Lúc này vừa mới hơn 12h, Ngọc Chương vốn đã ăn cơm trưa xong, trông thấy hai người bọn họ trở về, vội vàng đi ra tiệm tạp hóa, hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Hạ Mạt lúc này mới nhớ tới Randall cùng cậu vẫn chưa ăn cơm sáng, đến bây giờ ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, “Thật xin lỗi! Em hoàn toàn quên chuyện này! Nếu không, nếu không chúng ta đi Hoàng thành, em mời khách…”
“Không cần.” Randall nhìn cậu không chớp mắt, đôi mắt màu xanh lam thâm thúy xinh đẹp đến mê người.
Sức sống của Hạ Mạt như bị lời nói này rút đi, cả người mệt mỏi, mũi chân vô ý thức ma sát mặt đất.
Trông thấy phản ứng của cậu, Randall bỗng nhiên mềm lòng, hắn không muốn ăn cơm cùng với Hạ Mạt là vì không chế tin tức tố trong cơ thể mình, nhưng mà đối mặt với lời mời của Hạ Mạt, hắn hiện tại quả thực không có cách nào cự tuyệt. Do dự trong chốc lát, hắn nói: “Vậy đi nhà của em đi. Ta còn chưa từng đi tới nhà của em.”
Nghe thấy lời này, Hạ Mạt lập tức đầy máu phục sinh, “Tốt!” Nói xong, cậu đi trước dẫn đường.
Randall nhấc chân định đuổi kịp, đi hai bước, lại bỗng nhiên dừng lại, nói với Ngọc Chương đang đứng ở một bên: “Ngọc thúc thúc, ngài có đi không?”
“Không không không, không cần.”
“Ngài cũng cùng đi đi.” Randall nói.
“Chuyện này…”
“Có ngài ở đây, em ấy có thể tự tại một ít.”
“Được rồi.”
Ngọc Chương tạm thời đóng cửa tiệm tạp hóa—— trong thời gian nghỉ dài dằng dặc này, các học sinh đi mua đồ quả thực quá ít, đóng cửa hay không cũng không có ảnh hưởng gì lớn
Hạ Mạt bước chân nhẹ nhàng đi tuốt ở đàng trước, tâm tình tung tăng giống như chim sẻ! Đây chính là lần đầu tiên Randall đến nhà cậu, nhất định phải để lại ấn tượng tốt cho hắn!
Trong đầu vừa toát ra ý nghĩ này, cậu bỗng nhiên biến sắc.
Ah! Buổi sáng hôm nay lúc ra cửa hình như đã quên kiểm tra lại giường chiếu!
Oh! Tất bẩn còn ném ở trên kệ giày chưa cất!
Trời! Đồ lót gì gì đó tùy tiện ném lên giường sẽ không bị phát hiện chứ?!
Cậu mang tâm tình thấp thỏm mở cửa phòng, thò đầu ra xem xét, trên kệ giày sạch sẽ, nɠɵạı trừ hai đôi dép lê thường dùng ra thì không còn gì khác! Hạ Mạt trong nội tâm cười ngây ngô: Trên đời chỉ có ba ba tốt!
Tay chân lưu loát thay dép xong, sau đó lấy ra một đôi dép lê làm bằng sợi tổng hợp màu đen dành cho Alpha từ trong nhẫn không gian ra, để dưới đất.
Randall thấy thế, dừng một chút, sau đó lễ phép thay đổi dép mới, đi vào phòng khách
Ngọc Chương theo sát đi tới, “Mạt Mạt, tranh thủ thời gian mời điện hạ uống nước, ba ba đi vào xào chút thức ăn cho các con.”
“Yes Sir!” Hạ Mạt sảng khoái đáp, sau đó cười ngu ngốc với Randall.
Đây là lần đầu tiên Randall đến nhà Hạ Mạt, so sánh với hoàng cung, cái chỗ này cực kỳ nhỏ, thế nhưng khắp nơi lại tràn ngập hơi thở sinh hoạt. Cậu ngồi trên ghế salon lông xù, cúi đầu dò xét cái đệm dưới thân.
Hạ Mạt ngồi ở bên cạnh hắn, cười giải thích, “Đây là đệm lót nhung dành cho sô pha mà em mua trên Taobao, thời tiết càng ngày càng lạnh, ghế sô pha bằng da vừa lạnh vừa cứng, ngồi luôn cảm thấy khó chịu, cho nên mua thứ này.”
Randall ngẩng đầu nói với câu: “Rất được.”
