Ba thanh âm này nháy mắt rót vào lực lượng cho Edern, y đột nhiên đứng lên, đẩy ra bác sĩ cùng hộ sĩ, điên cuồng vọt vào trong phòng giải phẫu!
Phòng mổ rất nhỏ, liếc mắt một cái là có thể thấy tất cả bố trí bên trong.
Ánh đèn nhu hòa.
Hạ Mạt đang nằm trên giường bệnh, từng vết máu dính trên khăn trải giường trắng tinh giống như hoa mai nở rộ. Sắc mặt của cậu vô cùng tái nhợt, nhưng đôi mắt khá có tinh thần, cậu nghiêng đầu, khi thì ánh mắt ôn nhu nhìn đứa trẻ mới sinh bọc trong chăn gấm, khi thì nhìn đứa trẻ được Lance ôm vào lòng.
Thấy một màn này, hốc mắt Edern bỗng nhiên ướt át, giống như áp lực dồn nén trong đáy lòng từ trước đến nay rốt cuộc tìm được điểm đột phá. Y bước nửa bước về phía Hạ Mạt, mỗi bước chân đều giống như đạp trên mây, nhẹ nhàng, mềm mại đến không chân thật.
“Phụ hậu.” Hạ Mạt lộ ra một nụ cười suy yếu với y.
Edern khẩn trương đi đến mép giường, chậm rãi vươn tay, cẩn thận thay cậu lau mồ hôi “Đừng nói chuyện, nghỉ ngơi thật tốt đi.”
“Vâng.” Hạ Mạt thuận theo không nói chuyện nữa, cậu cảm thấy mệt kinh khủng, giống như vừa mới chết một lần vậy, ngay cả nháy mắt cũng vô cùng tốn sức. Đối với cậu mà nói, nửa giờ qua vô cùng gian khổ. Không có Randall ở bên người, cho dù cậu có kiên cường cũng không tránh khỏi cô đơn, giống như đã mất đi người thân thiết nhất. Cậu không tự chủ mà nhìn về phía cửa, cánh cửa đóng chặt, nɠɵạı trừ tiếng đạn thỉnh thoảng truyền đến thì cái gì cũng không thấy.
Edern chú ý tới ánh mắt của cậu, không ngăn được sự đau đớn trong lòng. Y không tự nhiên mà quay mặt đi, bế lên bảo bảo nằm khụt khịt ở trên giường, thương tiếc hôn gương mặt đỏ rực của bé “Cháu trai nhỏ đáng thương của ta, lúc sinh ra nhỏ hơn một vòng với các anh trai.”
Quả nhiên, Hạ Mạt nghe thấy lời này thì đã bị hấp dẫn lực chú ý lên người bảo bảo, chỉ tiếc hiện tại cậu thực sự không có sức lực, nếu không nhất định phải tỉ mỉ làm so sánh.
Edern đối diện với ánh mắt lo lắng của Hạ Mạt, an ủi cười cười, nói: “Yên tâm, cho dù lúc sinh ra bọn nhóc bé đến thế nào thì phụ hậu cũng có thể nuôi lớn vừa cao vừa khỏe, tuyệt đối không thua bất cứ nhóc nào cùng tuổi.”
Hạ Mạt yên tâm chớp chớp mắt.
Edern khom lưng hôn trán cậu, nói nhỏ: “Con cứ an tâm ngủ đi, chờ tỉnh lại tất cả đã xong xuôi hết rồi.”
“Dạ.”
Hạ Mạt rốt cuộc vẫn không thắng nổi cơn buồn ngủ nặng nề, nhắm hai mắt lại.
Chờ sau khi Hạ Mạt ngủ, Edern làm chủ đưa cậu và hai nhóc con mới sinh chuyển đến trong hầm trú ẩn.
Một giấc này của Hạ Mạt ngủ suốt 12 tiếng đồng hồ.
Trong lúc này, quân đội của Hoàng đảng dưới sự giúp đỡ của Gammar tinh cầu đã làm tử thương hơn phân nửa quân của Hắc Vương Tinh, Nội các và liên minh, các tướng lĩnh bao gồm cả Laurent cũng đã bị bắt.
Mọi chuyện rốt cuộc lắng xuống.
