Đầu trọc Á Lực nhướng lông mày thô đen “Lúc này đã mấy phút đã muốn bọn tao lui lại?”
“Còn cảm thấy không đủ sao?” Locker sắc mặt khó coi, hạ giọng “Phủ nội các đã sắp bị hủy rồi.”
Á Lực cười quái dị một tiếng “Nếu không tàn nhẫn với bọn mày một chút thì không phải người khác sẽ nhìn ra bọn tao nhẹ bên này nặng bên kia sao? Bọn tao cũng suy nghĩ cho thanh danh của mày thôi.”
Locker nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng chữ trả lời, “Vậy đúng là phải cảm ơn.”
“Ha hả, cảm ơn cái gì? Bắt người tiền tài giúp người tiêu tai, bọn tao rất sẵn sàng làm chuyện này.”
“Được rồi, mau chóng rút lui.” Locker ném xuống những lời này, lập tức cắt đứt video.
Laurent đi lên phía trước một bước nhỏ, hơi cúi đầu, dưới ánh đèn tối tăm có thể thấy được phần xương khớp nhô lên chỗ cổ, “Bắt đầu đi, phụ thân?”
Trận đấu trên không trung của cung điện sắp phân thắng bại, đúng lúc này, phi thuyền mini của Hắc Vương Tinh không hề dự triệu mà xé mở vết nứt không gian.
Vị Chinh thông qua camera theo dõi từ xa chú ý tới mấy chục đoàn lốc xoáy bất thường, lập tức hạ lệnh cho tất cả phi thuyền không được đến gần, cũng nhắm ngay vết nứt không gian mà nã pháo!
Đội hộ vệ hoàng gia cùng Hoàn Vũ quân đoàn nghe lệnh làm theo, cả trăm chùm tia sáng bay vào trung tâm lốc xoáy, nhanh chóng làm cho phi thuyền gặp tổn hại nghiêm trọng, nhẹ thì lệch khỏi quỹ đa͙σ không rõ điểm đến, nặng thì ngay lập tức bị gió xoáy cắt thành mảnh nhỏ.
Thế cục bên ngoài thay đổi bất ngờ.
Trong hầm trú ẩn, Hạ Mạt nhạy bén phát hiện ra thanh âm lửa đạn không dày đặc như trước kia nữa, lập tức thử hỏi: “Kết thúc sao?”
Sau khi nói xong những lời này, tất cả mọi người liền dựng thẳng lỗ tai, tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài, chỉ có ba người trong góc vẫn ủ rũ cúi đầu, bả vai co rúm lại, càng khẩn trương hơn lúc trước.
Edern vẫn luôn lưu ý đến phản ứng của những người này, ngay từ đầu y chỉ có chút hoài nghi, bây giờ lại là hoàn toàn nghi ngờ, y không dấu vết chạm chạm eo Lannado. Lannado vừa đối diện với y đã hiểu.
Mấy người này cách Hạ Mạt gần nhất, chỉ sợ mục tiêu chính là Hạ Mạt đi. Xem tình huống bọn họ, sợ là biết mình không còn sống được bao lâu.
Lannado nắm tay Edern một cái, sau đó nói với Hạ Mạt: “Mạt Mạt.”
Vừa nghe thấy thanh âm của hắn, thân thể ba người kia liền run nhỏ.
Hạ Mạt đặt lực chú ý lên trên người Lannado, thấy Lannado mở tay ra cười với cậu một cái: “Đưa Lan Tích Bình cho phụ hoàng ôm một cái.”
Lan Tích Bình? Trong lòng ngực cậu rõ ràng là An An, phụ hoàng vậy mà lại nhớ sai? Hơn nữa rất kỳ quái chính là, ngày thường phụ hoàng chưa bao giờ gọi tên đầy đủ của bảo bảo, hoặc là gọi Bình Bình An An, hoặc là gọi bảo bảo, hôm nay là……
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy cổ quái, biểu tình nhìn Lannado không khỏi mang theo vài phần nghi hoặc, ánh mắt lại chuyển đến Edern bên cạnh, thấy Edern cũng đang mắt sáng quắc nhìn mình, tức khắc nhận ra được phụ hoàng đang truyền tin cho mình!
Tin tức!
Tin tức gì?!
Cậu không kịp cẩn thận tự hỏi, phản xạ có điều kiện mà phóng thích ra sợi tinh thần hợp thành quả cầu phân tử, bọc kín An An, Ngọc Chương cùng cậu vào bên trong.
