Ngón tay Cố Duy Nhất lướt qua gương mặt cậu, động tác mang theo sự ám muội không rõ, hắn chỉ trêu chọc con quỷ này, nhìn cậu ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lúc này mới lên tiếng: "Nói đi, ngươi đã giết bao nhiêu người?"
Quỷ khí nồng đậm như thế, Cố Duy Nhất kiếp này vẫn là lần đầu tiên gặp phải, kiếp trước không tính.
Ít nhất trong tay cũng nắm ba bốn mạng người.
“Ta là lệ quỷ, ngươi có bản lĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ không rõ sao?”
Cố Duy Nhất trầm mặc một lát, "Được rồi, ta vốn là thấy ngươi bị người ta nguyền rủa, muốn giúp ngươi một tay, ngươi không muốn thì thôi.”
Nói xong buông Tân Ngôn ra, xoay người rời đi.
Khoảnh khắc đó, Tân Ngôn đột nhiên tỉnh táo lại, trong lòng hiểu ra: "Chờ một chút!”
‘A, ngươi làm gì vậy? Ưm~”
Tân Ngôn đỏ bừng mặt, mặt mày nhíu lại, có chút không thoải mái.
Lúc này Cố Duy Nhất mới ngẩng đầu, sắc mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười lưu manh, "Đương nhiên là giúp ngươi rồi.”
Trán hắn nổi lên một tầng mồ hôi, quần áo trên người rất chỉnh tề, chỉ có Tân Ngôn bị hắn đè ở dưới thân, dạng mở cơ thể thành hình chữ đại (大), cậu đến bây giờ vẫn còn chưa rõ, chính mình làm thế nào lại rơi vào tình trạng như thế này.
Cố Duy Nhất cởi quần cậu ra, ngón tay thuận theo khe hở đưa vào, làn da Tân Ngôn mềm mại, khiến người khai phá đầu tiên như hắn có chút yêu thích đến không muốn buông tay.
Hắn đời này là cơ thể thịnh âm, toàn
thân trên dưới, mỗi một bộ phận cơ thể đối với lũ quỷ mà nói đều là thuốc bổ, bao gồm nước bọt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng máu. May mắn chủ nhân cơ thể này là hắn, nếu không thì sợ đã sớm chết nghoẻo rồi.
Tân Ngôn bị hắn sờ không lên không xuống, đặc biệt khó chịu, mặc dù là quỷ, nhưng kỳ quái là cậu còn giữ sự xấu hổ khi còn làm người, mặc dù quyến rũ qua một số người, nhưng những người đó đều không chạm qua cậu.
Giống như bây giờ, mở rộng hai chân, bị đồng loại đặt ở dưới thân, là điều mà cậu làm sao cũng không nghĩ tới.
"Ừm~" Cậu hô hấp hỗn loạn, "Ngươi, ngươi sờ chỗ nào thế?"
Cố Duy Nhất nhíu mày, "Còn chưa bắt đầu mà đã chịu không nổi rồi?”
Nói xong, ngón tay hắn cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của Tân Ngôn, vuốt lên, tay kia chọc ngoáy lỗ hậu, chất nhờn chảy ra bị hắn lấy ra sờ ở mông của nam quỷ.
“A, a, không được, ưm, ưm a......”
Tân Ngôn rất nhanh liền rơi vào loại kɧoáı ©ảʍ này, khuôn mặt xinh đẹp nổi lên từng tầng đỏ ửng, thân thể không ngừng nâng lên, run rẩy theo bản năng tìm kiếm càng nhiều kɧoáı ©ảʍ.
Cố Duy Nhất nhìn thân thể phấn nộn phiếm hồng của cậu, yết hầu trượt lên trượt xuống, cúi người cởi hết quần áo gần như trong suốt của cậu ra, một ngụm cắn lên núm vυ" đang đỏ lên, đáng thương cho Tân Ngôn, ŧıểυ xử nam vẫn chưa được khai phá bị hắn chơi đến không ra dạng gì.
Trong miệng cậu phát ra tiếng rêи ɾỉ đứt đoạn, hai chân mềm dẻo bị tách ra, Cố Duy Nhất một bên tuốt dươиɠ ѵậŧ của cậu, một bên cởi bỏ quần của mình, cắm vào bên trong.
Ngón tay theo khe hở trơn dính trượt vào, thỉnh thoảng xoa bóp đóa cúc non kia.
"Ưm a, không muốn, quá nhanh rồi, đừng sờ nữa, a ưm, móc được rồi~" Tân Ngôn vặn vẹo thân thể gần như trần trụi, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào.