Biên Bất Phụ đi tới cạnh giường, nhìn thân thể mềm mại tuyệt đẹp kia đang nằm sấp ở trên giường, ngoại trừ tay chân cùng cái cổ có màu đồng khỏe mạnh do thường phơi nắng ngoài trời thì những bộ phận còn lại đều có màu trắng tinh bóng lóang giống như sứ trắng vậy. Mái tóc đen nhánh xõa khắp vai đẹp, hiện ra màu trắng đen rõ ràng. Cặp chân dài khép lại thật chặt, không có một khe hỡ nào. Cặp mông cùng eo nhỏ nhắn cũng làm cho người nhìn thấy có cảm giác đàn hồi mạnh mẽ, khiến bản thân không nhịn được ảo tưởng cưỡi ở trên người nàng tung hoành ngang dọc sẽ cảm thấy rất sướиɠ.
Nhìn cái cặp mông trắng tinh đang vểnh lên kia, giống như hai cái bánh bao trắng to lớn cực kì mê người, Biên Bất Phụ không nhịn được dùng tay vỗ mấy cái, khiến cho mông trắng này rung động một trận, ngoài miệng lại nói: "Trước mặt mẫu thân thì tại sao phải xấu hổ, buông lỏng một chút."
Cặp mông của Thương Tú Tuần bị đánh, nàng càng xấu hổ hơn, ừ một tiếng, sau đó không nói câu nào nữa.
Biên Bất Phụ cố ý thở dài, lấy ra lụa đen đã chuẩn bị từ sớm, nói: "Ai, để mẫu thân che con mắt của con lại, lát nữa con sẽ không cảm thấy sợ hãi như vậy nữa." Dứt lời, liền lấy lụa đen che cặp mắt nàng lại.
"Tốt lắm, giờ thì chổng cái mông lên nào con, để mẫu thân kiểm tra xem tình huống uế khí xâm nhập đến đâu rồi."
Hai tay và hai chân của Thương Tú Tuần run rẩy cố gắng chổng cái mông lên, lấy một loại tư thế như cẩu đi xoay lưng về phía Biên Bất Phụ, cái hậu môn nhỏ nhắn kia, âʍ đa͙σ màu hồng, âm mao dày đặc đều lộ ra.
"Đừng nhúc nhích." Biên Bất Phụ vừa nói, vừa đưa tay đè lên bụng Thương Tú Tuần, xoa từ từ thuận theo kim đồng hồ.
"Ừm, xem ra uế khí tích tụ rất nghiêm trọng, may mà lần này mẫu thân mang đủ Tiên Dịch." Biên Bất Phụ vừa trêu đùa, vừa nói.
Thương Tú Tuần cảm thấy cái tay còn lại mò tới cặp mông của mình, nhẹ ho một tiếng, nhưng nghĩ tới đây là mẫu thân mà mình tín nhiệm nhất nên cũng nằm bất động mặc kệ vuốt ve.
Hiện tại, Thương Tú Tuần đã bị sờ đến mơ mơ màng màng, cảm giác hạ thể của mình đã ướt át, càng xấu hổ thêm, không thể làm gì khác hơn là qua loa gật đầu một cái.
Toàn thân Thương Tú Tuần căng cứng, mặc dù không nhìn thấy thứ đó, nhưng trong đầu không tự chủ được hiện ra hình ảnh đại Tiên Côn, nghĩ tới cảnh tượng kinh khủng bị cự bổng đâm vào khe nhỏ, sợ hãi đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Lúc này, bên tai nàng truyền tới thanh âm: "Ừm, dường như rất khô, nhét vào như vậy nhất định đau lắm, phải làm cho nó ướt một chút mới được." Ngừng lại một chút, lại nghe thấy: "Nhưng bây giờ đi lấy nước vào đây rất phiền toái, à, ở chỗ này có chút nước."
Sau đó liền cảm thấy Tiên Côn một đường đi xuống, nhét vào giữa hai chân đang khép lại của mình, đầu côn đ-ng phải hạ thể của mình.
Nóng quá! Thương Tú Tuần chỉ cảm thấy Tiên Côn dường như so với trước kia mình thấy còn lớn hơn, còn rất nóng nữa, không khỏi sợ hãi, đang muốn giãy dụa, lại nghe thấy mẫu thân nói: "Tú Tuấn ngoan, đừng sợ, Tiên Dịch đã cảm ứng được chỗ uế khí tích tụ, cho nên bắt đầu nóng lên, một lát nữa sẽ tốt thôi."
Thương Tú Tuần nhớ lại lúc trước mẫu thân dỗ mình uống thuốc cũng có nói với mình: "Tú Tuần ngoan, đừng sợ.", sau đó mình liền ngoan ngoãn uống hết thuốc đắng, trong lòng không khỏi ấm áp một hồi, liền mặc cho mẫu thân nhét Tiên Côn vào.
Mặc dù không thể cắm vào âʍ đa͙σ khai bao giúp thiếu nữ, nhưng Biên Bất Phụ cũng cảm thấy cực kì tiêu hồn, mặc dù trong lòng thầm than đáng tiếc, cũng chỉ có thể thề trong lòng là sau khi kiểm soát toàn bộ mục trường nhất định phải tận tình chơi với giai nhân trước mắt này.
Thương Tú Tuần bị che mặt nên không nhìn thấy cái gì cả, thế nhưng lỗ tai nhỏ trắng nõn lại đỏ lên. Chỉ thấy phần thân trên của nàng nằm bò trên giường, hai cái tay nhỏ bé đưa ra phía sau nắm chặt cặp mông của mình, cả người chấn động mãnh liệt, từ từ đẩy cặp mông của mình ra. Cúc hoa nhỏ nhắn vốn bị che giấu liền lộ ra, cặp mông từ từ mở ra, tựa hồ đang phát ra lời mời đối với người đối diện.