Một người đàn ông trung niên tuổi chừng 40 ngồi trên ghế dựa, trước mặt là hình chiếu ba chiều của rừng rậm mô phỏng, trong màn hình, nɠɵạı trừ Vu Triết chuyên tâm với quang não của mình ra, năm người Randall hoặc ngồi hoặc đứng, con mắt đều nhìn chằm chằm Hạ Mạt.
Hạ Mạt giờ phút này hai mắt nhắm nghiền, trên trán đều là một tầng mồ hôi mịn. Mồ hôi kia không kịp kết thành giọt nhỏ xuống cũng đã bị không khí nóng bỏng bốc hơi.
Người đàn ông trung niên vuốt vuốt mái tóc màu xám của mình, “Hắn có thể thành công sao?”
Thanh niên tóc bạc: “Hết thảy đều có khả năng.”
Người đàn ông trung niên cười mắng một câu, “Cậu thật giống lão đầu tử nhà cậu, làm cho người ta chán ghét.”
Tóc bạc khiêm tốn cười cười.
Người đàn ông trung niên cũng cười, chỉ chốc lát sau, sâu kín thở dài: “Theo ta thấy, hắn không làm được. Lúc trước có thể làm được phân giải ion chính là do tinh thần lực cao hơn người thường, dưới cơ duyên xảo hợp mèo mù gặp phải chuột chết. Còn cái trọng cấu ion này, lại rất không có khả năng. Trừ phi, cậu ta thật sự như lời của cậu nói, là thiên tài.”
Người đàn ông trung niên vẫn cười cười, lắc đầu, “Giới chế tạo cơ giáp đã có mấy trăm năm không cách tân rồi. Hôm nay, mặc dù là cơ giáp do cơ giáp chế tạo sư cao cấp tự tay chế tạo ra cũng không có một chút tiến bộ gì so với mấy thế kỷ trước. Các loại hình phát triển của Lạp Hỗ tinh cầu đều cần cơ giáp tiên tiến, mà việc cải tiến cơ giáp này cần những người có thiên phú. Nhưng trên thế giới này làm gì tồn tại cái gọi là thiên tài, nếu như có, ta cho dù cầu cũng muốn xin hắn làm đồ đệ của ta.”
“Ngài quá nghiêm trọng rồi. Địa vị của ngài ở trong giới chế tạo sư là không ai bằng, làm gì có người nào mơ ước trở thành cơ giáp chế tạo sư mà không muốn nhận ngài làm thầy?” Lời của tóc bạc tuy có chút khoa trương, nhưng lại có mấy phần chân thật.
Người đàn ông trung niên liên tục khoát tay, “Đừng có đội một cái mũ cao như vậy cho ta. Người đã già, không nghe được những lời khen tặng này a.”
Tóc bạc dâng một chén trà cho hắn.
Người đàn ông trung niên tiếp nhận, lướt qua một ngụm, ánh mắt liếc qua khuôn mặt tái nhợt của Hạ Mạt trên màn hình, không nhẫn nại nói: “Mà thôi, đừng có lại khó xử bọn họ, cho bọn họ một cái đường ra đi. Mấy đứa này đều là đứa bé ngoan, đợi một thời gian tất thành châu báu, đừng để mấy người các cậu chỉnh cho tàn phế.” Hắn chậm rãi đặt tách trà xuống, đứng dậy, “Ta phải trở về, còn có một đống học trò đang chờ.”
“Lão sư đi thong thả.” Tóc bạc cung kính thối lui đến một bên, hơi có không cam lòng nhìn thoáng qua màn hình, chỉ tiếc trong đó vẫn không có một chút biến hóa nào như trước. Hắn tiễn người đàn ông trung niên ra ngoài cửa, chờ nam nhân ngồi phi thuyền rời khỏi liền trở lại trong phòng quan sát.
Chưa được mấy phút, cửa kim loại lại một lần nữa mở ra.
Tóc đỏ bưng hộp cơm đi tới, thấy hắn cau mày, cười nói: “Nhìn em kích động mời lão sư đến ngay như thế anh đã đoán là có trắc trở, anh đoán đúng rồi đúng không?”
Tóc bạc quay mặt chỗ khác, không quá cao hứng nói: “Trông anh có vẻ hả hê?”
“Trông anh hả hê lúc nào? Mặc dù em rất lo lắng trình độ chế tạo cơ giáp của Lạp Hỗ tinh cầu luôn trì trệ không tiến, thế nhưng em cũng không thể lỗ mãng như vậy. Người yêu của anh chính là hóa thân hoàn mỹ của trí tuệ và mỹ mạo, thế nhưng gần đây, em quả thực lo nghĩ quá độ.”
Tóc bạc chậm rãi quay đầu, mặt lộ vẻ xấu hổ nói: “Em, thật xin lỗi, quả thật em có chút nóng nảy rồi.”
“Biết mình sai là tốt rồi, ừm, nhanh chóng bỏ khốn cảnh của mấy tên ŧıểυ tử kia đi, chúng ta ăn cơm.”
“Được rồi.”
Tóc bạc trở lại ghế của chuyên viên điều khiển, đang chuẩn bị thay đổi hoàn cảnh của rừng rậm mô phỏng, lại phát hiện Lance cùng Vu Triết trong hình chiếu đang cầm lấy một cái bình nước quân dụng, ngửa đầu uống cái gì!
Nhìn hầu kết cao thấp nhấp nhô, tóc bạc có thể kết luận đó nhất định là nước, nhất, định, là, nước!