Lê Dương nhìn thấy mắt chị Tiền không che giấu sự thông minh, trong lòng rất nhanh đã có tính toán, ánh mắt lóe lên, nhìn chị ta cười cười: “Chị Tiền.” Cô đẩy cửa ra: “Nếu chị không vội thì vào nhà ngồi một lát?”
Nụ cười của cô dịu dàng, vô hại với cả con người và động vật.
Nhìn nụ cười của cô, chị Tiền không hề đề phòng, cười ha hả đi theo: “Không sao không sao.”
Chị Tiền tức giận vỗ bàn một cái: “Mẹ em cũng là một người mẹ mà, chẳng nhẽ con gái không phải do bà ta sinh ra sao?”
Khi Lê Dương khóc lóc kể xong “lịch sử yêu đương” gian khổ của cô và Quý Hoài Chi, còn có Phùng Mai đã phản đối hai người như thế nào và chuyện Lê Diệu Tổ cưỡng ép cô gả cho Phó Tiến thì chị Tiền đã tức giận không có chỗ phát tiết.
Lê Dương lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Em không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nhưng em nhất định phải giành giật hạnh phúc cho mình, không thể vì em trai mà hy sinh hạnh phúc của mình.”
“Em nói đúng, đây là thời đại nào rồi!” Chị Tiền tán thành vỗ vỗ mu bàn tay Lê Dương: “Em yên tâm, nếu mẹ em dám đến trước cửa làm khó hai người, chị nhất định sẽ nói giúp.”
Đạt được mục đích, Lê Dương nhếch môi cười: “Vậy thì cảm ơn chị Tiền trước.”
Không phải Phùng Mai đi tìm cứu binh sao?
Cô sẽ chờ.
“Anh Bưu, lúc trước đã đồng ý cùng nhau kiếm tiền. Đã lâu như vậy rồi, anh vẫn cứ ôm tiền là không tốt đâu a.”
Tại quầy hàng ven đường bên một con hẻm nhỏ ở Dương Thành, một người đàn ông dáng người thon gầy cắt đầu đinh, đang mùa thu lạnh lẽo nhưng lại đi một đôi dép xỏ ngón, miệng ngậm điếu thuốc, nhíu mày nhìn người đàn ông đối diện, trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng.
Người đàn ông được gọi là anh Bưu giữa lông mày có một vết sẹo dữ tợn, hắn ta nghe vậy đem một chân đạp lên trên băng ghế, ánh mắt nhìn vào cái đầu đinh của người đàn ông, cố nở nụ cười nói: “Sắp đến năm mới rồi, tiền trong tay cũng đã hết, tôi lại không làm ra tiền, hay là sang năm trả có được không?”
“Cái quái gì vậy!” Người đàn ông đầu đinh nhổ điếu thuốc ra: “Con mẹ nó, năm ngoái mày cũng nói như vậy, năm nay lại nói như vậy!”