Vu Triết quay đầu chỗ khác, hai cánh tay còn chưa phát dục hoàn toàn ôm ngực, một bộ ngạo kiều ta không muốn phản ứng đồ đần.
May là Lance khéo hiểu lòng người, chủ động giải thích nói: “Vu Triết là tân sinh của khoa công trình ion, mặc dù có thể điều khiển ion thế nhưng đó là do em ấy giải ra mã gốc của rừng rậm.”
Giải mã gốc?!
Nếu như coi rừng rậm mô phỏng là một trò chơi điện tử cao cấp thì mật mã gốc chính là chương trình của trò chơi này, thông qua thay đổi chương trình có thể thay đổi tất cả đồ vật trong rừng rậm. Thế nhưng rừng rậm mô phỏng đã tụ tập tất cả tâm huyết của các thiết kế sư cao cấp của Exxon, được tạo thành qua mấy chục năm nghiên cứu, mật mã gốc của nó cũng không phải là thứ mà một trò chơi điện tử có thể so sánh. Mà người trước mắt này, xem thần hình cùng lắm cũng chỉ hơn mười tuổi, lại có thể giải mã gốc của rừng rậm trung tâm trong một thời gian ngắn?!
Nhân vật lợi hại như thế tại sao đời trước cậu vẫn chưa từng nghe nói qua? Theo lý mà nói không nên a.
Cùng với sự kinh sợ, trong nội tâm của Hạ Mạt còn có một niềm vui nho nhỏ, chỉ cần người này không phải chế tạo sư thì địa vị của cậu ở trong đoàn đội này sẽ không bị uy hiếp! Chỉ trong nháy mắt, thái độ của cậu với tên hùng hài tử Vu Triết này đã thay đổi 180°.
“Em cũng thật là lợi hại.” Hạ Mạt sùng bái nói.
Vu Triết nửa khép con mắt, cái cằm nâng lên, im lặng không lên tiếng, thế nhưng khóe miệng lại khả nghi nâng lên, rõ ràng tâm tình rất không tồi lại cứ lại cố ý làm ra vẻ mặt cao lãnh.
Hạ Mạt không đợi được trả lời nhưng vẫn không hề hốt hoảng như lúc đầu, “Đồng đội của em đâu?”
Vu Triết hừ một tiếng, cái cằm nâng đến cao hơn, “Tôi không muốn tổ đội cùng với một đám đần độn.” Nói xong, “Cạch cạch cạch” chạy đến bên người Randall, mắt sáng lên nói: “Tôi muốn cùng tổ đội với Đại điện hạ! Tôi chỉ đi theo Đại điện hạ!”
Khóe miệng Hạ Mạt giật giật, cái loại cảm xúc xúc động muốn đánh người này là như thế nào…
Trương Lợi hợp thời chen vào nói, “Chúng ta cũng biết ngươi nghĩ cùng Đại điện hạ tổ đội. Bất quá bây giờ nhất có lẽ suy tính là thế nào từ nơi này ra ngoài. Chúng ta đã ở tại đây dừng lại hai ngày, nếu không tăng thêm tốc độ, chỉ sợ không có cách nào tại quy định thời gian hoàn thành yêu cầu.”
Vu Triết lão đại bất mãn quyệt miệng, dịch về phía Randall.
Loại khoảng cách vi diệu này là thế nào?!
Mí mắt của Hạ Mạt hơi híp, thầm nghĩ tên này chính là Omega, chẳng lẽ gia trưởng không nói cho hắn không thể đến quá gần Alpha lạ mặt sao?!
Randall cúi đầu liếc thiếu niên đến eo của mình một cái, nhạt nói: “Nói xem ra ngoài như thế nào đi.”
Vu Triết lập tức khéo léo trả lời: “Ý của em là như thế này. Bây giờ chúng ta đang trốn ở bên trong quả cầu kim loại, nếu như muốn đi ra ngoài thì phải thay đổi mật mã gốc, đào một cái đường hầm từ bên trong quả cầu, mặc dù năng lực khống chế của em có hạn, nhưng em có thể vừa đi vừa xây đường hầm, từ đó tránh đi đám sâm thử.”