Lannado thuận theo dân ý khống chế quyền lực của quốc gia, cùng với bài phát biểu tuyên ngôn nhận chức cũng đồng thời đưa ra cải cách với thể chế chính trị, quyền lực lập pháp, tư pháp chia lìa hoàng quyền, thiết lập cơ quan tư pháp mới ủy nhiệm những đại thần đức cao vọng trọng phái trung lập đảm nhiệm. Đồng thời soạn bài diễn văn cảm ơn sự trợ giúp của bốn tinh cầu lớn lấy Gammar tinh cầu cầm đầu; lời lẽ nghiêm khắc khiển trách các tinh cầu lấy Fillet, Thạch Sư cầm đầu trợ trụ vi ngược, làm việc sai trái, cắt đứt toàn bộ giao lưu về chính trị, kinh tế, văn hóa, quân sự với những tinh cầu đó.
Bởi vậy, Lạp Hỗ tinh cầu chính thức tiến vào kỷ nguyên mới lấy Hoàng quyền là chủ đa͙σ, mà một năm này, được gọi là “kỷ nguyên mới nguyên niên”.
Trung tâm chỉ huy khôi phục sau chiến đấu tạm thời của Lạp Hỗ tinh cầu.
Lannado tuyên bố các công tác khôi phục trùng kiến do hiệu trưởng Minh Qua của Vienna chủ trì. Sau lời phát biểu nhậm chức ngắn gọn lưu loát, Minh Qua bắt đầu tiếp tục tiến hành phát biểu về các công việc khôi phục sau chiến tranh.
Lannado ngồi trên chủ vị lại như đi vào cõi thần tiên. Từ khi Mạt Mạt thuận lợi sinh sản đến bây giờ đã qua 12 tiếng đồng hồ, mà hắn vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy Mạt Mạt cùng với hai ŧıểυ hoàng tôn gầy yếu của mình. Nhớ tới con trai lớn đến bây giờ vẫn chưa có tin tức, hắn không khỏi cảm thấy lo lắng, chờ Mạt Mạt tỉnh lại, bọn họ nên nói cho cậu tin tức Randall mất tích này như thế nào?
Đang phiền muộn, bỗng nhiên nhận được tin tức từ Edern, trên đó chỉ có bốn chữ “Mạt Mạt đã tỉnh!” Hắn bỗng nhiên đứng lên, mười mấy nhân viên tham dự phía dưới đều kinh ngạc mà nhìn hắn.
Minh Qua hơi tạm dừng, hỏi: “Vương tử phi tỉnh?”
Nghe thấy lời này, đám người vốn an tĩnh trong nháy mắt nghị luận sôi nổi.
Cống hiến của Hạ Mạt cho trận chiến này đã sớm được truyền bá rộng rãi, nếu không phải hiện tại cậu đang ở trong thời kỳ suy yếu sau sinh thì bọn họ đều hận không thể đưa thư mời thỉnh cầu được gặp mặt trực tiếp Hạ Mạt, kể ra cảm kích cùng kính nể của họ.
Minh Qua nghe thấy mọi người nghị luận, nói với Lannado: “Bệ hạ, xin ngài hãy về trước thay thần nhìn xem anh hùng của Lạp Hỗ đi. Nếu có thể, xin hãy thông báo tình huống của vương tử phi cùng bốn vị ŧıểυ vương tử trên quang võng, để nhân dân toàn cầu biết ngọn lửa hy vọng của Lạp Hỗ vĩnh thế bất diệt.”
Lannado cảm kích nhìn về phía Minh Qua, khom lưng với Minh Qua và các nhân viên tham dự, rồi nhanh chóng rời đi. Sau khi đến bệnh viện hoàng gia, viện trưởng lập tức tiến lên dẫn hắn đi đến bên ngoài phòng bệnh của Hạ Mạt. Tay đặt trên then cửa lại không lập tức mở ra cửa phòng, đầu tiên hắn hít sâu một hơi, rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi vào.
Trong phòng vừa sáng vừa rộng.
Vị Chinh, Edern, Ngọc chương, Diệp Vĩ, Lance cùng Bình Bình An An đều đến đông đủ.
Không khí vô cùng hài hòa, Hạ Mạt hẳn là còn không biết chuyện của Randall.
Hắn khó hiểu mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bình Bình, An An ngoan ngoãn ghé vào giường nôi, nhìn hai em trai nằm song song cạnh nhau, nghe thấy âm thanh mở cửa thì vô cùng nhanh nhẹn quay đầu lại, nhìn thấy là Lannado liền lập tức hô một tiếng thanh thúy “Hoàng gia gia.”
Lannao cười đáp lại, bước đến trước giường, đôi mắt màu xanh có chút phiếm hồng “Con ngoan, con ngoan.”
Hạ Mạt hơi suy yếu lên tiếng hỏi: “Nghe phụ hậu nói các thành viên còn lại của đảng Nội các đã bị đưa vào nhà giam tiếp nhận thẩm tra?”
