽ không cảm thấy chịu thiệt, ngược lại còn cảm thấy mừng thầm, thật giống như mình rốt cuộc đã làm một chuyện không giống bình thường với Randall. Nhưng mà Randall có thể phát hiện thân phận của cậu hay không, nếu như phát hiện, có thể vạch trần cậu hay không?!
Dưới tâm tình phức tạp như thế này, cửa kim loại mở ra.
Hạ Mạt đột nhiên kéo căng thân thể, khẩn trương khác thường nhìn vào cửa ra vào.
Đi vào là Randall, trên tay hắn cầm một ly tinh thể màu sắc cổ quái.
Hắn vừa tiến đến, vừa vặn đối mặt với tầm mắt của Hạ Mạt.
Hai người trầm mặc trọn vẹn nửa phút, Randall mới đóng cửa lại, hắn đặt ly thủy tinh vào đầu giường, mình thì đứng cách Hạ Mạt rất xa, “Tỉnh?”
Hạ Mạt nhẹ nhàng gật đầu, “Ừm” một tiếng, lặng lẽ giương mắt quan sát nét mặt Randall, lại không nghĩ bị người bắt tại trận —— bởi vì từ sau khi Randall vào cửa, ánh mắt không hề dịch chuyển khỏi người cậu!
“Cảm giác như thế nào?” Randall lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.
“Khá tốt.” Hạ Mạt mím môi, cậu rất muốn hỏi Randall có phát hiện bí mật của cậu hay không, nhưng lời đến khóe miệng lại biến thành “Y phục của tôi ở chỗ nào vậy?”
Randall sững sờ, vội vàng mở cửa đi ra ngoài, nhìn bóng lưng thậm chí có chút ít hốt hoảng, không đầy một lát lại trở về, trong tay cầm theo bộ trang phục huấn luyện của Hạ Mạt, cùng với một cái qυầи ɭóŧ tứ giác màu trắng trắng…
Hạ Mạt quẫn bách không chịu nổi, nhấc nửa người trên giật lấy đống quần áo kia.
Randall ho khan hai tiếng, xoay tầm mắt, “Quần áo đã giặt sạch.”
Hạ Mạt cúi thấp đầu, cả người đều núp trong chăn, “Cám ơn.”
“Trước khi mặc quần áo thì nên bôi thuốc này lên người, còn có, cái chỗ kia nhớ phải bôi nhiều một ít.” Randall cứng nghiêm mặt rời khỏi, nếu như không phải hắn trời sinh mặt liệt, giờ phút này chỉ sợ là đã sơ hở trăm chỗ đi.
Cái chỗ kia?
Hạ Mạt yên lặng suy nghĩ đến “Cái chỗ kia” trong miệng Randall sẽ là chỗ nào, kết quả lại thiếu chút nữa làm cậu đau sốc hông!
Nếu như cậu không đoán sai, cái chỗ kia là cái chỗ kia chứ?!
Chẳng lẽ nói, chẳng lẽ nói Randall đã từng bôi thuốc lên chỗ kia của cậu?!
Trời ạ!
Hạ Mạt đột nhiên đảo nằm ở trên giường, ôm chặt quần áo lăn qua lăn lại, trong khoảng thời gian thần trí không rõ này cậu rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì?! Có thể lặp lại một lần được hay không?!
Hạ Mạt lăn lộn ở trong phòng nghỉ ngơi một lúc lâu, ước chừng nửa giờ sau, rốt cục mặc chỉnh tề xuất hiện ở khoang thuyền chính. Cậu vừa hiện thân, mấy người vốn đang nói chuyện liền quay đầu nhìn cậu. Hạ Mạt cảm thấy mọi người ánh mắt là lạ, trái tim nhỏ run lên, chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện thân phận của mình?!
Cái kia, vậy chẳng phải cậu sẽ bị truc xuất về nhà hay sao?!
Sấm sét giữa trời quang!
Hai cái tay ở sau lưng chà xát qua lại, Hạ Mạt gượng cười hai tiếng, ý đồ nhẹ nhàng chào hỏi mọi người, lại không nghĩ rằng Lance lại thoáng nhảy dựng lên từ chỗ ngồi bổ nhào vào cậu với tốc độ kinh người, Lance mặc dù là Omega, nhưng mà lực đánh này đối với một tên Omega mới vượt qua kỳ sinh lý mà nói thì vẫn là quá lớn rồi, vì vậy Hạ Mạt bị ép lui vài bước, cuối cùng vẫn là đặt mông xuống nền.
