Bị ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn chằm chằm, nếu là người bình thường thì chắc chắn đã không thể chịu được rồi, thế nhưng Laurent là ai?!
Ảnh đế thế hệ mới của Lạp Hỗ tinh cầu!
Mặc dù hoang mang trong lòng thế nhưng trên mặt gã vẫn bình tĩnh như trước, mà hắn lại còn cười như có như không hỏi: “Làm sao, chẳng lẽ điện hạ ghét bỏ mấy người chúng ta vướng víu?”
Randall hoàn toàn không có động tĩnh gì, thẳng vào chính đề, “Sau khi ăn xong, đừng có lại đi theo chúng ta.”
“Điện hạ đây là ý gì? Chúng ta làm phiền điện hạ ở chỗ nào? Theo ta được biết, cả hai đội ngũ của chúng ta đều ra ở cửa số 1 phía bắc.”
Ta đi, da mặt có thể dày hơn nữa không?! Lance hô vô sỉ, mắt trợn trắng.
Randall thần sắc lãnh đạm nhìn gã, “Các ngươi là khách, bọn ta là chủ, khách tùy chủ tiện (khách phải làm theo ý chủ).”
Dáng cười của Laurent cứng đờ, gã đã nghĩ đến việc Randall sẽ nhờ bữa cơm này để đuổi bọn họ, thật không nghĩ đến Randall nói chuyện lại có thể đơn giản thô bạo như vậy! Thế nhưng nghĩ lại, chỉ cần Randall ăn bữa cơm này, ha ha, gã có lưu lại hay không cũng không còn quan trọng nữa! Nghĩ đến đây, Laurent không muốn lại tiếp tục, thế nhưng lùi bước dễ dàng hiển nhiên sẽ khiến người khác hoài nghi, vì vậy gã trầm ngâm một lát, ra vẻ không thoải mái nói: “Sa mạc biến hoá kỳ lạ vô cùng, điện hạ vứt bỏ chúng ta không để ý, thật là khiến người ta đau khổ thất vọng mà.”
Randall không bị lý do của gã làm dao động một chút nào, “Chúng ta thuộc hai đội ngũ khác nhau, bọn ta không có nghĩa vụ giúp đỡ các ngươi.”
Lance quyệt miệng, lời nói đều nói đến mức này, nếu Laurent còn tiếp tục vô sỉ được thì bổn cung cũng bái phục!
Laurent lộ vẻ không vui, nhưng biểu tình này rất nhanh bị hắn che giấu, “Nếu điện hạ không chào đón chúng ta, chúng ta liền tự tìm đường ra vậy. “Bữa cơm này coi như để biểu đạt lòng biết ơn sự tương trợ của các hạ đối với chúng ta.” Nói xong, ra hiệu Randall dùng cơm.
Ngay một khắc này, năm người Hạ Mạt trở nên cảnh giác vạn phần, ai cũng biết bữa cơm này của Laurent khẳng định có vấn đề, thế nhưng ai cũng không thể ngăn cản Randall!
Lance gắt gao trừng đống đồ ăn có vẻ ngoài tinh xảo trước mặt Randall, hận không thể đâm một cái hố trên đấy!
Cái tên Laurent không biết xấu hổ này, ai biết hắn sẽ cho cái quái quỷ gì vào bên trong?! Y ước gì lập tức tiến lên lật tung cái bàn!
Thế nhưng hoàng huynh đã cảnh cáo y quyết không thể hành động theo cảm tình!
Y không muốn hành động theo cảm tình, thế nhưng y cũng không thể trơ mắt nhìn hoàng huynh bị người khác hãm hại!
Trời ạ, y quả thực muốn nghẹn đến nội thương rồi! Lance hung hăng nắm chặt quần, giống như cái quần kia chính là khuôn mặt vẫn luôn khoác lên vẻ tươi cười của Laurent!
Laurent thấy Randall bất động, tươi cười lập lại: “Điện hạ mời dùng cơm.”
Randall chậm rãi rũ mắt, hàng lông mi dày đậm hình thành một đường cong vô cùng xinh đẹp, thần sắc hắn lạnh nhạt nhìn đống đồ ăn tinh xảo lạ thường trước mặt.
Dị quang trong mắt Laurent hiện lên.
Đôi tay đặt ở phía dưới của Lance buộc chặt.
Hạ Mạt cắn môi, hai con mắt chăm chú nhìn tay Randall, khi cậu trông thấy đôi tay thon dài kia ưu nhã cầm lấy cái dĩa ăn trên bàn, đầu óc của cậu lập tức trống rỗng! Cậu không biết Laurent sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó với Randall! Hắn chỉ biết mình tuyệt đối không thể để cho Randall bị bất cứ thương tổn gì! Tuyệt đối không thể!
Bỗng nhiên, cậu dùng sức ăn hết đống đồ ăn trước mặt!
Ba người Vu Triết ngồi ở bên cạnh cậu cả kinh, còn không có kịp phản ứng liền thấy Hạ Mạt xông tới trước mặt Randall, đem tất cả đồ ăn trước mặt hắn nuốt hết vào bụng!