“Không được.” Trương Lợi đánh gãy: “Đào động là bản năng của chuột, hơn nữa ngũ giác của chúng phi thường phi phàm, một khi phát hiện dị trạng ở dưới thì chắc chắn sẽ hợp lực tấn công chúng ta. Trừ phi cậu có thể vừa đi vừa tạo đường hầm thép. Thế nhưng cho dù cậu có làm được thì cũng khó có thể bảo đảm nhóm sâm thử sẽ tha cho miếng thịt mỡ sắp tới tay.”
Vu Triết ngượng ngùng, khô cằn nói: “Trước mắt tôi còn chưa làm được vừa đi vừa tạo đường hầm thép.”
Hạ Mạt thử dò xét nói: “Chúng ta trước tiên làm xong đường hầm rồi mới đi ra thì sao? Đường hầm này cũng không cần phong kín, chỉ cần gia cố mặt đường hầm là được rồi, hơn nữa xây dựng khi đứng im sẽ dễ dàng hơn đúng không?”
Vu Triết lắc đầu, mặc dù hắn không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không nói: “Trước mắt tôi vẫn không thể thay đổi mật mã gốc trong một phạm vi lớn. Hơn nữa…” Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đỉnh trên của viên cầu, “Mật mã gốc xảy ra thay đổi, lập trình viên lập tức sẽ phát hiện ra. Nói không chừng hiện tại bọn họ đang trong quá trình sửa đổi mật mã gốc rồi. Một khi sửa đổi thành công, tôi sẽ lại phải tốn không ít thời gian để giải mã nó.”
Hạ Mạt tựa hồ hiểu cái gì, cực không xác định hỏi: “Nói cách khác, nếu như chúng ta không thừa dịp ra ngoài vào lúc này thì chờ đến khi hoàn thành xong việc sửa đổi mã gốc, chúng ta rất có thể bị vây ở bên trong quả cầu kim loại này…”
Trương Lợi ném cho cậu một ánh mắt khó được thông minh một lần.
Hạ Mạt: “…”
“Cực hạn mà cậu có thể khống chế là bao nhiêu?” Randall luôn không nói lời nào bỗng nhiên lên tiếng.
Vu Triết: “Đường kính 15m.”
“Đường kính của quả cầu kim loại này ước chừng 15m. Nếu như đúng như tôi đoán, bây giờ bên ngoài tất cả đều là sâm thử. Nói một cách khác, mặt ngoài hình cầu có mấy ngàn con chuột.”
Lance cùng Hạ Mạt đồng thời chán ghét xoa cánh tay.
Vu Triết xấu hổ kéo quần của mình,: “Điện hạ không chừng đoán sai.”
Trương Lợi nói: “Thời gian không đợi ta. Nếu thời gian không nhiều lắm, vậy chúng ta tranh thủ thời gian tính toán cẩn thận. Đầu tiên, trong năm người chúng ta có hai người không thể chiến đấu, Hạ Mạt cùng Vu Triết, trong đó Hạ Mạt hành động khó khăn. Có ba người có thể tham gia chiến đấu, tức hai vị điện hạ và tớ. Vì để đảm bảo an toàn cho các thành viên trong đoàn đội, Đại điện hạ phụ trách Hạ Mạt, tớ phụ trách Vu Triết.”
Nghe thấy an bài như vậy, trong lòng Hạ Mạt vô cùng vui mừng.
Vu Triết không tình nguyện lầm bầm: “Dựa vào cái gì Đại điện hạ bảo vệ hắn a? Tôi nhỏ tuổi nhất, lại còn là Omega, không phải càng nên được bảo vệ hay sao?”
Trương Lợi tự động lựa chọn bỏ qua lời nói của hắn, tiếp tục an bài: “Vì có thể rời xa đám chuột ở một khoảng cách xa nhất, tớ đề nghị Vu Triết khuếch trương quả bóng đến mức xa nhất, sau đó đào ra đường hầm từ chỗ biên giới phía nam, trong quá trình làm cố ý làm ra một chút tiếng vang, hấp dẫn lực chú ý của đàn chuột. Ở đầu bên này thì lập tức mở đường theo hướng ngược lại, đây chính là đường hầm cứu mạng của chúng ta nên phải gia cố bằng kim loại, kéo thẳng lên trên mặt đất. Một khi đường hầm thành hình, chúng ta phải dùng cơ giáp để rời khỏi với tốc độ cao nhất.”
