Đang lúc mơ mơ màng màng, lại đột nhiên nghe thấy thanh âm của nam nhân: "Đúng rồi, có nên dạy Trinh Trinh sau khi lấy chồng phải làm những gì a?"
Vệ Trinh Trinh nghe vậy giật mình, lập tức nhớ tới giáo huấn của mẫu thân cùng bà mối trước khi xuất giá, liền run giọng nói: "Đúng... Thật có lỗi, thiếp thân nhất thời hồ đồ, đều quên giúp lão gia cởi áo." Dứt lời liền ráng chống đỡ thân thể bủn rủn vô lực lên, giúp Biên Bất Phụ tháo thắt lưng cởi quần áo.
Biên Bất Phụ không khỏi cảm khái vô cùng: "Nữ tử thời cổ đại đều hiền lương thục đức như vậy a, nếu như là hiện đại, nữ tử có tướng mạo dáng người như vậy đều bị xem như nữ thần, không phải bị một đám xú nam nhân vây quanh hầu hạ, cái đuôi đã vểnh lên bầu trời rồi, vì quyền vì tiền mà đổi tới đổi lui những nam nhân giàu có, cái âʍ đa͙σ kia đã sớm vừa đen vừa nát. Nào có giống như bây giờ chỉ tốn chút bạc liền có thể mua được vợ đẹp, thanh thuần động lòng người, nũng nịu nhát gan, lại biết chủ động hầu hạ lão công."
Vệ Trinh Trinh vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc thân thể của nam nhân, chớ nói chi là giúp nam nhân cởi quần áo, chỉ thấy nàng khẩn trương đến đầu đổ đầy mồ hôi, tay chân vụng về vì trượng phu mình nới dây lưng cởi áo. Đợi cởi quần áo xong, liền muốn cởi quần.
Đột nhiên, Vệ Trinh Trinh nhớ tới mẫu thân có nói qua về sự khác biệt giữa nam và nữ, lập tức nhận ra đây là cái gì, thân thể cứng đờ, tay nhỏ đứng ở giữa không trung, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên giống như sắp bốc lên hơi nóng, hồn nhiên không biết làm như thế nào cho phải.
Vệ Trinh Trinh chỉ cảm thấy trong tay bị nhét vào một cây gậy vừa cứng vừa nóng, vì hiếu kì nên mở mắt nhìn, chỉ thấy dươиɠ ѵậŧ dưới hông nam nhân trong truyền thuyết kia đã hoàn toàn cương cứng, ngổng lên đằng đằng sát khí, mà quy đầu to lớn kia đang bị mình nắm ở trong lòng bàn tay, dường như đã bắt đầu có dịch nhờn chảy ra.
Vệ Trinh Trinh a một tiếng kêu sợ hãi, liền muốn rút tay về, nhưng Biên Bất Phụ đang cảm thấy hứng thú, sao có thể để nàng rút tay về được.
Thế là Biên Bất Phụ đè tay Vệ Trinh Trinh lại không cho nàng động, tiến đến bên cạnh cái tai nhỏ mẫn cảm của nữ hài thổi một hơi vừa nói: "Trinh Trinh biết đây là vật gì sao? Đã biết làm thế nào để hầu hạ nó chưa?"
ŧıểυ xử nữ Vệ Trinh Trinh này vốn là vô luận như thế nào đều không đáp lại được, nhưng lúc này nàng lại nhớ tới lời nhắn nhủ nhiều lần của mẫu thân trước đêm xuất giá: "Trinh nhi a, ngươi nếu phải gả cho người khác làm ŧıểυ thiếp. Muốn trôi qua thoải mái, liền nhớ kỹ nhất định phải hầu hạ trượng phu cho tốt. Chỉ cần trượng phu sủng ái ngươi, ở trong nhà ngươi mới có địa vị, những nữ nhân khác mới không dám khi nhục ngươi. Những việc nữ nhân khác không muốn làm, ngươi nhất định phải làm, không cần thẹn thùng, chỉ cần khiến cho trượng phu cảm thấy thoải mái, nhớ cho rõ những việc sau đây, ngươi liền không có uổng công." Dứt lời lại truyền thụ không ít kinh nghiệm gầm giường cho nữ nhi, Vệ Trinh Trinh mặc dù thẹn thùng, nhưng vì nghĩ tới hạnh phúc sau này, vẫn là chăm chú nghe hết.
Nghĩ đến đây, Vệ Trinh Trinh lấy dũng khí, cố nén thẹn thùng gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Biết rõ, hiện tại Trinh Trinh liền đến hầu hạ lão gia."
Thật không nghĩ tới gia đình nông dân nghèo cũng có thể sinh ra cực phẩm như vậy, ngũ quan tinh xảo cùng làn da trắng nõn, hiếm thấy là còn chưa có phát dục hoàn toàn liền đã có một cặp vυ" vừa to vừa lớn, hai chân thon dài cùng cái mông tròn trịa, khí chất thì dịu dàng mê người, hẳn là điểm chung của những người có khí vận.
Vệ Trinh Trinh hai tay che mắt, toàn thân khẩn trương đến nỗi không ngừng run rẩy, run giọng nói: "Lão gia không cần phải để ý đến Trinh Trinh, chỉ cần lão gia thoải mái là tốt, Trinh Trinh không sao đâu..."