Nhân dân trên Lạp Hỗ tinh cầu đều canh giữ trước quang não, khẩn trương mà chờ mong nhóm ŧıểυ vương tử ra đời! Mỗi người đều bị bầu không khí vui sướиɠ này lây nhiễm, cả người tản ra hơi thở hạnh phúc. Các du khách trên quang võng cũng không sắc bén như ngày xưa mà thật cẩn thận thu hồi góc cạnh, nói chuyện nhỏ nhẹ như sợ kinh hách đến nhóm ŧıểυ vương tử sắp ra đời.
“Nhớ trước đây lão nương…… Khụ khụ, ta sinh hài tử cũng không khẩn trương như bây giờ đâu. Ai da uy, đợi hơn hai mươi phút, trái tim đều sắp đình chỉ.”
“Ngẫm lại bộ dáng của Randall điện hạ cùng Hạ đại sư là có thể đoán được nhóm ŧıểυ vương tử của chúng ta sẽ tuấn tú đến chừng nào, tuyệt đối có thể mê đảo muôn vàn Alpha.”
“Chỉ tiếc ta đã kết hôn, nếu không thật sự muốn chờ mười năm sau….”
“Phi…… Khụ khụ, ngài đang suy nghĩ điều viển vông gì vậy?”
“Đương nhiên là viển vông. Nhìn hắn như vậy làm gì có tư cách được ŧıểυ vương tử ưu ái…”
Ngoài phòng sinh.
Lance chờ đến nhàm chán liền mở ra quang võng, thuận tay chụp một bức ảnh cửa phòng sinh đăng lên weibo, ảnh chụp vừa tải lên đã lập tức đưa đến mấy trăm điều bình luận.
“Ta biết ngay Lance điện hạ nhất định ở bên ngoài phòng giải phẫu!”
“Lance điện hạ ôn nhu thiện lương, ŧıểυ vương tử còn chưa sinh ra sao? Đều đã hơn nửa giờ! Bình thường không phải 20 phút là xong sao?”
“Hạ đại sư có thể gọi là bình thường sao? Song bào thai đó đại tỷ!”
“Ai da! Nhìn ta này, ngay cả cái này mà cũng quên mất, Lance điện hạ, chờ ŧıểυ vương tử thuận lợi sinh ra nhất định phải cho chúng tôi ít phúc lợi a, chắc chắn phải đăng ảnh chụp á!”
“……”
Cảm nhận được tâm tình vội vàng của mọi người, cảm xúc tối tăm vì Laurent của Lance rốt cục cũng giảm bớt, khóe miệng cong lên một độ cung tự hào, trả lời: “Đương nhiên phải đăng ảnh chụp! Đó chính là hoàng điệt bảo bối của bản cung! Bổn cung phải tranh thủ trở thành năm người đầu tiên có thể ôm được hoàng điệt!”
Trần Tuấn Vũ nhìn biểu tình khoe khoang của Lance, hơi liếc mắt nhìn một cái.
Lance lập tức vui sướиɠ chia sẻ với hắn “Xem, mọi người vô cùng kích động a! Thế nhưng mọi người không may mắn như em, em chính là một trong những người đầu tiên có thể nhìn thấy bảo bảo!”
Trần Tuấn Vũ ánh mắt ôn nhu như nước mùa xuân “Thích hài tử như vậy?”
“Đương nhiên! Bảo bảo Omega đáng yêu nhất! Mềm mềm trắng trắng, gương mặt ngon miệng như bánh bao vậy!”
Trần Tuấn Vũ dán bên tai y, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta cũng sinh một nhóc?”
“……” Lance sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, vành tai đỏ lên.
Động tác biên độ lớn này làm mấy trưởng bối chú ý.
Edern xoa xoa giữa mày, nói: “Nhị bảo bối, có việc gì sao?”
“Không.” Lance quẫn bách mà trả lời, sau đó hung hăng trừng Trần Tuấn Vũ một cái, bởi vì gương mặt mang theo ửng hồng rõ ràng mà không những không có một chút lực trấn nhiếp nào, trái lại lại mang theo một ý vị khác.
Trần Tuấn Vũ cười túm Lance trở lại chỗ ngồi của mình.
Không biết qua bao lâu, ngay khi Lance cảm thấy kiên nhẫn của mình đã dùng hết sạch rồi thì mấy chữ “Đang mổ” lập lòe cũng tắt hẳn.
