Lễ Giáng Sinh năm nay kéo đến trong niềm chờ mong nóng bỏng của rất nhiều người.
Rất hiếm thấy, sáng hôm đó Lương Khuê ngủ thẳng đến tám giờ mới dậy, thấy bầu trời ngoài cửa sổ mặt trời đã ló dạng.
Lương Khuê lúc này tâm tình tốt, khóe miệng không kiềm được nụ cười, bước nhanh về bên giường lớn đặt mông ngồi xuống, nghiêng người vươn tay xoa tóc Tô Nham, Tô Nham còn chưa tỉnh ra sức chui chui vào chăn, Lương Khuê cười nhéo mặt y, ghé vào bên tai y nói: “Mau đứng lên, hôm nay là ngày nắng, có mặt trời nha, nửa tháng trước cậu đã nói ngày nào có mặt trời thì ngày đó đi dạo, còn muốn đi không?”
Tô Nham hí mắt nhìn, thấy vẫn buồn ngủ, vì thế mặc kệ đạp Lương Khuê một đạp, tiếp tục lăn ra ngủ.
Lương Khuê bất đắc dĩ thở dài, cười đi chuẩn bị bữa sáng.
Dùng nửa giờ làm xong bữa sáng, Lương Khuê vệ sinh cá nhân sạch sẽ xong liền bưng bánh bao pha lê vào phòng ngủ, ngồi ở đầu giường thủng thẳng ăn. Hương bánh thơm lừng, mùi tôm thịt chưng đặc trưng làm người ta thèm thuồng, Lương Khuê ăn ngon lành, Tô Nham trên giường rốt cục chậm rãi động đậy, y quay đầu nhìn Lương Khuê, khàn khàn nói:“Tớ muốn ăn.”
Lương Khuê ha ha cười:“Đứng lên ăn đi, trong nồi còn nhiều mà.”
Lương Khuê xoa đầu y:“Cậu còn chưa đánh răng, mau đứng lên.”
Tô Nham phiền muộn xoa đầu, không cam lòng vội vàng đứng dậy mặc quần áo, bay nhanh vào toilet đánh răng rửa mặt, tóc còn chưa khô liền chạy vào bếp tìm bữa sáng của mình.
Có một mâm bánh bao tôm, một tô bún gan heo cà chua lớn, một quả trứng gà luộc và một bát sữa đậu nành nóng hổi vừa lược xong.
Tô Nham khoái trá hừ hừ ngồi xuống bàn ăn hưởng dụng, Lương Khuê bật người nhảy qua ngồi ăn bên cạnh y, vừa ăn vừa nói:“Mặt trời bên ngoài đã lên cao, hôm nay có thể phơi chăn. Chút nữa chúng ta đi chỗ nào dạo đây?”
Tô Nham đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mặt trời quả thật lên cao, nhưng gió hơi mạnh, thổi trúng mặt liền khô khốc, Tô Nham lắc đầu nói:“Không muốn dạo, lạnh. Chơi trò thăng cấp đi, bằng không đi chỗ cha mẹ cậu ăn ké cơm trưa.”
Lương Khuê đương nhiên bất mãn:“Hôm nay là Giáng Sinh, đi chỗ cha mẹ làm gì. Hai chúng ta ra ngoài tìm chỗ chơi đi.”
Tô Nham xuỵt xuỵt hút bún, nóng đến chóp mũi chảy một tầng mồ hôi, lơ đễnh nói: “Năm nào cũng thế, chán gần chết. Đúng lúc thằng nhóc hôm nay không ở, chúng ta kêu bạn bè đến nhà ăn cơm đi, nói gì thì từ khi chúng ta dời đến nhà mới, mọi người còn chưa từng tới.”
Lương Khuê nghe vậy đôi mắt sáng ngời: “Cũng được, ha ha, tớ phụ trách nấu cơm, để bọn họ nếm thử tay nghề của tớ.”
“Ờ, nhớ lấy lò nướng điện ra nữa, tớ mua nguyên liệu.”
“Đánh trước điện thoại hỏi một chút có mấy người có thể đến, nói không chừng mọi người đều có hẹn rồi cũng nên.”