Hạ Mạt trong nội tâm kích động không chịu được, càng không ngừng giới thiệu lai lịch mỗi một đồ trang trí trong phòng cho hắn.
Ngọc Chương ở trong phòng bếp nghe bọn họ nói chuyện, một bên cảm khái Randall thực sự quá mức chính nhân quân tử, một bên tiếc hận con trai không biết nắm bắt cơ hội.
Sau khi giới thiệu xong hết những thứ ở trong phòng khách, Hạ Mạt tạm thời không có đề tài.
Randall bản thân là một người ít nói, cho nên không khí có vẻ hơi tẻ ngắt, Hạ Mạt nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định giới thiệu phòng ngủ của mình cho Randall.
“Điện hạ, ngài muốn xem phòng ngủ của em không?”
Ngón tay đặt ở trên đầu gối của Randall khẽ nhúc nhích, hắn thấp giọng nói: “Được.”
“Đi theo em.”
Randall đi theo Hạ Mạt vào một phòng nhỏ tầm 20 mét vuông.
Gian phòng này tràn ngập hương vị ngọt ngào mê người trên người Hạ Mạt. Cả gian phòng được trang trí bằng màu sắc ấm áp, đầu giường có một chiếc đèn nhỏ màu cam, cuối giường để hai chiếc chăn được gấp chỉnh tề.
Phát hiện thời gian nhìn chằm chằm chăn bông của Randall hơi dài, Hạ Mạt chủ động giải thích, “Em ngủ cùng với ba ba.”
Randall quay đầu nhìn cậu, trong đôi mắt từ trước đến nay vẫn không có cảm xúc lại hiện lên một tia trêu chọc, “Lớn như vậy mà vẫn còn ngủ chung với Ngọc thúc thúc?”
“Cái này có gì?” Hạ Mạt lập tức cảm thấy trên mặt nóng nóng, “Mùa đông lạnh như vậy, hai người ngủ chung vừa vặn có thể sưởi ấm cho nhau.” Nói xong, mặt của cậu càng ngày càng đỏ lên.
Randall chỉ vào một chiếc chăn trên giường, “Cái kia là của em?”
“Làm sao anh biết?”
“Ha ha.” Randall cười nhẹ, sau đó dời tầm mắt chuyển qua tủ quần áo nửa mở, Hạ Mạt theo ánh mắt của hắn nhìn sang, liền phát hiện chiếc qυầи ɭóŧ màu cà phê của mình rõ ràng đang vắt ở trên cánh tủ!
Ôi!
Đồ vật nhạy cảm như vậy tại sao lại có thể tùy tiện ném loạn? Cậu yên lặng chửi bậy chính mình, quẫn bách nhét đồ vào trong ngăn tủ, tay chân lưu loát đóng kín tủ lại.
Randall trong mắt mang theo ý cười, nhìn cậu giấu đầu hở đuôi cũng không đâm phá, chỉ nói: “Phòng ngủ của em thật ấm áp.”
Hạ Mạt mím môi, trong lòng muốn: Nếu em có thể gả cho anh sớm một chút thì phòng ngủ của anh cũng ấm áp như vậy.
Nói đến vấn đề lập gia đình này, cậu bỗng nhiên nhớ tới, “Đúng rồi! Không phải em đã làm ra cơ giáp cấp năm sao? Có thể đi nhận chứng nhận chế tạo sư cao cấp không?”
“Không thể chờ được như thế?”
Hạ Mạt giương mắt nhìn hắn, nhỏ giọng thầm thì: “Anh không biết em thích anh nhiều đến thế nào.”
Randall nghe thấy lời của cậu, ý cười bên khóe miệng càng thêm rõ ràng, “Căn cứ vào pháp luật của Lạp Hỗ tinh cầu, chế tạo ra cơ giáp ở nơi không chính quy thì ủy ban chế tạo cơ giáp sẽ không công nhận tư cách của người đó.”
“Còn có thể như vậy? Đây không phải là phân biệt đối xử sao?”
“Chợ đêm vốn chính là vi pháp.”
“Được rồi.” Hạ Mạt quệt mồm, nói như anh, thì khi nào em mới có thể kết hôn với anh? Có được gạo nấu thành cơm trước hay không ah?!
Sau khi thăm dò hết phòng ngủ, đồ ăn của Ngọc Chương cũng ra lò. Hắn sắp cẩn thận hai bộ bát đũa, rồi sau đó nói dưới tiệm tạp hóa có chuyện, nên rời đi trước.
Trong phòng chỉ còn lại có Hạ Mạt cùng Randall.