Mọi người nhìn về phía cửa, khẩn trương nôn nóng nhìn xung quanh, giống như hận không thể dùng ánh mắt thiêu ra mấy cái động lên cánh cửa kim loại này! Cửa kim loại tách ra hai bên, ánh sáng trong phòng mổ quá mức chói lóa làm mọi người không kịp phản ứng, trong mơ hồ chỉ nhìn thấy vài bóng người.
Nhóm Alpha thích ứng sự chênh lệch về ánh sáng đầu tiên, Lannado không chút do dự tiến lên hai bước “Mạt Mạt bình an sao?! Các bảo bảo bình an sao?!”
“Bình an bình an, phụ tử bình an. Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng đế hậu……” Bác sĩ đầy mặt tươi cười trả lời.
Lannado kích động đến nói năng lộn xộn, “Thật tốt quá! Thật tốt quá! Nga, bảo bảo đâu?! Bảo bảo của ta đâu?”
Hai hộ sĩ mặc trang phục vô trùng một trái một phải đi ra, trong lòng phân biệt ôm một cái tã lót nho nhỏ, tất cả mọi người như ong vỡ tổ mà nhao nhao tiến lên, thế nhưng không ai dám đoạt với Lannado và Edern, kết quả một bảo bảo rơi vào trong ngực Lannado, một bảo bảo khác bị Edern ôm đi, cẩn thận mà đưa đến trong lồng ngực của Ngọc Chương.
Ngọc Chương vô cùng cảm động
Edern nói: “Chúng ta cùng nhau vào xem Mạt Mạt.”
Bác sĩ cùng hộ sĩ tránh đường, Lannado cùng Ngọc Chương ôm bảo bảo, bọn họ đi tuốt phía trước, những người khác bám theo sau.
Phòng sinh của Hạ Mạt không giống bình thường, bên trong vô cùng rộng lớn, gian ngoài dùng để làm giải phẫu, bên trong dùng để làm nơi tĩnh dưỡng.
Đoàn người yên yên tĩnh tĩnh đi vào phòng trong.
Ánh đèn của phòng trong là màu cam nhu hòa, trong không khí có một mùi thuốc nhàn nhạt như có như không.
Hạ Mạt đang nằm trên giường bệnh lớn, trên người đắp một cái chăn tơ tằm thuần sắc trắng, khá có tinh thần, chỉ là sắc mặt có chút trắng.
Randall ngồi trên ghế bên cạnh, hai tay chui vào chăn nắm lấy tay cậu, ôn nhu nói gì đó.
Hạ Mạt thấy mọi người đều bước vào liền cười càng thêm hạnh phúc, cậu giật giật chân như là muốn ngồi dậy.
Mọi người cũng sôi nổi khuyên Hạ Mạt đừng cử động.
Hạ Mạt bị bộ dáng hoảng sợ của bọn họ làm cho dở khóc dở cười “Bác sĩ đều nói em không có chuyện gì.”
“Còn nói không có việc gì?” Randall nắm lấy tay cậu thật chặt, đau lòng muốn chết “Giọng nói đều khàn.”
Edern thấy tình cảm vợ chồng son vô cùng tốt thì trong lòng thực sự ấm áp “Vừa mới sinh xong bảo bảo nhất định phải tĩnh dưỡng thật tốt. A, chúng ta đều ôm các bảo bảo vào, bọn nhóc vô cùng đáng yêu, không khóc không nháo.”
Nhắc tới hài tử, Hạ Mạt cũng có chút nhịn không được, chờ đợi nhìn hai tã lót nhỏ.
Lannado cùng Ngọc Chương phân biệt đem bảo bảo đến bên người Hạ Mạt.
Hoàn cảnh thay đổi, nhóm bảo bảo nhất thời có chút không thích ứng, hừ hừ hai tiếng như con mèo nhỏ.
Âm thanh đáng thương xông vào lòng Hạ Mạt, làm cho hai mắt cậu ướt át.
Hai sinh mệnh nhỏ yếu ớt này vốn nên xuất hiện trong cuộc đời cậu vào đời trước, lại bởi vì vô tri cùng cuồng vọng của cậu mà tiêu tán, cũng may trời cao chiếu cố, để cho cậu có sinh mệnh thứ hai, cũng để cho hai ŧıểυ thiên sứ này lại một lần nữa đến với cậu.