Tô Nham và Lương Khuê bắt đầu liên hệ với bạn bè, kết quả có thể đến so với tưởng tượng còn nhiều hơn, còn có tình lữ muốn cùng đến nữa chứ.
Lương Khuê hỏng mất:“Mười chín người, nhiều như vậy, vẫn là gọi một ít thức ăn đi.”
Gọi điện đặt mấy món ăn nổi tiếng, hai người phân công hợp tác. Bạn bè lục tục kéo đến, đại đa số đều muốn đến xem nhà mới của họ. Căn nhà này rộng 200 mét vuông, là Lương Khuê hai người hợp lực thiết kế trang hoàng, thi công một năm mới xong, để đó nửa năm mới mang thằng nhóc đến, vừa ở hai tháng mà thôi.
Chủ nhà để đám bạn bè tùy ý xem đông xem tây, Lương Khuê vội vàng nấu cơm, Tô Nham hỗ trợ rửa cắt đồ ăn, y tuy không giỏi xuống bếp, nhưng phụ bếp thì động tác vẫn rất nhanh nhẹn .
Vốn đang mùa đông, tủ lạnh xa hoa trong nhà chứa rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, hơn nữa còn mua về thêm, phối hợp tất cả lại, sắc thái thực phong phú.
Lương Khuê làm xong một món lại bỏ vào tủ giữ nhiệt, căn tủ trống rỗng bất tri bất giác liền đầy một phần ba. Lúc này Tô Nham đã chuẩn bị xong tất cả nguyên liệu, lập tức cười tiếp đón bạn bè:“Lên ban công nướng thức ăn đi, không nướng được thì khỏi lên.”
Ban công tân gia đặc biệt lớn, gần bằng một gian phòng ngủ của con nít, trên ban công bày bàn mạt chược, bàn cờ, đặc biệt có mấy chậu mai vàng đều cao hơn nửa người đang khoe sắc rực rỡ, tổng cộng tám chậu, cành khúc khuỷu duyên dáng mà thấp bé, hoa xinh xắn lung linh mà kiều diễm.
Mọi người sửng sốt, Thư Kế Nghiệp lúc này vỗ tay nói:“Mai vàng nở đẹp quá, trồng thế nào vậy ? Truyền thụ tâm đắc cho anh chút coi.”
Tô Nham đắc ý nói:“Bí phương độc nhất vô nhị, không truyền ra ngoài.”
Thư Kế Nghiệp ôm tay cười lạnh:“Kỳ thật tết này tăng ca cũng không tồi.”
Tô Nham cắm phích lò nướng, vội vàng điều chỉnh độ nóng, không chút để ý nói:“Đình công cũng không tồi nha .”
Thư Kế Nghiệp bất đắc dĩ hừ nhẹ, cười nói:“Đợi lúc về, anh chú trực tiếp ôm hai chậu về luôn.”
Tô Nham lại tùy ý gật đầu:“Có thể. Còn có ai thích trồng hoa, có thể chọn vài cây, ban công bên này đều là mai vàng, trên lầu còn có một ban công nhỏ có trồng đủ loại hoa, tùy các anh chọn, các anh lấy về trồng cũng không phiền lắm đâu, nhớ đặt ở nơi có ánh mặt trời là ổn, có thể trồng thật lâu.”
Thư Kế Nghiệp mừng rỡ, vội chạy lên lầu xem.
Lò nướng điện đã đủ nóng, Tô Nham cùng vài người vui vui vẻ vẻ kẹp thịt bỏ lên đó, quét dầu, các loại gia vị lên, mấy đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm lò nướng, mùi thịt dần bay đầy, người vây tới càng nhiều .
Tô Nham lại đem nấm hương, dưa leo, ngó sen, nấm kim khâu, khoai tây đủ loại rau dưa để lên đó nướng theo thứ tự, cơm trưa còn chưa bắt đầu, đoàn người liền nhét bụng trước.
Gần mười hai giờ, chuông cửa lại vang lên.
Tô Nham kỳ quái lúc này còn ai đến chứ, nên đến đã sớm đến hết rồi mà.
