Trương Lợi triệu tập thành viên ŧıểυ đội triển khai một hội nghị ngắn gọn, nội dung chủ yếu là tổng kết kinh nghiệm chiến đấu cùng giáo huấn ngày hôm nay.
Sau khi hội nghị kết thúc, Randall phân phó Vu Triết “Tìm một địa phương bí ẩn an toàn, toàn đội nghỉ ngơi.”
Nói đến nghỉ ngơi, lúc này Hạ Mạt mới nhớ tới giờ đã là rạng sáng, chỉ là bởi vì ŧıểυ hành tinh M ngày đêm không phân biệt nên bọn họ mới không có quá nhiều cảm giác.
Randall đi bên người cậu, nhẹ giọng hỏi: “Cõng em?”
Hạ Mạt vừa mới chuẩn bị nói “được”, chú ý tới tất cả mọi người ở phía trước đều dựng thẳng tai, liền không ngừng lắc đầu “Không không không, tự em đi được.”
Randall không nói nữa, thu hồi tầm mắt.
Thực mau, đội ngũ đã truyền đến thanh âm của Vu Triết, “Tìm được rồi! Chính là nơi này!”
Mọi người vây đến bên người Vu Triết, trong hình chiếu 3D là một mảnh khu vực bị phong hóa đầy đá tảng, cách nơi này chỉ mấy phút đi đường.
Vu Triết nói: “Địa hình đất đá, huyệt động khắp nơi. Hơn nữa em đã quan sát qua, trong vòng trăm dặm không có đội ngũ khác.”
“Chính là chỗ này.”
Randall tổng kết, mục tiêu đã định, ŧıểυ đội chín người toàn bộ nhảy lên phi thuyền, trong năm phút ngắn ngủi cũng đã đến mục đích.
Hạ Mạt đi theo phía sau Randall xuống phi thuyền, dõi mắt nhìn xung quanh, đầy trời đều là cát bụi mờ nhạt, trong hoàn cảnh ác liệt như vậy cậu cảm thấy muốn mở to mắt cũng rất khó khăn.
Randall quyết đoán ngầm đạt mệnh lệnh, “Toàn đội nghe lệnh, tiến vào động đá!”
Cả đội ngũ tiến vào chiếm giữ động đá, Trần Khiết ở lại bên ngoài trông coi.
Động đá vô cùng lớn, hình dạng cũng không có quy tắc.
Tám người đều tự tìm vị trí ngồi xuống, lấy lương khô từ ba lô, uống một ngụm nước lót bụng.
Randall cùng Hạ Mạt ngồi trong một góc.
Hạ Mạt mở nắp bình, ân cần đưa cho Randall.
Randall cong khóe miệng một chút, lại không duỗi tay đi lấy mà mở miệng.
Hai người ở phương diện này ăn ý mười phần. Hạ Mạt lập tức để bình nước sát vào môi Randall, đút nước cho hắn.
Randall chuyện đương nhiên mà uống hết.
Hồ Bân ngồi ở bên cạnh Vu Triết không nhịn được “phốc” một tiếng, phun đầy nước lên mặt hắn.
Khuôn mặt nhỏ của Vu Triết lập tức đen sì.
Hồ Bân liên tục xin lỗi, luống cuống tay chân mà giúp hắn lau nước.
“Được rồi được rồi.” Vu Triết không chịu được quấy rầy, trực tiếp dịch đến bên người Trương Lợi.
Trương Lợi một bên uống dịch dinh dưỡng, một bên nhìn về phía Hồ Bân, thấy toàn bộ gương mặt Hồ Bân đỏ như tôm rang mới trêu ghẹo: “Tài nguyên nước có hạn, anh thế mà còn dám lãng phí?”
“Không không không, tôi không phải, tôi chính là……” Hồ Bân gãi đầu, một lúc lâu cũng không nói được câu hoàn chỉnh, dứt khoát mang theo bình nước chạy tới bên người Trương Lợi, ngồi xổm xuống nhỏ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi làm nhiệm vụ với các cậu. Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng Randall điện hạ cao quý lãnh diễm không dính khói lửa phàm tục, không nghĩ tới ngài ấy thế mà…”
“Thế mà cái gì?”
“Thế mà có thể thản nhiên hưởng thụ Hạ đại sư đối tốt với hắn như vậy.”
Trương Lợi không để ý lắm cười cười “Nhìn nhiều vài lần sẽ quen.”
“Ai!”