“Vậy nếu như sau khi chúng ta ra ngoài gặp phải đám sâm thử thì làm thế nào?” Sau khi nghe xong phân phó, Vu Triết chưa kịp buồn bực vì Randall không phải người bảo vệ của hắn đã nói,.
Trương Lợi nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cười híp mắt nói: “Hoặc là trốn, hoặc là chờ chúng tự rời đi.”
Vu Triết rùng mình một cái.
Trương Lợi thu hồi ánh mắt, nói với Vu Triết: “Hiện tại bắt đầu.”
Vu Triết chu mỏ, không cam lòng mở ra quang não, mười ngón bay động. Ánh sáng màu xanh nhạt chiếu vào mặt hắn, non nớt cùng nghiêm túc kết hợp, không nói ra được thành lời.
Hạ Mạt chỉ nhìn thấy bên trong màn hình ba chiều tất cả là những con số thay đổi liên tục, còn chưa kịp cẩn thận phân biệt rõ cũng đã cảm thấy dưới chân có chút rung rung, nhờ vào ánh sáng mà quang não phát ra, cậu có thể cảm thấy không gian đang phát sinh thay đổi.
Toàn bộ quá trình chưa đầy một phút đồng hồ, thế nhưng đường kính của không gian đã không chỉ lớn hơn một chút.
Trương Lợi bỗng nhiên nói: “Được rồi, bây giờ mở đường sang phía nam.”
Vu Triết vểnh miệng lên nhưng động tác trên tay vẫn nhanh như cũ.
Vừa nãy Hạ Mạt không thấy rõ thế nhưng bây giờ cậu lại có thể thấy rõ ràng vách tường kim loại đang chậm rãi phân giải, như là chocolate bị tan chảy, dung nhập vào bên trong thổ nhưỡng.
Toàn bộ quá trình vô cùng giống với phân hủy ion của cơ giáp chế tạo sư, chỉ khác là một người thông qua lập trình còn một người khác là thông qua tinh thần lực.
Toàn bộ không gian bỗng nhiên xảy ra rung động kịch liệt.
Hạ Mạt vội vàng xiêu vẹo chạy tới bên người Randall.
Randall thần sắc lãnh đạm nhìn cậu một cái, nói: “Không cần khẩn trương, là Vu Triết làm ra.”
Hạ Mạt kinh ngạc nhìn qua Randall, lời này là an ủi sao? Nhất định là đúng không? Cậu biết Randall mặt lạnh tim nóng mà!
Chấn động vừa phát sinh Trương Lợi đã nói: “Bây giờ, phương Bắc!”
Vu Triết nhíu mày “Biết rồi, biết rồi, dông dài chết đi được.” Theo động tác của hắn, sau khi phía nam xuất hiện lỗ hổng thì phương bắc cũng xuất hiện cửa động.
Hạ Mạt tò mò nhìn về phía động.
Trương Lợi nhìn cậu, âm dương quái khí nói: “Làm sao, không muốn đi à? Không muốn thì đừng có cản đường.”
Hạ Mạt hoàn hồn, vội vàng thối lui.
Lance, Trương Lợi, Randall đều đã lấy ra cơ giáp.
Randall đến gần Hạ Mạt, duỗi một tay về phía cậu.
“Ah?” Hạ Mạt trong lúc nhất thời không rõ ý đồ của hắn.
“Tới.”
Hạ Mạt ngơ ngác đi hai bước về phía Randall, dừng lại ở khoảng cách cách hắn 20cm.
Randall chủ động tiến lên, một tay xuyên qua bên cạnh eo của cậu, hơi chút dùng lực, Hạ Mạt lập tức áp vào trên người của hắn.
Eo dán eo, đùi dán đùi!
Trời ạ!
Trời ạ!
Hạnh phúc tới quá đột nhiên! Đầu của Hạ Mạt đã thành một đống bột rồi!
Hai đời cộng lại, số lần áp sát Randall chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay! Hôm nay rốt cuộc may đến cỡ nào a, thế mà có thể tiếp xúc ở khoảng cách như vậy với Randall!
Cậu, cậu, cậu bây giờ có phải có thể quang minh chính đại đặt tay ở trước ngực Randall?!