Trong nhà ăn, nɠɵạı trừ tiếng va chạm ma sát ngẫu nhiên của bát đũa thì không có một thanh âm nào khác, hai người rõ ràng không nói cái gì cả nhưng lại có thể cảm thấy được ngọt ngào cùng yêu thương tràn đầy.
Một bữa cơm trở nên mập mờ, lúc Randall rời đi, ngay cả thanh âm đều có chút mất tự nhiên.
Hạ Mạt cũng không có phát hiện điểm này, sau khi tiễn hắn rời đi liền trở lại tiệm tạp hóa.
Ngọc Chương ngẩng đầu nhìn cậu, “Cơm nước xong xuôi rồi hả?”
“Dạ.”
“Con cũng thật sự là, biết rõ tính của hắn ổn trọng thì mình nên chủ động nhiều hơn.”
“Con biết.” Hạ Mạt gật đầu, nhưng khi cậu đối mặt với Randall thì tim sẽ không tự chủ được đập rộn lên, bàn tay đầy mồ hôi. Cậu cũng muốn mặt dày không biết ngượng kề cận Randall, thế nhưng lại lo vì cái trước mắt mà làm ảnh hưởng đến chuyện lâu dài.
“Được rồi được rồi, không nói con nữa.” Ngọc Chương chỉ vào khay chứa đồ, “Giúp ta thanh lý khay chứa đồ.”
“Được rồi.” Hạ Mạt cầm lấy khăn lau ướt nhẹp lau cẩn thận, đang làm hăng say, liền nghe thấy thanh âm máy móc “Hoan nghênh quang lâm” ngoài cửa.
Hạ Mạt thò đầu ra thấy rõ người tới, lập tức không nể mặt, không khách khí chút nào hỏi: “Cậu tới làm gì?”
Người tới chính là Laurent, sau khi yên lặng gần một tháng, gã rốt cục kềm nén không được cảm xúc trong nội tâm, dự định chủ động xuất kích!
Đối với sự lãnh đạm của Hạ Mạt, Laurent đã sớm hình thành miễn dịch.
Gã cười híp mắt đi vào cửa hàng, cùng Ngọc Chương chào hỏi, rồi sau đó mới nói với Hạ Mạt: “Có thể kiếm một chỗ nói chuyện không?”
“Giữa chúng ta không có gì có thể nói.”
“Ha ha, nếu như đề tài này không liên quan gì đến điện hạ thì chúng ta đúng là không có gì để nói. Thế nhưng một khi liên lụy đến điện hạ thì chủ đề này trong mấy ngày mấy đêm cũng không nói hết đúng không?”
Hạ Mạt đề phòng mà nhìn gã.
“Yên tâm, tôi tạm thời sẽ không ra tay với cậu. Hôm nay tôi đến chỉ là muốn nói cho cậu biết chỗ này của tôi có một loại thuốc vô cùng đặc biệt, ăn nó vào, có thể làm cho người trong lòng cậu chỉ nghĩ đến cậu.”
Thuốc?
Nhắc tới thuốc, trong đầu Hạ Mạt xuất hiện hai loại, một loại đó là có thể khiến Alpha mất đi năng lực tự kiềm chế, thuốc tình thú chuyên dụng dành cho Alpha, một loại khác chính là thuốc độc đủ để khiến Randall mù hai mắt!
Không biết gã sẽ cho mình loại thuốc nào.
Laurent thấy thần sắc của cậu chần chừ, không khỏi cười cười, lấy ra một bình thủy tinh xanh nhạt từ trong nhẫn không gian.
Hạ Mạt đã quen thuộc cái bình này đến nỗi không thể quen hơn, bởi vì đời trước cậu sử dụng bình thuốc này để làm cho hai mắt Randall bị mù! Cái chai kia chỉ lớn chừng ngón tay cái, bên trong chứa một loại nước thuốc màu xanh lá cây đậm chừng một cm.
“Loại thuốc này có tác dụng gì?”
“Cậu hy vọng nó có tác dụng gì thì nó sẽ có tác dụng đó.”
“Làm sao tôi biết được liệu có phải cậu định dùng cái này để mượn tay tôi đối phó với Randall điện hạ hay không.”
“Ha ha, cậu cứ việc yên tâm đi, đây cũng coi như là tôi đang thay đổi phương thức để giúp hắn.” Chỉ cần mất đi tư cách kế thừa vương vị thì huyết thống của hoàng thất coi như xong, ha ha ha ha!
Hạ Mạt nhìn chằm chằm không chớp mắt Laurent vài giây, thu lại cái chai vào trong nhẫn không gian.