Đau!
Đau quá!
Đau chết ta rồi!
Hạ Mạt ngũ quan vặn vẹo, cả khuôn mặt đều nhăn thành một đoàn.
Lance hoàn toàn không phát hiện ra vẻ mặt mướp đắng của cậu, ôm chặt cổ Hạ Mạt, kích động nói: “Cậu rốt cục tỉnh! Rốt cục tỉnh! Bổn cung thật lo lắng! Cậu bây giờ chính là ân nhân của hoàng thất! Trở về tôi nhất định phải báo cho phụ hoàng, tặng cho cậu danh hiệu kỵ sĩ!”
Cái này, cái này, cái này giống như có chút không đúng…
Chẳng lẽ bọn Lance điện hạ cũng không biết rõ thân phận chân thật của mình?
Ngay sau đó, Vu Triết cùng Trương Lợi cũng tới trước, nhao nhao biểu đạt cảm tạ cùng quan tâm đối với Hạ Mạt, mà ngay cả Trần Khiết cũng khốc khốc nói một câu, “Cậu rất lợi hại.”
Hạ Mạt ngây ngốc tiếp nhận sự quan tâm của bọn hắn, sau đó dưới đáy lòng tổng kết ra một chút: Thì ra bọn họ căn bản cũng không có phát hiện thân phận chân thật của ta!
Ha! Ha ha! Ha ha ha!
Vậy cậu về sau có thể tiếp tục quang minh chính đại theo bên người Randall?!
Thật tốt quá!
Tiếp đó, Hạ Mạt được ăn uống no đủ dưới sự nhiệt tình của mọi người, sau đó lại bị lý do thân thể chưa hồi phục hoàn toàn cần ngủ bù mà chạy về phòng nghỉ ngơi ngủ.
Hạ Mạt nằm trên giường nhỏ, ngẫm lại mỗi một sự kiện xảy ra từ khi trọng sinh đến nay, trong nội tâm còn có một chút kích động nho nhỏ.
Tóm lại, hết thảy đều đi đến quỹ đa͙σ rồi! Sinh hoạt thật là kỳ diệu!
Nhưng mà sự thật chứng minh, cái từ “Thuận buồm xuôi gió” này đối với loại người nửa tàn phế như Hạ Mạt mà nói là gần như không thể.
Tầm ba giờ sáng, tiếng cảnh báo đột nhiên vang lên.
Hạ Mạt đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mộng, còn chưa kịp phản ứng liền thấy gian phòng lập tức tan rã!
Móa!
Không phải chơi cậu chứ?!
Loại thời điểm này mà mật mã gốc lại bị chữa trị!
Hạ Mạt vội vàng mở cửa, bất kể như thế nào, cần tranh thủ thời gian hội hợp với bọn Randall, nếu không trời mới biết được nếu té ngã từ ngàn mét trên không trung xuống sẽ biến thành thịt vụn hay thịt nát! Thật ra thịt vụn cùng thịt nát đều không khác mấy đúng không?! Ai, mặc kệ, cậu hiện tại không tâm tình phân biệt những vật này!
Cậu mở cửa ra đã thấy Randall đang chạy về phía bên này.
Mà giờ khắc này kim loại giữa hai người cơ bản đã đứt vỡ, Hạ Mạt căn bản là không thể qua được.
Randall không nói hai lời, tung người dựng lên, cơ giáp màu xanh nhạt lập tức xuất hiện, Hạ Mạt thấy thế, lập tức giang hai cánh tay, Randall dựa thế nhào đầu về phía trước, trực tiếp ôm cậu vào trong ngực.
Lúc đầu Hạ Mạt còn không hiểu ý tứ trong lời nói của Randall, chờ đến khi sương mù tản đi, trông thấy mấy người Trần Khiết, Trương Lợi, Lance cùng Vu Triết đang bình yên mặc cơ giáp đứng trước mặt bọn họ, lập tức rõ ràng chính mình thật sự là buồn lo vô cớ.
Ah…
Trong sáu người, có vẻ như chỉ có cậu là không có cơ giáp đúng không?
Hơn nữa chủ yếu nhất là, cậu vẫn là cơ giáp chế tạo sư của đội ngũ này…