Giơ hai bàn tay có chút bẩn chạy đến cửa chính, từ mắt mèo nhìn ra ngoài, đứng ngoài cửa là Tần Việt trùm kín như một quả cầu cùng mẹ của cậu.
Tô Nham nhất thời mừng rỡ không thôi, cạch một tiếng mở tung cánh cửa:“Tần Việt! Dì! Hai người sao lại đến đây, không phải nói tới không được ư?”
Trác Liên Chi vội cười nói:“Đúng lúc bệnh viện kiểm tra xong sớm, nghĩ nơi này của các con cũng náo nhiệt, dì liền đưa Việt Việt tới. Mấy thanh niên các con chơi cho vui đi, dì đi trước.”
“Dì đừng a, dì đến thì cũng đến rồi, không bằng cùng ăn cơm trưa, đã nấu xong rồi ạ.”
Lương Khuê nghe tin chạy ào ra, gào to:“Cơm trưa con đều nấu hết rồi, dì út mà đi mất, chút nữa mẹ khẳng định mắng chết con. Thật sự là, chỉ có bữa cơm thôi, dì út dì khách khí gì ạ.”
Mấy người trẻ tuổi trong phòng cũng chạy tới nhiệt tình kêu gọi:“Dì đừng khách khí, chúng con đều thực ngoan .”
Đoàn người phụt cười, Trác Liên Chi mỉm cười, rốt cục cũng ở lại.
Mà Tần Việt từ đầu tới cuối cũng không nói chữ nào, gương mặt hoàn toàn bị che kín dưới lớp mũ và khăn quàng, nhìn không ra biểu tình.
Lương Khuê đau lòng ôm lấy Tần Việt vào sô pha phòng khách, siết lấy câu mà nói:“Gần nhất cảm giác khỏe hơn không? Bên ngoài gió lạnh, ngồi đây chắc không thổi đến đâu? Tô Nham, rót cho Việt Việt ly nước ngô nóng đi.”
Tần Việt lắc đầu, tựa vào sô pha chậm rãi nói:“Không lạnh.” Giọng nói kia, thật sự khàn khàn quá mức .
Lương Khuê thần sắc buồn bã, Tô Nham bưng ly nước ngô nóng hầm hập cho Tần Việt:“Uống đi, thực ấm.”
Tần Việt gật đầu, tháo bao tay thật dày xuống, cầm cái ly chậm rãi uống.
Lương Khuê cười giới thiệu với đoàn người:“Đây là Tần Việt, em họ tớ. Việt Việt, đây đều là bạn của anh và Tô Nham, em làm quen với họ một chút, đúng rồi, để Tô Nham mang em đi nướng thức ăn đi, cậu ấy không nấu ăn được, nhưng nướng thì cực ngon, hai người chơi cho vui, anh tiếp tục nấu, còn ba món nữa là có thể ăn.”
Tần Việt hình như không muốn động, Tô Nham nhẹ nhàng giữ chặt cậu, mỉm cười đi hướng ban công, Tần Việt không cự tuyệt, từng bước đến gần lò nướng, ngửi được mùi thức ăn thơm nồng.
Thư Kế Nghiệp đang chuyên chú nướng bắp ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy gương mặt tái nhợt gầy yếu mơ hồ che dưới khăn quàng cổ của Tần Việt, không khỏi cười nói:“Tần Việt là học sinh trung học?”
Ánh mắt Tần Việt hướng về anh, vẫn không nói lời nào.
Tô Nham giải thích:“Không phải, cùng năm với tôi, thân thể Tần Việt không tốt, mới ra viện không lâu, tâm tình có chút thấp.”
Thư Kế Nghiệp bừng tỉnh đại ngộ:“Nga, mới xuất viện tốt nhất đừng ăn đồ nướng.”
Tô Nham nhíu mày:“Không sao cả, đều là nguyên liệu và gia vị tự chuẩn bị, đều chất lượng hết.”
Thư Kế Nghiệp bật cười:“Tùy.”
