“Giờ không còn tư tưởng xã hội cũ nữa rồi, bà làm như vậy là phạm pháp.”
Mắt thấy tình hình phát triển theo hướng bất lợi cho mình, Phùng Mai nóng nảy: "Tôi khinh!”
Bà ta trừng mắt nhìn Lê Dương, túm lấy tay mềm của cô kéo về nhà: "Chờ trở về sẽ tính sổ với mày!”
Dứt lời, còn không quên buông lời tàn nhẫn đối với Quý Hoài Chi: "Hôm nay tôi nói thẳng cho cậu biết, cậu muốn cưới con gái tôi ư? Trừ phi tôi chết!"
Mắt thấy tiền sính lễ sắp mất, bà ta làm sao còn quan tâm có đắc tội Quý Hoài Chi không?
Nghe vậy, Quý Hoài Chi chậc một tiếng, nụ cười trên mặt càng sâu nhưng ánh mắt lại lạnh thấu người: "Bà có chết hay không, tôi không lo được, tôi chỉ biết là Lê Dương là người bà không thể động vào.”
Nghe Quý Hoài nửa uy hiếp nửa cảnh cáo, cổ họng Phùng Mai như bị người ta bóp chặt, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.
Lê Dương thấy mục đích đã đạt được, cảm kích nhìn Quý Hoài Chi, nói: "Yên tâm đi, mẹ em đã biết tình yêu của chúng ta, tin rằng bà ấy cũng không dám ép gả em cho Phó Tiến nữa đâu."
“Anh về trước đi, ngày mai tới nhà em cầu hôn, em chờ anh đó!"
Lê Dương nhấn mạnh đặc biệt ba chữ "Em chờ anh", hi vọng anh nhất định phải tới cầu hôn cô.
Trong ánh mắt chờ mong của cô, Quý Hoài lùi lại hai bước, gật đầu: "Được.”
Thấy Quý Hoài Chi không dây dưa nữa, Phùng Mai thở phào nhẹ nhõm, kéo Lê Dương vào phòng, đóng cửa sân vang trời.
Quý Hoài Chi nhìn cửa sân đóng chặt, như có điều suy nghĩ.
Mới vừa vào phòng, Phùng Mai tức giận không chỗ phát tiết, vừa nhéo vừa véo cánh tay và thắt lưng Lê Dương: "Này thì ăn học bao nhiêu năm này, này thì không biết xấu hổ, này thì dám cãi mẹ mày!”
“Mày nói rõ ràng cho mẹ biết, rốt cuộc mày thân thiết với Quý Hoài từ lúc nào?”
Lúc này đây còn lâu Lê Dương mới để mình bị đánh nữa, cô lui về phía sau một bước, trở tay bắt lấy tay Phùng Mai: "Đủ rồi." Đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô sáng lên quá mức: "Chuyện giữa con và anh ấy mẹ không cần biết, mẹ chỉ cần làm rõ ràng một điều, con muốn gả cho Quý Hoài Chi.”
Hai mắt Phùng Mai trừng như mắt lợn: "Tốt, mày phản rồi!"