Vu Triết quyệt miệng, trong lúc cấp bách ngẩng đầu, “Lập tức liền được, đếm ngược năm giây!
“Năm!”
“Bốn!”
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
Vừa dứt lời, sa mạc bỗng nhiên xảy ra rung động kịch liệt.
Cự xà bị lay động mất đi cân đối, thân thể to dài khổng lồ không ngừng lăn lộn trong sa mạc, giãy dụa đánh về phía bọn người Laurent.
Cả đội Laurent không hiểu đang xảy ra chuyện gì, lại muốn tránh né công kích của cự xà, trong lúc nhất thời khổ không thể tả.
Trương Lợi thu hồi cơ giáp, rơi vào chính giữa Vu Triết cùng Hạ Mạt, cực lực ổn định thân hình, “Phi thuyền không có vấn đề chứ?”
“Hoài nghi năng lực của tôi?” Vu Triết hừ một tiếng, ngẩng cao cằm đắc ý: “Ở bên ngoài tôi không dám nói, nhưng mà ở đây chính là rừng rậm mô phỏng, chỉ cần có Mật mã gốc thì không chuyện gì là không làm được?”
Trương Lợi nhíu mày, bắn ra đạn tín hiệu, sương mù màu đỏ tím nhanh chóng tản ra trên trời, trong bầu trời mờ nhạt đầy bụi cát rất khiến người ta chú ý.
Randall vẫn còn đang cùng cự xà dây dưa thấy thế lập tức rút về.
Cùng lúc đó, sa mạc lay động dữ dội dần dần bị đẩy lên, cũng bước đầu thành hình, đường kính của quả cầu cát tầm 10m, cao 3 thước.
Laurent chú ý tới điểm này, trong mắt rất nhanh hiện lên cảm xúc ghen ghét quen thuộc. Cơ giáp chế tạo sư cao cấp!
Có thể chế tạo ra chiếc phi thuyền trong nháy mắt như thế, tuyệt đối là cao cấp cơ giáp chế tạo sư!
Đáng giận!
Gã luôn luôn khát vọng vượt qua Randall, lại không nghĩ thậm chí ngay cả một người quan trọng như vậy còn bị đoạt trước!
Tống Tu lảo đảo chạy đến bên người Laurent, thấy Laurent âm u nhìn vào phi thuyền cách đó không xa, quên cả né tránh công kích của cự xà, vội vàng lớn tiếng nói: “Đại nhân! Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?!”
“Nên làm cái gì bây giờ?” Laurent lập tức hoàn hồn, con mắt rất nhanh dao động giữa đám người Trương Lợi Vu Triết Hạ Mạt, bỗng nhiên lộ ra nụ cười cổ quái, “Còn cần hỏi sao? Nếu phi thuyền bọn họ có thể chạy trốn, ít nhất cũng phải tiện thể mang theo bạn học đang nằm trong khốn cảnh chứ?”
Tống Tu hiểu ý, lập tức gửi tin tức cho toàn bộ đội viên: Toàn bộ đội viên tập hợp ở phụ cận phi thuyền!
Đội viên thu được tin nhắn hai mặt nhìn nhau, trong giây lát liền hiểu, liền nhanh chóng chạy về phía phi thuyền.
Trong vòng mấy hơi thở, phi thuyền đã hoàn toàn thành hình!
Vu Triết, Hạ Mạt cùng Trương Lợi dẫn đầu đi thang máy tiến vào bên trong, lúc mấy người Laurent đến bên cạnh, cửa phi thuyền đã bị đóng kín.
Tống Tu vung tay hô to: “Lance điện hạ! Mở cửa! Xin mở cửa! Lance điện hạ, mở cửa nhanh!”
Laurent đi phía sau nhìn lại, giờ phút này chấn động trên sa mạc đã hoàn toàn dừng lại, cự xà không có lực cản đang nhanh chóng đánh úp lại! Nếu như bọn họ không mau chóng rời đi, không đến nửa phút cũng sẽ bị nuốt vào bụng hoàn toàn!
Laurent gấp đến độ không được, ngay cả phong độ ngày thường cũng suýt nữa không thể duy trì! Ngay vào lúc gã sắp mở miệng mắng to, trong lúc vô tình lại thấy Randall cùng Trần Khiết đang chạy lại đây!
Ha!
Ánh mắt của Laurent sáng lên, chỉ cần hai người kia ở bên ngoài, bọn họ còn sợ gì?!
Nghĩ thông suốt điểm này, hắn lập tức bình tĩnh, đưa tay ra hiệu Tống Tu gấp đến độ đầu đầy mồ hôi yên tĩnh.