Tô Nham đưa một con cá chiên nhỏ đã nướng xong cho Tần Việt:“Cho cậu ăn này, ngon lắm.” Chủ nhân không gian tuy đã tự do, nhưng không gian tạm thời còn ở chỗ của y, tác dụng cũng chính là kho dự trữ, cá là bắt từ trong không gian ra, rất có dinh dưỡng.
Tần Việt nhận lấy cắn một cái chậm rãi từ từ nhai rồi nuốt, tâm tình hình như cũng tốt lên, nói:“Ăn ngon.”
“Ha ha, cá nướng là món tớ sở trường nhất, cậu chờ, tớ nướng cho cậu con cá mè này, cá này rất ngon đó nha.”
“Tô Nham không phúc hậu, tôi cũng muốn ăn cá nướng của anh! Thấy ghét, con cá của tôi tiêu rồi.”
“Đáng đời, tôi sớm nhắc nhở cậu phải quét nhiều dầu mà.”
“Nếm thử khoai tây của em nè, em thấy kỹ thuật của em y như đầu bếp.”
“Vẫn là nấm ăn ngon, nấm hương, nấm kim khâu, ai cũng đừng giành với tôi nghen.”
“Lòng gà của em a ! Gia vị không thấm vào nha, lạt nhách hà.”
“Ê ê, không thể ăn cũng phải ăn hết, đừng lãng phí thức ăn.”
“Đừng ném bậy chứ !”
“Mịa, tiêu mỡ gì bắn vào mặt tôi hết rồi đây nè .”
Trên ban công nhao nhao ồn ào, khiến trời đông giá rét cũng ấm lên đôi phần.
Tần Việt ăn con cá trong tay thật nhanh, hai ba cái liền giải quyết xong, tuy rằng không nói, nhưng Tô Nham biết cậu đang tha thiết chờ con cá tiếp theo của y.
Nhưng nướng cá chậm nhất, trong chốc lát cũng không cách nào chín kịp.
Tô Nham kiên nhẫn lật nướng, Tần Việt bên cạnh lẳng lặng chờ, vẫn không nhúc nhích, không rên một tiếng câm lặng như một pho tượng, thật sự không hợp với sự náo nhiệt chung quanh. Nhưng mà, cậu quả thật tồn tại ở nơi này.
Trác Liên Chi đứng ở cửa ban công mỉm cười nhìn đoàn người trẻ tuổi, nhấp nháy máy ảnh trong tay.
Lương Khuê mang dép lê lẹp xẹp chạy tới hô to:“Giản sòng! Mau tới ăn cơm, muốn uống canh trước thì vào bếp múc nha”
Tô Nham đưa con cá mè nhỏ cho Tần Việt, nhẹ nhàng đỡ cậu đến bàn ăn ngồi. Trên bàn đặt đầy đồ ăn, đoàn người than phục liên tục, nâng Lương Khuê thẳng lên trời, Lương Khuê cười đắc ý, Tô Nham cũng thực thỏa mãn. Lương Khuê nhà bọn họ, giờ làm cái gì cũng giỏi hết nha.
Lương Khuê bưng nồi canh khổng lồ đi ra nói:“Hôm nay chúng ta chỉ uống canh ăn cơm, không uống rượu! Có uống cũng uống nước trái cây, ha ha.”
Lời này vừa ra, mấy nam sĩ đang chuẩn bị muốn rượu liền thu miệng, bất đắc dĩ cười nói:“Được, ăn canh! Hôm nay không xã giao, uống nhiều canh. Mẹ ơi, bình thường đi làm ngày nào cũng uống rượu, uống riết bụng thành bụng bia rồi.”
“Đó là do anh lười luyện tập. Nhìn Thư tổng của chúng ta coi, ba mươi mấy rồi, dáng người tuyệt. Nhìn Tô tổng của chúng ta đi, rõ ràng là dáng người mẫu. Rồi liếc qua ‘người ấy’ của Tô tổng chúng ta luôn kìa, á đù, cơ thể không tồi nga.”
Tô Nham tà liếc người này:“Cậu em con mắt nào nhìn thấy cơ thể cậu ta vậy? Chẳng lẽ mắt cậu là mắt thấu thị?”
