Hai nữ hài tử nhìn nhau, trong đó có một người chủ động tới gần: “Chào cậu, tớ là tân sinh năm nhất, khoa dược lý công trình, xin hỏi cậu cũng là tân sinh sao?”
Hạ Mạt hơi hơi cúi đầu, đôi mắt màu mực nhìn nữ hài tử này, đôi môi xinh đẹp gợi lên độ cong vừa đúng, “Đúng vậy.”
Hai nữ hài hơi hơi kích động một chút, “Bộ dạng của cậu thật đẹp mắt, chúng ta có thể trao đổi số điện thoại không?”
“Cám ơn khích lệ.” Thân là Omega, diện mạo cậu tự nhiên sẽ tinh xảo hơn Beta rất nhiều, thế nhưng cũng bởi vì cậu là Omega nên sẽ tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ với Beta. Hạ Mạt đang định cự tuyệt thì đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng hô tung trời.
“Đến đây đến đây! Đội hộ vệ hoàng gia đến đây!”
Hạ Mạt nhanh chóng ngẩng đầu, chỉ thấy trên bầu trời xanh thẳm trong suốt bỗng bay tới những điểm đen rất có quy luật, điểm đen lấy tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường nhanh chóng biến lớn, trong chớp mắt, hạm đội hình chữ H đã đỗ xuống phía đất trống trước cửa trường học Exxon.
Mày của Hạ Mạt hơi nhíu lại, hoa văn Phi Thiên Hổ, cậu biết loại kí hiệu này, là đội hộ vệ cá nhân của Thủ tướng Nội các Laputta ! Nói cách khác, bên trong phi thuyền này là kẻ thù của cậu — Laurent!
Hạ Mạt bỗng dưng siết chặt nắm tay, gân xanh trên mặt như ẩn như hiện, răng nanh cắn phát ra tiếng kêu ken két!
Người này! Tra!
Đời trước cậu xứng đáng chết ở trong tay tên Laurent này!
Đời này nhất định phải làm cho Laurent thân bại danh liệt!
Cùng lúc đó, đám người tụ tập ở hai bên trái phải trường học đã tự động tách ra, một Alpha lão nhân tinh thần quắc thước dẫn đầu một đám người đi về phía hạm đội.
Nhờ phúc của Laurent, Hạ Mạt cơ hồ nhận thức tất cả lãnh đa͙σ của trường học, mà vị Alpha tóc trắng trước mắt này, chính là hiệu trưởng Frankie của Exxon – người ủng hộ trung thực của hoàng thất.
Frankie đứng vững ở địa phương cách hạm đội 50 thước, những người còn lại cũng đứng theo hai bên trái phải.
Đám người rối loạn chậm rãi an tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào phi thuyền vô cùng to lớn ở chính giữa.
Hạ Mạt đứng ở trong đám người, nghe hai nữ hài tử lúc nãy nhỏ giọng nghị luận.
“Đây chính là đội hộ vệ hoàng gia? Khí phách quá!”
“Chỉ là xem trận thế này tớ đã không thể thở nổi rồi, nếu nhìn thấy vương tử, nhất định sẽ lập tức té xỉu!”
Hạ Mạt thu hồi tầm mắt, lạnh lẽo hừ nói: “Đây đâu phải là đội cận vệ hoàng gia.”
“A?” những người vây xem không khỏi nhìn về phía Hạ Mạt, bên trong ánh mắt tất cả đều là nghi hoặc.
Hạ Mạt nhướng mày, khinh miệt nhìn phi thuyền ở giữa đất trống,“Chỉ là con của Nội các, tư thế lại lớn như vậy, cũng không biết có phải có ý định gì trong lòng hay không.”
“Tê……” Lời này làm cho tất cả những người xung quanh ứa ra mồ hôi lạnh, lúc này liền có người nhắc nhở:“Cơm có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói lung tung, cẩn thận mang họa vào người.”
Hạ Mạt khinh thường hừ một tiếng.
Mọi người thấy thế liền nhanh chóng rời xa cậu.
Rất nhanh, hai thước xung quanh Hạ Mạt không có một bóng người nào cả, cậu không quan trọng dò xét nhìn chung quanh, căn bản không đem chuyện mình bị bài xích này ở trong lòng. Những người này bảo trì cự ly với cậu càng hợp với tâm ý của cậu, đỡ phải đến lúc Randall xuất hiện mình lại bị che khuất tầm mắt!
Hạ Mạt nhìn về phía trước, nguyên lai là phi thuyền mở ra, cậu tà tà liếc Laurent một thân quân phục lam bạch chui ra từ trong phi thuyền, châm chọc cười cười, nam nhân này vẫn thích làm bộ làm tịch như vậy.