Đứa trẻ này chẳng lẽ bị ngã đến hỏng cả não rồi sao?
Mẹ Khúc an ủi con gái: "Vừa rồi mẹ còn chưa nói hết, Kiều Tâm Nguyệt đó bỏ trốn rồi, nhà họ Bùi lại có một cô gái khác đến, hiện tại đã chuyển vào đó ở rồi..."
"Á??" Khúc Như Thúy lại một lần nữa bật dậy khỏi ghế: "Là ai vậy? Từ đâu đến?"
Chẳng lẽ là nữ chính vạn người mê đó sao?
Nhưng tiến độ của tiểu thuyết hiện tại vẫn chưa đến đoạn đó, hai người họ còn chưa quen biết nhau mà...
Rối tung hết cả lên rồi.
Tất cả mọi thứ đều rối tung hết cả lên rồi.
"Mẹ cũng không rõ nữa, chỉ nghe chị Bảo nói hình như là cô gái này ở thành phố đến, trông cũng khá xinh xắn, chỉ có điều hình như không được thông minh cho lắm..." Trương Quế Hương kể lại những thông tin mà mình nghe được cho con gái: "Thôi bỏ đi, trước đây chẳng phải con không thích Bùi Chinh sao? Còn chê nó là khúc gỗ, ở cùng chẳng có gì thú vị à?"
"Đó là chuyện trước đây thôi mà mẹ, con đi ra ngoài một chuyến mới biết Bùi Chinh tốt như thế nào..." Khúc Như Thúy thuận miệng bịa ra một lý do, sau đó vội vàng ăn vài miếng cơm, đeo ba lô rồi ra ngoài.
Theo đuổi tỷ phú, nhất định phải hành động ngay!
Không thể chậm trễ thêm nữa.
Cũng không thể qua loa đại khái được!
Trương Quế Hương vội vàng đuổi theo: "Con bé này, con định đi đâu thế?"
"Con đi đến nhà Bùi Chinh xem sao..."
Trương Quế Hương thực sự cảm thấy con gái mình bị ngã đến mức đầu óc choáng váng rồi.
Lời của chị Bảo vẫn còn văng vẳng bên tai, bà không muốn con gái mình vội vàng đến nhà họ Bùi để làm mẹ kế cho người ta, Bùi Chinh còn bị tàn phế một cánh tay, làm việc cũng không được tiện lợi, có rất nhiều người đàn ông tốt, đâu nhất thiết phải là nó?
Nếu con gái không kén chọn thì thực ra bà và chồng cũng có thể tìm cho con bé một người tốt ở trong huyện, nhưng nó cứ kén chọn như thế này, thật khiến người ta phải đau đầu.
Lúc này, Kiều Tri Ý nắm tay Đường Đường, vui vẻ đi theo Kiều Vũ Phi đến bên bờ suối.
Vài ngày trước trời liên tiếp mưa lớn, nước suối chảy xiết không ngừng nghỉ, hai bên bờ suối đều là ruộng lúa, ruộng cà, ruộng ngô, ruộng đậu... xa xa còn có cả ruộng nước, một khung cảnh tràn đầy sức sống.
Kiều Tri Ý cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nơi này thực sự là một nơi rất thích hợp để thư giãn.
Lúc này có không ít thanh niên nam nữ đang ngồi câu cá bên bờ suối.
Kiều Vũ Phi lúc rảnh rỗi cũng thích đến đây câu cá.
Nhưng lần này anh ta không phải dẫn Kiều Tri Ý đến đây để câu cá, mà là đã hẹn rất nhiều bạn bè đến đây để nướng đồ ăn.
Đi qua một ruộng ngô, họ nhìn thấy mấy người đàn ông và phụ nữ đang vây quanh một đống lửa nướng ngô, bên cạnh còn có cả thịt thỏ, thịt cá vừa mới được chế biến xong...
Anh chàng mặc áo thủy thủ vẫy tay gọi: "Vũ Phi, lại đây nào..."
Kiều Vũ Phi dẫn Kiều Tri Ý và Đường Đường đi tới: "Em gái, đây là đồng nghiệp của anh, anh Nghiêm Hải, còn đây là bạn gái anh ấy, chị Bạch Lạc Mai, đây là Nguyên Thuận Phong, đều là đồng nghiệp của anh ở nhà máy thủy tinh..."
Kiều Vũ Phi lần lượt giới thiệu với Kiều Tri Ý, Kiều Tri Ý lễ phép chào hỏi mọi người: "Chào mọi người, em tên là Kiều Tri Ý, rất vui được làm quen với mọi người ạ."
Cô nói năng nhỏ nhẹ, ngoan ngoãn, nhưng lại sở hữu những đường nét thanh tú, nụ cười rạng rỡ như hoa nở, chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ khiến người ta say đắm.
Mấy người đàn ông và phụ nữ ngồi đó đều nhìn không chớp mắt.
Kiều Vũ Phi giới thiệu với mọi người: "Đây là em gái tôi, Tri Tri, còn đây là..."
"Chú biết chứ, Đường Đường phải không nào! Con gái út của anh Bùi, lại đây nào Đường Đường, chú cho kẹo nè..." Nghiêm Hải vừa cười vừa nói.
Cô bé Đường Đường nghiêm mặt đáp: "Không được tự tiện nhận kẹo của người lạ ạ..."
"Chú là người lạ sao?" Nghiêm Hải hỏi ngược lại.
"Vậy chú là ai ạ?" Đường Đường cũng hỏi ngược lại.
"Chuyện này..."
Bạch Lạc Mai ngồi bên cạnh lên tiếng bảo Nghiêm Hải đừng trêu trẻ con nữa: "Đường Đường làm vậy là tốt, không sợ bị lừa gạt, mọi người mau lại đây ngồi đi..."
Bên cạnh có mấy tảng đá bằng phẳng, có thể ngồi được.
Kiều Tri Ý liền nắm tay Đường Đường đi tới ngồi xuống.
Nguyên Thuận Phong lên tiếng: "Vũ Phi, hình như tôi đã gặp em gái cậu rồi, không giống như vậy..."
Cô gái này còn xinh đẹp hơn, thân là thanh niên độc thân, tim anh ta đập thình thịch.