“Khụ khụ, gió lớn quá, tôi không nghe thấy gì hết. Tô tổng đang nói gì thế ạ?”
Loại vui đùa này Tô Nham thường lĩnh giáo, bởi vậy cũng không phản ứng nhiều.
Tần Việt yên lặng ngồi dùng bữa bên cạnh Tô Nham lại bỗng phốc bật cười, Tô Nham ngạc nhiên nhìn cậu, cả Trác mụ mụ cũng kinh hãi nhìn qua.
Tần Việt hình như nhận thấy mọi người đang chú ý mình, lại thu hồi nụ cười, tiếp tục ăn cơm.
Lương Khuê cảm khái mỉm cười, nhiệt tình gắp một đống đồ ăn vào chén của Tần Việt:“Ăn nhiều vô ăn nhiều vô, không được bỏ mứa đó nha.”
Đoàn người lúc này mới nghiêm túc đánh giá Tần Việt. Vì đang ngồi trên bàn ăn, Tần Việt đã tháo khăn quàng và mũ xuống, màu đen tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng ai thị lực tốt lại có thể thấy không ít sợi bạc xen lẫn trong đó. Một đôi mắt to, cằm đầy, khuôn mặt thanh tú trắng đến lạ lùng, chiếc cổ mảnh khảnh ốm o. Có người trong lòng nhảy dựng, thầm nghĩ người em họ này quả thật là bệnh nhân. Còn có người thầm nghĩ, thật gầy yếu, thân hình như thiếu niên mới hơn mười tuổi, y như loại bị suy dinh dưỡng ấy. Cũng có người thở dài, bộ dạng cũng đẹp đấy, đáng tiếc gầy quá, có chút thịt thì đẹp hơn nhiều.
Nhưng càng nhiều người lại thầm kinh hãi, đây mà hai mươi bảy? Trừ vài điểm bạc trên mái đầu ra, nhìn khí chất của cậu, cảm giác chỉ như khoảng hai mươi.
Hơn nữa, thiếu niên trắng đến mức không bình thường.
Nếm qua cơm trưa, đoàn người bắt đầu tìm việc vui, có người mê đánh bài, khẩn cấp lên bàn. Những người người khác thì ca hát, xem TV, lên mạng, một đám đều thực tùy ý.
Lương Khuê thu dọn tàn cục xong lại bắt đầu chuẩn bị, tính buổi chiều nướng cái bánh Giáng Sinh.
Thằng nhóc kia yêu nhất ăn bánh, bỏ lỡ đáng tiếc lắm.
Tô Nham liền chủ động xung phong đi:“Tớ đi đón thằng nhóc về ăn bánh.”
“Ừ.”
Tô Nham cầm chìa khóa đi ra ngoài, liếc thấy Tần Việt đang xem TV đằng kia, không khỏi gọi cậu:“Tần Việt, cậu đi theo cùng tớ đi.”
Tần Việt gật đầu, Trác Liên Chi cười dặn dò:“Ra ngoài nhớ mang theo khăn quàng và mũ nha con.”
“Ha ha, về sau nhớ thường đến. Lần sau tớ nướng cá cho cậu ăn nữa.”
“Ừ.”
“Bác sĩ có nói cậu khi nào có thể đến trường được không?”
“Sang năm……”
“Cậu muốn đi trường nào? Có nghĩ tới chưa?”
Tần Việt câm lặng .
Tô Nham cũng câm lặng.
Về tình trạng thân thể của Tần Việt, Tô Nham cũng không còn lo lắng lắm. Cậu đã tỉnh lại, không có gì làm người ta xúc động hơn so với chuyện này.
Tần Việt sau khi tỉnh dậy, tâm tình vẫn rất thấp, ít nói, giống một một tĩnh vật kỳ quái trong một bức sơn dầu.
“Tần Việt, chờ cậu đỡ hơn, tớ mang cậu đi gặp thầy cô giáo và bạn bè trước kia.”
“Muốn đi không?”
Tần Việt cúi đầu không nói.
“Đi đi, tuy rằng ngôi trường đã không còn nữa.”
Tần Việt run lên.