Randall thấy hốc mắt cậu ướt át liền vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu, lại đem ŧıểυ bảo bối một trái một phải đặt bên người cậu.
Động tác của Randall tuy rằng thực ôn nhu nhưng Alpha khó tránh khỏi không khống chế được lực đa͙σ, nhóm ŧıểυ bảo bảo bị động tác của hắn làm khó chịu, giương miệng nức nở, âm thanh tinh tế mềm mại làm lòng một đám người vừa xót vừa ngứa.
Bề ngoài của nhóm bảo bảo có một bộ phận rất lớn di truyền từ Randall, như là mái tóc màu vàng nhạt hơi cuốn, còn có cặp mắt xanh to tròn. Đôi mắt của bảo bảo thanh triệt thuần tịnh, tuy nói bọn nhỏ vừa sinh ra không thể nhìn thấy rõ đồ vật nhưng vẫn không ngừng chuyển động tròng mắt, đáng yêu nhìn xung quanh.
Mọi người đều vây quanh bên cửa sổ, nhìn chằm chằm Hạ Mạt ai ủi hai ŧıểυ gia hỏa không chớp mắt.
Nhóm ŧıểυ gia hỏa cũng ngoan ngoãn như là biết đau lòng ba ba vừa mới chịu tội của mình, thực mau đã ngừng âm thanh nức nở.
Lance chen giữa Lannado và Edern, vươn đầu tò mò nhìn xung quanh, y nhìn chằm chằm nhóm ŧıểυ bảo bối hồng đến không bình thường trong tã lót, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Sao các hoàng điệt lại không giống như trong tưởng tượng của con?”
Edern nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu y “Nhóm ŧıểυ bảo bảo mới sinh ra làn da phiếm hồng là chuyện bình thường. Chờ thêm một hai hôm nữa mở trở nên trắng trẻo mập mạp.”
“Thật sự?”
“Đương nhiên là thật sự. Con cùng hoàng huynh lúc trước không phải cũng như vậy sao?”
“Ác!” Lance nghĩ nghĩ, “Con vẫn nên chụp bức ảnh lưu niệm trước! Chờ về sau các bảo bảo trở nên xinh đẹp thì lại chụp một bức đăng lên blog!”
Y nhanh nhẹn chụp vài tấm, xóa xóa giảm giảm, lưu lại một tấm ấm áp nhất.
Trong bức ảnh này, Hạ Mạt đang nhẹ nhàng mà vuốt ve gương mặt của ŧıểυ bảo bối, mà Randall lại chuyên chú nhìn Hạ Mạt.
Lance cảm thấy bức ảnh này rất không tồi, vì thế lưu nó lại, thuận tiện truyền cho Randall cùng Hạ Mạt mỗi người một tấm.
Nhóm ŧıểυ bảo bảo ngoan ngoãn nằm trong tã lót, cơ bản không có động tác gì, chỉ là lúc có lúc không mà duỗi duỗi cánh tay, động động cái chân.
Edern ngồi cuối giường, tầm mắt vẫn luôn qua lại giữa bốn cha con đang thân mật “Tóc cùng đôi mắt của bảo bảo giống Randall, lông mày, cái mũi cùng cằm lại giống Mạt Mạt.”
Nghe y nói những lời này, lúc này mọi người mới thu hồi lại lực chú ý.
Thật sự trách không được bọn họ thất thố như thế, chủ yếu là bởi vì bên người đã rất lâu không có ŧıểυ bảo bảo sinh ra, cho nên song bào thai Omega này đương nhiên tập trung ngàn vạn sủng ái vào người.
Có Edern mở đầu, mọi người đều không biết mệt mà tìm tòi những điểm giống nhau giữa bảo bảo cùng ba ba, phụ thân, sau đó lại là điểm không giống giữa hai bảo bảo.
Tâm tình của mọi người vô cùng sung sướиɠ, chỉ trừ Lannado. Lannado thân là hoàng đế của Lạp Hỗ tinh cầu, đương nhiên phải gánh vác sứ mệnh trọng đại tuyên bố tin tức ŧıểυ vương tử ra đời thuận lợi — cho dù hiện tại hắn không muốn rời đi một chút nào.
Kết quả là, 8h tối, Lannado bệ hạ của Lạp Hỗ tinh cầu khẩn cấp triển khai cuộc họp báo, mọi người đau khổ chờ đợi hơn một giờ rốt cục đã có kết quả…..