Trong ŧıểυ đội này, Hồ Bân cảm thấy chỉ có Trương Lợi dễ ở chung nhất, còn những người khác, ví dụ như Trần Tuấn Vũ, đó đã là nam nhân của Lance điện hạ, hắn là một Beta vẫn không nên đến gần thì tốt hơn; Trần Khiết? Alpha giá trị vũ lực siêu cao nhưng EQ âm vô cùng, nói với hắn mười câu thì có chín câu không được đáp lại; Vu Triết? Vẫn là đừng nói nữa, nhỏ mà lanh, tự cho mình rất cao….
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng cũng chỉ có Trương Lợi cũng giống mình là Beta là tương đối thân thiết. Vì thế hắn dứt khoát không đổi chỗ, vẫn luôn ngồi xổm bên người Trương Lợi. Tầm mắt của Trương Lợi rất rộng, trên cơ bản thứ mà Hồ Bân có thể nói đến hắn đều có thể trả lời, thậm chí còn nói ra một vài câu Hồ Bân cảm thấy rất có đa͙σ lý. Chưa đầy mấy phút, Hồ Bân đã cùng Trương Lợi xưng huynh gọi đệ.
Đợi đến khi Trần Khiết trao đổi ca gác với Trần Tuấn Vũ tiến vào đã thấy Hồ Bân nằm nghiêng bên người Trương Lợi, một chân còn phi thường không quy củ mà đè lên người hắn, nháy mắt sinh khí, hai ba bước chạy qua, không chút khách khí đá Hồ Bân sang một bên.
Hồ Bân ngủ say như chết, cho dù gặp phải động tĩnh lớn như vậy cũng chỉ che lại nơi bị đá rầm rì hai tiếng, tiếp tục ngủ tiếp.
Ngược lại Trương Lợi lại mở to mắt, thấy Trần Khiết đứng bên cạnh như sát thần liền dịch một chút sang bên cạnh, hàm hồ nói: “Ngủ đi, ngày mai còn dậy sớm.”
Trần Khiết lạnh mặt nhìn hắn một lúc lâu, không rên một tiếng mà nằm xuống.
Từ khi quyết định hẹn hò với Trương Lợi đến nay, hai người nɠɵạı trừ có hành vi thân mật trong kỳ sinh lý thì những thời điểm khác không khác gì bạn bè bình thường cả.
Không nắm tay, không hôn môi, ngay cả giao lưu ánh mắt cũng thiếu đến không thể thiếu hơn.
Hắn biết hình thức ở chung như vậy tuyệt đối không bình thường, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn hắn không hay đổi được. Hắn đã coi Trương Lợi là anh em tốt, bạn tốt 18 năm, bỗng nhiên quan hệ giữa hai người lại chuyển biến, cho dù trong lòng đã có thay đổi thì hành vi bình thường lại vẫn khó có thể thích ứng.
Hắn quay đầu, nhìn chằm chằm sườn mặt của Trương Lợi không chớp mắt. Ngũ quan của Trương Lợi không được tinh xảo bằng Omega, lại cũng khá xinh đẹp, gương mặt này luôn mang theo nụ cười, cười gian trá giảo hoạt, cười ôn nhu thiện lương, cười khinh thường trào phúng,…
Chỉ không có cười dâm mĩ say mê.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới mấy lần cùng Trương Lợi vượt qua kỳ sinh lý kia. Bọn họ trước nay đều làʍ t̠ìиɦ từ phía sau, cũng không biết vì cái gì.
Đến bây giờ hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên của hai người.
Lúc ấy hắn đã nói hết với Trương Lợi, hắn tỏ vẻ đồng ý thử hẹn hò với Trương Lợi, nhưng đã qua gần một tháng mà hai người vẫn không có một chút tiến triển nào.
Chiều hôm đó, hắn bởi vì đến kỳ sinh lý mà không đi học, ở phòng đấu cơ giáp loại nhỏ trong nhà tiêu hao thể lực, ở giữa có một đoạn ký ức rất dài đều bị mơ hồ, hắn chỉ nhớ rõ khi hắn mồ hôi đầm đìa quỳ rạp trên đất, thấy Trương Lợi đẩy cửa tiến vào thì thể lực vốn đã tiêu hao không ít lại khôi phục trong nháy mắt.
Tâm tình vô cùng nóng nảy, cả người đều ở trong trạng thái căng thẳng thần kinh.
Hắn muốn tránh đi Trương Lợi, nhưng mà Trương Lợi lại chủ động dán lên.
Hai tay phản xạ có điều kiện mà ôm lấy Trương Lợi, lúc ấy hắn dùng lực rất lớn, lập tức đập Trương Lợi lên vách tường.