“Nhưng rất nhiều người, vẫn ở bên cạnh cậu.”
“Chúng tớ ở bên cậu mười năm, về sau sẽ tiếp tục ở bên cậu nữa.”
Xe chậm rãi dừng ở cổng Lương gia, Tô Nham một mình xuống xe, chỉ chốc lát liền mang theo bao lớn bao nhỏ, ôm thằng nhóc trở ra.
Tô Nham tùy tiện vứt mấy thứ đó cốp xe, rồi ôm thằng nhóc lên phía trước, sau đó nhét nhóc vào lòng Tần Việt:“Ôm, tớ lái xe. Yên tâm, nó có mặt tã tiểu không ướt đâu.”
Thằng nhóc toàn thân đầy mùi sữa, khuôn mặt tròn vo mũm mĩm, ánh mắt cũng tròn xoe, cả miệng cũng tròn tròn, thật sự phi thường khả ái.
Nhóc rất hiếu kì đối với Tần Việt, không an phận ngồi trong lòng cậu, lắc lắc cái đầu tròn vo tò mò nhìn chằm chằm Tần Việt, miệng vểnh vểnh, không nói mà cười rực rỡ ngây ngô. Cặp mắt đen bóng sang ngời kia, thuần khiết khiến lòng người khoan khoái.
“Nha a, oa nga y nha.” Tiểu quỷ lay khăn quàng cổ của Tần Việt, miệng ú ớ không ngừng, thỉnh thoảng cười ngây ngô, nước miếng chảy cả ra, Tần Việt xấu hổ, luống cuống tay chân vội chùi nước miếng cho nhóc.
Tô Nham cười nói:“Thằng nhóc chưa mọc răng, nhếch miệng cười liền nước miếng nhiễu tùm lum. Thế nào, nó giống y anh họ ngốc của cậu đúng không?”
Tần Việt gật đầu:“Giống, rất giống.”
“Ha ha, may mà không giống mẹ của nó.”
Tần Việt hơi khựng:“Mẹ của nó……”
Tô Nham mỉm cười giải thích:“Là người mẹ đẻ mướn, tuy trên pháp luật bọn họ không có quan hệ gì, nhưng nói là mẹ cũng không sai.”
“Đẻ mướn…… Cậu không ngại sao?”
Tô Nham vui vẻ nói:“Cậu không hiểu ý tớ, giờ đã có công ty đẻ mướn rồi, rất chính quy. Xem như việc buôn bán đi, ngươi tình ta nguyện, ký hợp đồng làm việc, sinh xong thì không ai quen ai.” Nói xong, Tô Nham nhìn vào mắt Tần Việt:“Nam chỉ cần cung cấp jz(tinh trùng) là được, không cần tiếp xúc với người mẹ. Tần Việt, về sau cậu cũng có thể nuôi một đứa, một đứa thật dễ thương.”
“…… Tớ chưa nghĩ tới.” Tần Việt túm túm cái mũ gấu lông xù của nhóc.
“Ừ, không vội.”
“Cậu thì sao?” Tần Việt hỏi y.
“Tớ?” Tô Nham lại cười nói:“Có lẽ ba mươi sẽ có một đứa, bây giờ còn chưa được, trong nhà có một đứa đủ mệt rồi, tối thiểu chờ nó lên nhà trẻ tớ sẽ nghĩ sau.”
“…… Rất tốt.” Tần Việt thấp giọng nói.
“Tần Việt, cậu hiện giờ hẳn là hạnh phúc .”
“Bởi vì người cậu để ý nhất, luôn ở bên cạnh cậu.”
Người để ý nhất……
Tần Việt nhìn phong cảnh không ngừng lui về phía sau ngoài cửa sổ, cả đôi mắt cũng không lưu được dư quang xa xôi của chúng.
Tựa như đời người, có một số quang cảnh, còn chưa đi qua, cũng chỉ xẹt ngang và lùi lại đằng sau nơi xa xôi đến mức ánh mắt bạn không cách nào níu giữ.
Tần Việt thu hồi tầm mắt, ngồi thẳng dậy, cặp đôi mắt kia, chỉ có thể nhìn về phía trước.