Sau khi giúp Đường Đường tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ, cô cũng đi tắm.
Tắm xong bước ra, cô mặc một chiếc áo ngủ ngắn tay và quần đùi đến đầu gối, mái tóc đen nhánh buông xõa. Dưới ánh đèn màu cam, làn da cô trắng ngần như ánh trăng, đôi chân thon dài trắng nõn, vóc dáng mảnh mai cân đối, đẹp như tranh vẽ.
Bùi Chinh vừa từ sân sau đi vào, hai người bất ngờ chạm mặt nhau.
Anh lịch sự đưa mắt nhìn sang hướng khác, tránh nhìn cô một cách bất lịch sự...
"Tôi tắm xong rồi, anh cũng đi tắm đi..." Kiều Tri Ý lịch sự lên tiếng.
Tai Bùi Chinh đỏ bừng.
Nếu như những lời này được nói với một người đàn ông phóng túng, chắc chắn hắn ta sẽ nghĩ rằng cô đang ám chỉ việc sẽ lén lút gõ cửa phòng hắn vào buổi tối.
Tuy Bùi Chinh không nghĩ như vậy nhưng anh vẫn cảm thấy bầu không khí lúc này có chút... kỳ lạ.
Anh đi vào bếp múc nước.
Kiều Tri Ý xoay người định ra sân sau giặt quần áo, nhưng đột nhiên nhớ đến cánh tay trái của anh đang bị thương nên chủ động đề nghị giúp đỡ: "Để tôi giúp anh bê nước nhé."
Bùi Chinh thản nhiên đáp: "Tôi làm được mà..."
Kiều Tri Ý vội vàng rụt tay lại.
Bùi Chinh đi tắm.
Kiều Tri Ý ra sân sau giặt quần áo, tiện thể giặt luôn quần áo của Đường Đường.
Bên cạnh giếng nước có một cái chậu được nối với đường ống nước máy, chỉ cần vặn vòi là có nước chảy ra.
Bùi Chinh tắm không lâu, tắm xong liền đi ra, sau đó nhìn thấy Kiều Tri Ý ở phía sau nhà vẫn đang giặt quần áo. Cô giặt chậm như vậy là vì bị muỗi đốt rất nhiều.
Muỗi ở ngoài này vô số kể, mỗi khi cô giặt một bộ quần áo, dường như tất cả lũ muỗi xung quanh đều kéo đến tấn công cô. Kiều Tri Ý vừa giặt vừa chiến đấu với lũ muỗi, có lúc cảm thấy thật muốn khóc.
Ngay sau đó, Bùi Chinh đưa cho cô một lọ hoa lộ thủy, đây là lọ anh mua cho Đường Đường, đã dùng một ít.
Không cần hỏi, Kiều Tri Ý cũng biết là anh đưa cho mình: "Cảm ơn."
Bùi Chinh khẽ "Ừ" một tiếng, xoay người đi vào nhà.
Kiều Tri Ý bôi hoa lộ thủy lên chân và tay, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô nhanh chóng giặt xong quần áo, đem phơi lên sào tre dưới mái hiên ở sân sau. Hình như không có móc áo, cô nhớ mẹ Bùi phơi quần áo đều luồn sào tre qua áo hoặc quần để tránh gió thổi bay.
Kiều Tri Ý hơi ngại, may là trên bàn sau nhà có kẹp tre nên cô vắt váy lên sào tre, dùng kẹp tre kẹp lại, như vậy sẽ không bị gió thổi bay, lúc cất vào cũng tiện.
Màn đêm ở thị trấn rất yên tĩnh, tiếng lá cây xào xạc hòa quyện cùng tiếng côn trùng tạo nên một bản nhạc đêm mùa hè êm đềm, trên đầu là bầu trời đầy sao lấp lánh.
Kiều Tri Ý cảm nhận được sự yên bình kỳ lạ trong đêm đầu tiên ở vùng nông thôn.
Phơi quần áo xong, cô đi vào nhà đóng cửa sân sau lại.
Đèn trước nhà vẫn sáng, cô đi đến xem thử, thấy Bùi Chinh vẫn chưa ngủ, anh ngồi im lặng ở đó: "Tôi giặt xong quần áo rồi..."
Cô biết có lẽ anh đang đợi cô giặt xong quần áo để anh đi giặt.
"Ừ." Anh khẽ đáp lại, mắt vẫn không nhìn về phía cô.
Kiều Tri Ý đưa lại lọ hoa lộ thủy cho anh, anh nói: "Đường Đường ở trong phòng cô, cô đưa cho nó nhé."