Tống Tu không rõ ràng cho lắm thối lui đến một bên.
Laurent tiến lên, ngẩng đầu nhìn phi thuyền, ôn hòa nói: “Mở cửa đi, Randall điện hạ cùng Trần Khiết vẫn còn bên ngoài.” Ngữ khí của gã vô cùng bình thản, giống như sắp bị cự xà nuốt vào bụng không phải là gã mà là một người khác!
Hạ Mạt xuyên qua hình chiếu ba chiều nhìn thấy khuôn mặt ŧıểυ nhân đắc trí của gã, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, “Cái tên này là ỷ lại vào chúng ta?”
Trương Lợi nhún vai, vô cùng bất đắc dĩ, “Có biện pháp nào? Chỉ cần đại thần nội các vẫn chưa trở mặt cùng hoàng gia, Đại điện hạ sẽ không thể nào thấy chết mà không cứu Laurent.”
Khóe miệng Hạ Mạt mân thành một đường.
Lance khẽ nói: “Beta không biết xấu hổ chết đi!”
Trương Lợi mở mắt ra liếc Lance, Lance bổ sung: “Cậu và Hạ Mạt không tính.”
Vu Triết ngồi ở trước ghế điều khiển, bên trong màn hình ba chiều, hai chấm đỏ đại biểu cho Randall cùng Trần Khiết đang nhanh chóng đến gần phi thuyền. Vu Triết cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Đại điện hạ lập tức đến, mở phi thuyền ra?”
Mấy người liếc nhìn nhau, cho dù đều nhìn thấy sự không tình nguyện trong mắt đối phương, thế nhưng trong tình huống này nɠɵạı trừ mở cửa cho Laurent đi vào thì không còn cách nào khác!
Randall thân là Đại điện hạ, là người thừa kế tương lai của tinh cầu Lạp hỗ, nếu như bị người khác biết hắn thấy chết mà không cứu đồng bạn của mình, nhất định sẽ làm hỏng danh dự của hắn, huống hồ hiện nay đại thần nội các cầm quyền cao, nếu như dưới tình huống không chuẩn bị mà cãi nhau rồi trở mặt với đại thần nội các sẽ càng thêm bất lợi với hoàng thất.
Vu Triết thấy bọn họ rõ ràng không đưa ra ý kiến phản đối, vì vậy nhỏ giọng nói: “Tôi mở nhá?”
Mọi người trầm mặc.
Vu Triết dẩu môi, ấn nút màu đỏ.
Laurent đứng ở dưới phi thuyền, vẻ mặt đã dự liệu trước của gã như hai thái cực với vẻ mặt nôn nóng bàng hoàng của đồng đội.
Beta nữ một lần rồi lại một lần nhìn về phía Laurent, ý đồ từ trên mặt gã nhìn ra mánh khóe, thế nhưng cho dù nhìn như thế nào đi chăng nữa cũng không thể nhìn thấy nguyên nhân khiến cho Laurent tự tin như vậy!
Rốt cục, nàng không chịu nổi, đi lên trước hỏi: “Đại nhân, chúng ta rốt cuộc muốn chờ tới khi nào? Quái vật sắp tới rồi, ngài còn đang chờ cái gì?! Bọn họ sẽ không mở cửa!”
Laurent nhàn nhạt nhìn xuống nàng một cái, nói khẽ: “Đồng đội của bọn họ vẫn còn ở bên ngoài đâu, vội cái gì.”
Beta nữ cũng không thông minh như Tống Tu, nàng không thể nghĩ ra liên hệ giữa hai chuyện” Đại điện hạ ở bên ngoài” cùng” Laurent bình tĩnh canh giữ ở tại chỗ”!
Ai biết Laurent vừa nói xong câu đó, cửa khoang thuyền lại mở ra một lần nữa, thang dây được thả xuống.
Được cứu rồi?!
Mọi người nhìn chằm chằm thang dây, ai cũng không dám động, thẳng đến khi Laurent cười híp mắt nói với Randall cùng Trần Khiết mới vất vả thoát ra khỏi nanh vuốt của cự xà: “Khổ cực, các vị, bọn tôi đang chờ các cậu.”
Chín người đội Laurent: “…” Diễn kỹ này, ảnh đế ah! Da mặt, không ai bằng!
Randall cùng Trần Khiết ngay cả nhìn cũng không nhìn Laurent một cái, trực tiếp xuyên qua người gã, nhảy lên thang dây lên thuyền.
