Đợi Hạ Khoa rời đi, Ngọc Chương lập tức đi đến cạnh cửa quan sát, sau khi tin tưởng không có ai, nhanh chóng trở về, sắc mặt nôn nóng hỏi: “Mạt Mạt, tại sao con lại muốn đi đến nơi đó? Chung quanh đều là Alpha, vạn nhất bọn họ nhìn ra thân phận của con, vô cùng nguy hiểm……”
Hạ Mạt biết hắn đang quan tâm mình, nhịn không được trong lòng đau xót, vì thế đè lại bờ vai của hắn, ấn hắn ngồi xuống, chính mình thì ngồi xổm trên mặt đất, “Ba ba, con đã suy xét thật sự rõ ràng.”
“Nhưng là…… Con ở nơi đó lẻ loi, không có người chiếu cố……”
Ánh mắt Hạ Mạt dị thường kiên định,“Ba ba, con có lý do nhất định phải đi vào đó.” Nếu có thể, cậu hy vọng ba ba có thể đi cùng cậu, nhưng là……
“……”
“Con sẽ đúng hạn tiêm vào ức chế tề, sẽ không để cho người khác phát hiện thân phận của con, ngài yên tâm đi.”
“Ta……” Ngọc Chương yên lặng nhìn hài tử trước mặt, biết mình không lay chuyển được cậu, đành phải gật đầu.
Được sự cho phép của Ngọc Chương, Hạ Mạt đứng dậy gắt gao ôm lấy hắn,“Cám ơn ngài, ba ba.”
Đúng lúc này, ngoài cửa lại có một người tiến vào, chính là nhị phu nhân Emma, đó là một nữ nhân Beta, diện mạo so với Beta bình thường càng thêm xinh đẹp, đó cũng là một nguyên nhân quan trọng làm cho phụ thân thích nàng. Nữ nhân mặc thực thời trang, tóc dài búi lại, lỗ tai đeo hai viên bảo thạch to bằng ngón cái, sợ người bên ngoài không biết nàng là phu nhân trung sĩ.
Hạ Mạt nắm chặt tay Ngọc Chương, nhẹ giọng nói: “Ba ba, ngài đi về trước, tí nữa con sẽ đi tìm ngài.”
Ngọc Chương cũng không muốn ở cùng một phòng với nữ nhân này, vì thế gật đầu đáp ứng, bưng lên bát đũa trên bàn rời đi. Khi đi qua người Emma, nghe thấy nữ nhân khinh thường cười nhạo, hắn cũng chưa nói cái gì, chỉ rời đi nhanh hơn.
Emma lắc lắc eo ong (eo nhỏ như eo của ong) chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, cao ngạo vắt chéo chân, một tay phẩy quạt, một bên oán giận: “Phòng này thật sự là oi bức.”
Hạ Mạt còn chưa muốn cùng nữ nhân này trở mặt, bất quá cậu cũng không chân chó giống như trước đây, chỉ đứng ở một bên, thản nhiên nói: “Mẫu thân lại đây xem con, con vô cùng cảm kích.”
Nữ nhân nói chua:“Ai, con cũng biết, trong nhà chỉ có con là hài tử duy nhất. Nếu ta cũng có thể sinh, làm sao có thời gian đến thăm con nha.”
Hạ Mạt bất động thanh sắc câu hạ khóe miệng, không có hài tử vẫn là tâm bệnh của nữ nhân này, cậu ngược lại cũng không để ý chút nào tát muối vào miệng vết thương của nàng,“Nói vậy chắc là không bao lâu trong nhà sẽ có đệ muội.”
“A? Sao lại nói thế?”
Hạ Mạt cố ý giả vờ cẩn thận, trong ánh mắt nghi hoặc của nữ nhân, đến bên tai của nàng nhỏ giọng nói: “Phụ thân nɠɵạı tình.”
“Cái gì?!” Nữ nhân nhất thời cao giọng hét lên, ngũ quan xinh đẹp vặn vẹo thành một đoàn, một chút cũng không có khí độ cùng tu dưỡng lúc nãy.
Hạ Mạt vội vàng ý bảo nàng nói nhỏ thôi, nữ nhân thấy thế, cũng biết chính mình phản ứng quá khích, vì thế bưng lên chén trà lạnh chất lượng kém bên cạnh uống một hớp, cố gắng trấn định hỏi:“Con nghe ai nói? Loại chuyện này không thể nói lung tung.”
“Sao con lại nói lung tung được. Ngay từ đầu con cũng không tin tưởng, thẳng đến sau này con tận mắt nhìn thấy……”
“Tận mắt nhìn thấy?!”
“Vâng.” Hạ Mạt làm vẻ mặt tiếc hận, “Bộ dáng của mẫu thân xinh đẹp như vậy, lại ôn nhu hiểu chuyện, phụ thân tại sao lại có thể vứt bỏ người, ngược lại sủng hạnh tên người hầu kia?”
“Người hầu? Con là nói con ranh ŧıểυ tam kia bây giờ đang ở trong nhà của ta?!”
Hạ Mạt cực kỳ bi ai gật gật đầu.
Mặt nữ nhân vặn vẹo cực kỳ, nhưng ở trước mặt Hạ Mạt nàng không thể nổi nóng, vì thế tạm thời kiên nhẫn hỏi: “Mau nói cho ta biết tại sao lại như thế? Ta cảnh cáo con trước, không được tự ý bịa đặt sự thật! Bằng không……”
Hạ Mạt thành khẩn nói:“Người là mẫu thân con tôn kính nhất, làm sao con có thể lừa gạt người được.”
Nữ nhân nhìn chằm chằm cậu hồi lâu mới ngạo mạn gật đầu, “Nói đi.”