Thật không ngờ Tạ Trường Vinh lại chạm trán Bùi Chinh, kẻ thù không đội trời chung của mình ở đây.
Trước kia họ từng chung một đơn vị, vậy mà giờ lại đối đầu nhau.
Trong một lần làm nhiệm vụ chung, cả hai đều bị thương, Bùi Chinh bị thương ở cánh tay, không thể tiếp tục sự nghiệp quân ngũ nên đã chuyển ngành, còn anh ta tuy bị thương chỗ hiểm nhưng không ảnh hưởng đến việc ở lại quân đội.
Tạ Trường Vinh lạnh lùng: "Bùi Chinh, Kiều Tri Ý là hôn thê của tôi, giữa chúng tôi chỉ là hiểu lầm, tôi đến để đưa cô ấy về thành phố."
"Không phải hiểu lầm, anh đã dan díu với Lâu Tâm Nguyệt rồi, chúng ta không thể nào nữa, hơn nữa tôi đã đồng ý đổi hôn..." Kiều Tri Ý nói lớn.
Đến giờ Tạ Trường Vinh vẫn còn cố chấp với cô, một là vì nghĩ cô hiền lành, dễ thỏa hiệp, hai là không ngoài lý do cô là bác sĩ, có thể âm thầm chữa trị cho anh ta, giữ thể diện cho anh ta...
Đã vậy, Kiều Tri Ý cũng chẳng cần nể nang gì anh ta nữa.
"Là cô ta hãm hại anh, anh không có gì với cô ta cả." Tạ Trường Vinh vội vàng thanh minh: "Tri Tri, chúng ta lớn lên cùng nhau, em còn không hiểu anh sao?"
"Tôi chỉ tin vào những gì mình thấy." Kiều Tri Ý lạnh lùng.
"Tri Tri, em làm anh thất vọng quá." Tạ Trường Vinh mắt đỏ hoe.
"Anh cũng làm tôi thất vọng lắm." Thực ra Kiều Tri Ý phải cảm ơn Lâu Tâm Nguyệt, nếu không sau khi trọng sinh, cô không biết lấy lý do gì để hủy hôn với Tạ Trường Vinh.
Dù sao cũng từng có tình cảm, lại đính hôn, sắp kết hôn rồi.
Nếu đơn phương hủy hôn, cô chắc chắn sẽ bị hai bên gia đình mắng mỏ, với quyền thế nhà họ Tạ, cô e là khó sống yên ổn.
Cảm giác quang minh chính đại như bây giờ thật tốt!
Tạ Trường Vinh nói: "Anh đã nói với nhà họ Lâu rồi, anh sẽ không kết hôn với Lâu Tâm Nguyệt."
"Nhưng tôi nhất định sẽ kết hôn với Kiều Tri Ý." Bùi Chinh bất ngờ lên tiếng.
Câu nói này khiến Kiều Tri Ý và Tạ Trường Vinh đều ngạc nhiên.
Kiều Tri Ý lo lắng Bùi Chinh sẽ bị liên lụy vì giúp đỡ mình.
Còn Tạ Trường Vinh thì tức giận.
Khi đến đây, anh ta tưởng rằng hôn phu của Lâu Tâm Nguyệt là Bùi Chinh chỉ trùng tên với kẻ thù không đội trời chung của mình.
Không ngờ lại chính là anh.
Khó khăn lắm mới gặp được kẻ thù, giờ lại muốn cướp người phụ nữ anh ta yêu.
Thật quá đáng!
Tạ Trường Vinh nghiến răng: "Bùi Chinh, Kiều Tri Ý là hôn thê của tôi!"
Bùi Chinh phản bác: "Nhưng bây giờ thì không còn nữa, phải không?"
"Bây giờ vẫn như vậy!" Tạ Trường Vinh tức giận mặt đỏ gay.
"Tối qua cô ấy đã ở nhà tôi." Bùi Chinh ám chỉ, tin rằng ai cũng hiểu.
Tạ Trường Vinh nhìn Kiều Tri Ý giận dữ: "Các người..."
Bùi Chinh cũng nhìn Kiều Tri Ý.
Kiều Tri Ý nhìn anh, trong nháy mắt đã hiểu ý, bèn mạnh dạn đáp: "Tôi đã đồng ý đổi hôn, lẽ đương nhiên phải theo phong tục ở đây, vì vậy chúng tôi cũng đã làm chuyện giống anh và Lâu Tâm Nguyệt…"
Rõ ràng là không hề có chuyện đó!
Nhưng Tạ Trường Vinh nào hiểu được, tức đến mức muốn hộc máu: "Anh đã nói rồi, anh và Lâu Tâm Nguyệt không có gì cả, Tri Tri, tại sao em không chịu tin anh? Em còn làm ra chuyện… chuyện…"
Tạ Trường Vinh đau khổ tột cùng.
Anh ta vốn đã xác định cả đời này chỉ có mình Kiều Tri Ý.
Cho dù bị thương ở chỗ hiểm, anh ta cũng không muốn mất cô.
Bởi anh ta biết Tri Tri lương thiện, cho dù sau khi kết hôn mới biết chuyện, cô cũng sẽ chấp nhận anh ta, yêu thương anh ta, mãi mãi ở bên anh ta.