“Đúng vậy.” Lannado đáp, ngay sau đó lại nói: “Mạt Mạt, con cứ việc yên tâm nghỉ ngơi. Những chuyện khác giao cho phụ hoàng là được.”
Hạ Mạt gật đầu, nhìn thoáng qua phía cửa.
Mọi người thấy ánh mắt của cậu, trong lòng không khỏi phát lạnh.
Edern vội vàng ngắt lời “Mau nhìn xem ŧıểυ hoàng tôn của chúng ta, tuy nói là sinh non nhưng vô cùng có tinh thần đó, tiếng khóc đặc biệt vang dội.”
Lannado cũng phản ứng lại, vội vàng đi đến mép giường nôi, một tay ôm lấy Bình Bình, một tay bế An An, khom lưng quan sát hai ŧıểυ bảo bảo.
Edern tiếp tục nói: “Vừa mới bón sữa xong, lúc này mấy nhóc vô cùng ngoan, không khóc không nháo.”
Hai ŧıểυ bảo bảo mặc áo thun màu lam nhạt giống nhau như đúc, cánh tay nhỏ, cẳng chân nhỏ múa may lung tung trong không trung, có lẽ bởi vì thấy Lannado nên bọn nhóc bắt đầu có ý thức đưa bàn tay nho nhỏ đến trước mặt hắn.
Hài tử yếu ớt, chọc người yêu thương cỡ nào a.
Trong lòng Lannado mềm mại không chịu nổi.
Nhớ tới con trai lớn Randall của hắn trước đây không phải cũng mang bộ dạng mảnh mai trẻ con như vậy sao, cũng vô ưu vô lự mà nằm ngửa trên giường nhỏ, ngây thơ đơn thuần vươn tay về phía hắn sao?
Trong lòng bỗng nhiên chua xót, hắn nhanh chóng chớp chớp mắt, dời mắt đi, sau đó cũng không quay đầu lại nói: “Bảo bảo thật đáng yêu. Chờ thêm mấy hôm nữa ngũ quan nảy nở nhất định sẽ tuấn tú giống Bình Bình và An An.”
Hạ Mạt cười một tiếng.
Mọi người thấy thế cũng phụ họa cười vài tiếng. Sau đó chính là trầm mặc dị thường.
Bầu không khí trầm mặc áp lực vô cùng.
Mọi người khẩn trương quan sát phản ứng của Hạ Mạt, bọn họ vắt hết óc tìm kiếm đề tài, nhưng đầu óc lại như là bị buộc chặt lại, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói lên lời.
Bọn họ nghe thấy Hạ Mạt thở dài.
trong nháy mắt tất cả mọi người vô cùng khẩn trương mà nhìn chằm chằm Hạ Mạt.
Không có người dám trả lời vấn đề này, ngay cả Lannado cùng Vị Chinh cũng không dám trả lời. Tất cả mọi người ngừng hô hấp, nhìn chằm chằm Hạ Mạt không chớp mắt, sợ cậu nhất thời nghĩ quẩn trong lòng, làm ra chuyện gì không thể cứu lại được!
Hạ Mạt đột nhiên cười cười. Cậu cúi đầu, lại vuốt ve cái nhẫn màu bạc đeo ở ngón tay kia “Không cần cảm thấy khẩn trương, con đã sớm cảm nhận được mọi người có chuyện giấu con. Hắn sẽ trở về.” Cậu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt kiên định mà lại tràn ngập tự tin “Hắn sẽ trở về. Con tin hắn, cũng tin tưởng chính bản thân con.”
Mấy người Lannado nhất thời không nói gì.
“Phụ hoàng.” Hạ Mạt bỗng nhiên nói: “Ngài lấy tên cho hai ŧıểυ gia hỏa này đi. Cũng không thể luôn gọi bọn nhỏ là ŧıểυ bảo bảo.”
“Mạt Mạt……”
“Lúc trước Bình Bình cùng An An cũng là ngài lấy. Hai nhóc con này đương nhiên cũng để ngài lấy. Hơn nữa con nghe Randall nói ngài đã sớm nghĩ xong tên của hai nhóc này.”
Nghe Hạ Mạt nói đến Randall, Lannado trong lúc nhất thời không tìm được lời nào để từ chối, hắn thận trọng gật đầu, hơi suy nghĩ nói: “Vậy gọi Lan Tích Gia, Lan Tích Duệ đi. Nguyện bốn hài tử này bình an gia duệ.”