Trong chớp mắt, ba người trong góc bỗng thần sắc điên cuồng đứng lên!
Hạ Mạt chỉ cảm thấy bọn họ kéo quần áo, lộ ra hỏa tiễn loại nhỏ được buộc vào phần bụng, sau đó là tiếng hét chói tai hoảng sợ của người hầu, sau đó vách tường kim loại liền ngăn cách bọn họ với thế giới bên ngoài…..
“Oanh!”
Hầm trú ẩn vỡ vụn từ trong ra ngoài, phần nền bị tổn hại nghiêm trọng, Tả thiên điện hoàn toàn sụp xuống!
Chiến đấu kết thúc!
Vị Chinh, Vu Dục, Randall mang theo chiến lực chủ yếu trở lại hoàng cung, lại phát hiện Tả thiên điện đã biến thành một mảnh phế tích! Khói thuốc súng bay khắp nơi, gạch vụn ngổn ngang, làm gì còn chút nào thần thánh nguy nga của hoàng cung lúc trước?!
Vu Dục sắc mặt cứng ngắc, lo lắng sốt ruột nhìn thoáng qua Vị Chinh cùng Randall, tự động phái binh lính dọn dẹp hiện trường.
Biểu tình của Vị Chinh gần như không khác gì so với bình thường, nhưng chỗ khóe mắt toàn bộ là tơ máu, thậm chí ngay cả nắm tay cũng nắm chặt lại phát ra tiếng lách cách!
Randall sửng sốt chừng nửa phút, mới bỗng nhiên phóng thích Hắc Kiêu Hào xông đến, đẩy ra cơ giáp đang thực hiện khai quật, hai đầu gối quỳ xuống đất, dùng sức đào lên.
Nhìn thấy Randall thất thố như thế, tất cả binh lính ở đây đều nhận thức được một sự thật vô cùng đáng sợ: Chuẩn vương phi của bọn họ, chế tạo sư cấp quốc gia Hạ đại sư, rất có khả năng….
Không!
Quyết không có khả năng!
Hạ đại sư tuyệt đối không thể xảy ra chuyện! Cũng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
Bọn lính yên lặng mà ȶᏂασ tác cơ giáp khai quật phế tích, động tác của bọn họ vô cùng cẩn thận, giống như sợ xúc phạm đến người bị chôn ở bên dưới đám gạch.
Gạch từng chút được chuyển đi, thậm chí đã có thể ngẫu nhiên nhìn thấy mảnh kim loại của hầm trú ẩn. Nhưng cũng bởi vì nhìn thấy mảnh kim loại nên tâm của mọi người đều giống như bị một bàn tay vô hình không chút lưu tình siết chặt!
Đêm tối bao phủ Lạp Hỗ, độ ấm hạ đến mức đóng băng! Đông lạnh đến mức làm cho người hóa thành khối băng!
Bọn lính chưa từng chờ mong ánh sáng mặt trời như bây giờ! Tốt xấu cho bọn họ một chút hy vọng a! Nhưng mà trời cao lại không có một chút đáp lại nào với chờ mong mãnh liệt của bọn họ.
Mảnh nhỏ, mảnh nhỏ, như cũ là mảnh nhỏ!
Hiện ra trước mắt bọn họ là hiện thực khó có thể thừa nhận được — hầm trú ẩn hoàn toàn bị nổ tung! Người tránh ở bên trong còn có khả năng sống sót sao?
Bọn lính không hẹn mà cùng thả chậm khai quật, đồng thời nhìn về phía Randall đang quỳ gối chỗ trung tâm phế tích.
Bọn họ bỗng nhiên nhớ tới, cùng với Hạ đại sư hẳn là còn có hai ŧıểυ vương tử sắp được hai tháng, còn có đế hậu Edern, còn có bệ hạ Lannado….
Nếu bọn họ đều bất hạnh…
Như vậy Randall điện hạ, như vậy Lạp Hỗ tinh cầu….
Bọn họ không dám tiếp tục nghĩ tiếp, cũng không có dũng khí tiếp tục đào tiếp.
Nói tiếp cũng buồn cười, bọn họ rõ ràng là binh lính được quân đội huấn luyện, là quái thú giết người không chớp mắt, vậy mà sẽ lại sợ hãi nhìn thấy một thi thể Omega?
Cũng không biết ai bắt đầu, đám lính một người tiếp một người thu hồi cơ giáp hình người, đứng lẳng lặng bên cạnh phế tích như đà điểu.