Hai người Randall vừa vào phi thuyền xong, thang dây lại một lần nữa rơi xuống.
Laurent nhếch khóe miệng, ung dung tự tin dẫn đồng đội lên bậc thang
Cửa khoang đóng lại, phi thuyền bay nhanh, gióng như một ngôi sao băng mà xẹt qua bầu trời, trong chớp mắt liền bỏ rơi hai con cự xà lại phía sau.
—— ——
Trong phi thuyền.
Mười người Laurent ngồi thành hàng trên ghế ngồi hình giọt nước làm bằng kim loại.
Tống Tu vụng trộm dò xét thiết kế xung quanh, lặng lẽ nói với Laurent: “Đại nhân, chiếc thuyền này chính là mẫu thiết kế mới nhất vinh quang 3000 mà quan bộ mới thiết kế ra?”
Laurent hạ mí mắt, thần sắc đen tối không rõ, “Cậu mới phát hiện?”
“Nói như vậy, bọn họ thật sự có cao cấp cơ giáp chế tạo sư?”
“Biệt thự bỗng nhiên biến mất, phi thuyền thành hình trong vòng mấy giây, còn có thể là giả?”
“Tôi chỉ cảm thấy rất hiếu kỳ, đến cùng ai mới là cao cấp cơ giáp chế tạo sư?”
“Cậu cảm thấy thế nào?”
Tống Tu phân tích nói: “Theo ý của tôi, đội của Đại điện hạ chỉ có sáu thành viên, theo thứ tự là hai vị điện hạ, Alpha Trần Khiết, Beta Trương Lợi, Beta Hạ Mạt, còn có một thiếu niên Omega chưa từng thấy qua. Năng lực của hai vị điện hạ cùng với Trần Khiết, Trương Lợi chúng ta đều tinh tường, Hạ Mạt chính là nửa phế nhân, duy nhất có khả năng chỉ có thể là thiếu niên Omega kia.”
Laurent nhìn hắn, “Cậu cũng cảm thấy như vậy?”
“Ừm.” Tống Tu biết vâng lời gật đầu, lập tức lại nhỏ âm thanh bát quái, “Thế nhưng tôi rất không hiểu, đội của Đại điện hạ ngoài Hạ Mạt ra tất cả mọi người đều là người tài giỏi, nói cách khác Hạ Mạt rất không hợp với đội ngũ năm người này. Đã như vậy, tại sao Đại điện hạ vẫn muốn nhét hắn vào trong đội ngũ?”
“Đại nhân, chẳng lẽ ngài biết rõ nguyên do trong đó?”
“Cái này có cái gì khó?”
“Kính xin đại nhân giải thích.”
“Một nam Beta không có sở trường gì, vì cái gì có thể nhận được sự chiếu cố đặc biệt của Đại điện hạ? Cậu cho rằng là vì cái gì?”
Tống Tu vẻ mặt mê hoặc.
“Hạ Mạt tuy là Beta, nhưng tướng mạo của hắn lại không giống Beta một chút nào.”
“Ngài là nói, Đại điện hạ đặc biệt chiếu cố hắn bởi vì nhìn trúng vẻ ngoài của hắn?”
“Nếu không thì sao?”
“Thuộc hạ cho rằng điểm này không quá hợp lý.”
“Nói cái nhìn của cậu xem.”
“Đại điện hạ từ trước đến nay tỉnh táo trầm ổn, cũng không xử trí theo cảm tính. Hạ Mạt cơ hồ là nửa phế nhân, mặc kệ ở trong một đội ngũ nào cũng đều là cản trở. Cho dù bộ dáng của hắn đẹp mắt cũng không thể làm cho Đại điện hạ thu nhận, cho nên…”
“Cậu biết cái gì?” Laurent một ngụm đánh gãy lời của hắn.
Tống Tu nghi ngờ nhìn Laurent.
Laurent bắt chéo hai chân, nhếch khóe miệng, một bộ ưu nhã quý công tử, “Chẳng lẽ cậu không biết rõ?”
“Cái gì?”
“Đại điện hạ của chúng ta đã trưởng thành.”
Tống Tu bừng tỉnh đại ngộ, “Ngài là nói…”
“Ha ha, alpha một khi trưởng thành, tin tức tố sẽ tăng trưởng mấy lần, hắn bây giờ còn có thể gắng giữ tỉnh táo đã rất không dễ dàng.” Laurent cười nhạt: “Ta ngược lại thật ra không ngại sáng tạo cơ hội cho hắn và Hạ Mạt…”