Thân thể nóng hơn bất kỳ kỳ sinh lý nào trước kia, hắn cũng không biết mình làm sao, liền dán chóp mũi của mình ở cần cổ Trương Lợi điên cuồng ngửi.
Hắn không biết phải làm thế nào mới có thể phát tiết xao động đang đấu đá lung tung trong cơ thể, thẳng đến khi Trương Lợi chủ động cong chân cọ xát thân thể hắn.
Trong đầu giống như có sợi dây được kết nối, hắn lập tức liên hệ tình huống hiện tại với những kiến thức đã học về việc kết hợp với Omega trong lớp sinh lý hồi trung học. Hắn hoàn toàn không nhịn được, thô bạo lật mặt trương Lợi qua, để hắn đưa lưng về phía mình, xé quần hắn xuống….
Lúc đó, Trương Lợi từng mấy lần muốn quay đầu nhìn hắn, hắn lại thô lỗ mà nhéo tóc hắn, ấn mặt hắn lên trên tường….
Giống như là từ sau lần đó mỗi lần bọn họ làʍ t̠ìиɦ đều từ phía sau lưng, Trương Lợi cũng chưa từng chủ động đưa ra đề nghị sử dụng tư thế khác, cũng không quay đầu lại xem hắn. Vốn là chuyện hạnh phúc thân mật nhất giữa tình nhân, nhưng đối với bọn họ lại biến thành trầm mặc, đơn phương đoạt lấy cùng hưởng thụ.
Tại sao lại như vậy?
Chính hắn cũng không biết.
Chỉ là mơ hồ cảm thấy trong quá trình dài dòng kia Trương Lợi cũng không vui sướиɠ, nhưng hắn không biết nên thay đổi như thế nào.
Trần Khiết đóng chặt mắt, cách không miêu tả trán, mắt, mũi, môi cùng cằm của Trương Lợi, sau đó chậm rãi dịch gần về phía hắn, thẳng đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ có chưa đầy 10cm.
Hắn nhìn mặt Trương Lợi đến thất thần, cũng không biết xuất phát từ ý tưởng gì, hắn vậy mà nhổm dậy nửa người trên, hai tay chống bên người Trương Lợi, cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi hắn.
Đôi môi đó thực mềm, cũng thực ấm áp.
Hơi nhấm nháp, hắn lại cúi người chạm vào lần thứ hai, lần thứ ba….
Trương Lợi trước sau vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lá gan của Trần Khiết càng lúc càng lớn, hắn hé miệng, ngậm lấy môi dưới của Trương Lợi, ôn nhu mυ"ŧ vào liếʍ láp, cảm xúc mềm mại vô cùng mỹ diệu, vì thế hắn lại càng gần một bước, đầu lưỡi theo khe hở giữa môi với răng mà đi vào khoang miệng, cẩn thận đụng vào đầu lưỡi yên tĩnh nằm ở bên trong….
Hắn nhắm mắt lại, càng tập trung hôn môi.
Đột nhiên, hắn cảm thấy người dưới thân hắn nhẹ nhàng mà run rẩy một chút, hắn lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng rút ra, khẩn trương nhìn chằm chằm Trương Lợi. Trương Lợi lại chỉ là phát ra hai tiếng nói mê, sau đó xoay người về phía Vu Triết, tiếp tục ngủ.
Trần Khiết nhẹ nhàng thở ra, nhưng đồng thời cũng mơ hồ cảm thấy mất mát.
Hắn giữ nguyên tư thế ngồi một lúc lâu, sau đó mới nằm xuống, nhưng mà lúc này nhìn bóng dáng của Trương Lợi lại bỗng nhiên thấy chói mắt. Hắn muốn nhìn mặt Trương Lợi, muốn nhìn đôi mắt mang theo ý cười kia. Hắn vươn tay về phía Trương Lợi, khi sắp đụng đến hắn lại chậm rãi thu hồi.
Trằn trọc.
Trần Khiết rốt cuộc vẫn đứng lên, đi đến ngoài động.
Đúng lúc này, Trương Lợi vốn đã ngủ say lại chậm rãi mở to mắt, hắn lén lút dùng ngón trỏ vuốt ve miệng mình, mặt trên tựa hồ còn lưu lại hơi thở riêng biệt của nam nhân.
Vì sao lại muốn hôn hắn?
Trong trí nhớ, trừ bỏ kỳ sinh lý của nam nhân, bọn họ chưa từng có hành động thân mật như vậy.
Là bởi vì kỳ sinh lý tới, cho nên có khát vọng?
Trương Lợi do dự một chút, đứng dậy đi ra ngoài động.