Không bao lâu, Lance cùng Trần Tuấn Vũ chạy đến.
Khắp nơi đầy phế liệu, Lance thậm chí không thể tin được mới mấy tiếng trước mình còn ngồi đây ăn cơm chiều! Y thấy Vị Chinh đứng ở phía trước, vì thế nghiêng ngả lảo đảo mà chạy tới, thanh âm run rẩy hỏi: “Phụ hoàng đâu?”
“……”
“Phụ hậu đâu?”
“……”
“Hạ Mạt đâu?”
“……”
“Hoàng điệt của cháu đâu?!”
“……”
Trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc, ở đây có tận mấy trăm người sống, mà không ai dám trả lời câu hỏi của y.
Lance bỗng nhiên buông ra Vị Chinh, vọt tới trước mặt Randall, bắt lấy cánh tay kim loại lạnh băng của hắn, hồng hốc mắt lớn tiếng hỏi: “Bọn họ đâu?! Bọn họ ở đâu?! Hoàng huynh! Bọn họ ở đâu?!”
Âm thanh run rẩy cất chứa quá nhiều cảm xúc, bàng hoàng, sợ hãi, cực kỳ bi ai…. Thanh âm này vang vọng trong bầu trời đêm tĩnh mịch, làm cho người ta cảm giác lạnh lẽo đến đáng sợ.
Randall máy móc dịch chuyển tầm mắt, nhìn y một cái, lại không nói chuyện, mà nâng lên cánh tay, chuẩn bị tiếp tục đào bới. Nhưng ngay lúc này, trên quang não của hắn nhận được một tin tức, hắn vốn không có tâm tư chú ý đến những thứ khác, nhưng ánh mắt vừa quét đến người truyền tin kia, vậy mà lại là……
Cùng lúc đó, Vị Chinh, Vu Dục cùng Trần Tuấn Vũ cũng thu được tin tức, ba người lẫn nhau trao đổi một ánh mắt.
Vu Dục thanh âm trầm thấp: “Các vị, đều rời đi đi, điện hạ cần yên lặng một chút.”
Bọn lính ngẩng đầu lên, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không người nào dám bước ra bước đầu tiên.
Vu Dục hơi hơi nhíu mày, cất cao âm lượng, “Như thế nào! Đều đã chết sao?! Bọn ta còn chưa có chết đâu! Đều lên tinh thần cho ta! Tất cả nghe lệnh! Nhanh chóng tập hợp! Đếm ngược!5!4……”
Phục tùng quân lệnh là thiên chức.
Bọn lính rốt cuộc có động tác, nhanh chóng xếp hàng tập hợp, xếp thành đội hình tiêu chuẩn.
“Tất cả nghe lệnh! Quay phải! Người đứng đầu hàng nghe lệnh! Dẫn dắt đội ngũ rời khỏi hoàng cung!”
“……”
“Nghe thấy không?!”
“Tuân lệnh!”
Mấy trăm sĩ binh đều nhịp đi về phía cửa chính, bọn họ tuy rằng đi rồi nhưng tâm lại vẫn lưu lại trên phế tích.
——
Tin tức cung điện hoàng gia cùng Nội các gặp phải tập kích của Hắc Vương Tinh truyền lên mạng nhanh như virus, khi mọi người nghe nói toàn bộ Tả thiên điện đều thành phế tích, ŧıểυ vương tử, Hạ Mạt, Edern, Lannado sinh tử không rõ, tất cả mọi người đều trầm mặc. Trên quang võng lúc này đặc biệt bình tĩnh, giống như bỗng nhiên mặt hồ bị đông lại, không có một chút gợn sóng nào.
Đêm nay dài vô cùng, đối với nhân dân toàn bộ Lạp Hỗ tinh cầu lại như là tận thế.
Bọn họ không khỏi âm thầm hỏi bản thân: Chẳng lẽ lúc trước cư dân của cổ địa cầu trước khi bay vào vũ trụ cũng mang tâm tình tuyệt vọng như vậy, vũ trụ mênh mông, muôn vàn tinh cầu, cố tình lại không có một chỗ cho bọn họ dung thân?
Lạp Hỗ cũng không thể bởi vì một vài người biến mất mà đình chỉ xoay tròn.
Mặt trời nói chung vẫn phải đi lên.
Mặt trời tháng bảy rực rỡ, lại chiếu không ấm Lạp Hỗ, chiếu không sáng tâm tình u ám của mọi người.