Đường Đường đưa ra lý do hết sức ngây ngô: "Bố già thế kia cơ mà!"
Kiều Vũ Phi bật cười thành tiếng.
Bùi Chinh định lên tiếng dạy dỗ cô bé thì Đường Đường đã nhanh chân chạy biến ra sau lưng Kiều Tri Ý, còn tinh nghịch lè lưỡi làm mặt quỷ với anh.
Kiều Tri Ý vừa cười che chở cho Đường Đường, vừa nói với Bùi Chinh: "Đây là thuốc bổ, một ngày uống ba lần, mỗi lần một viên, anh uống một viên trước đi."
Bùi Chinh nhìn cô, rồi lại cúi đầu nhìn lọ thuốc, ngập ngừng: "Hình như trước đây tôi đã từng uống loại này rồi, nhưng không thấy..."
"Đây là thuốc cải thiện tuần hoàn máu, kết hợp với châm cứu sẽ cho hiệu quả rất tốt, lát nữa tôi sẽ mua thuốc bắc về làm thành túi chườm nóng cho anh, kiên trì sẽ khỏi, anh cứ tin tôi."
Kiều Tri Ý dùng kiến thức chuyên môn của mình, nói đến mức Bùi Chinh ngẩn người, sau đó ngoan ngoãn uống thuốc.
Bùi Chinh bước ra khỏi nhà, sắc mặt cũng đã giãn ra đôi chút...
Anh bỗng cảm thấy cuộc sống vào khoảnh khắc này thật tràn đầy hy vọng và cả một chút... ảo tưởng!
Kiều Vũ Phi có thể cảm nhận được từ khi em gái ở thành phố đến, Bùi Chinh đã có chút khác lạ.
Cụ thể là khác ở điểm nào, anh ta cũng không nói rõ được.
Vì Bùi Chinh vốn là người ít nói, tâm tư lại khó dò, chuyện gì cũng giấu trong lòng, người bình thường khó lòng đoán được anh đang nghĩ gì.
Chỉ có Kiều Vũ Phi là người ở bên cạnh Bùi Chinh lâu ngày mới có thể nhìn ra đôi chút.
Bởi vì trước đây mỗi khi nhắc đến Lâu Tâm Nguyệt trước mặt Bùi Chinh, anh chỉ tỏ vẻ khó chịu chứ không hề có chút biểu hiện nào là thích cô ta cả.
Vì vậy, linh cảm của Kiều Vũ Phi mách bảo anh ta, anh Bùi chắc chắn có ý với em gái rồi.
Dù sao cô em gái ruột này của anh ta vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, lại còn dịu dàng, ai mà không thích cho được?
Bản thân Kiều Vũ Phi cũng rất quý mến Kiều Tri Ý!
Nghĩ vậy, anh ta liền dẫn Kiều Tri Ý và Đường Đường ra bờ suối gần đó chơi, vừa đi vừa trò chuyện với Kiều Tri Ý.
Kiều Tri Ý còn cẩn thận mang theo bình nước của mình từ nhà, đeo trên người, lúc nào cũng có thể uống.
"Em gái, em sợ khát đến mức phải mang theo bình nước thế này sao?" Kiều Vũ Phi cảm thấy buồn cười.
Kiều Tri Ý giải thích: "Em và Đường Đường uống nhiều, trẻ con phải bổ sung nước đầy đủ."
"Đúng vậy!" Đường Đường hùa theo.
Kiều Tri Ý và Đường Đường tay trong tay như hai người bạn thân, cùng Kiều Vũ Phi đi dọc bờ suối.
Một người phụ nữ lớn tuổi đi ngược chiều lại, tay bưng rổ đựng đầy đậu nành, vừa đi vừa nhìn về phía mấy người Kiều Tri Ý.
Bà ta thấy mình vừa nói chuyện với Kiều Tri Ý một hồi mà hình như chẳng có tác dụng gì, cô gái kia vẫn nắm tay Đường Đường mà bà ta cho là đồ bỏ đi, nói chuyện rất vui vẻ, bà ta không khỏi lắc đầu ngán ngẩm.
"Không nghe lời người lớn là phải chịu thiệt đấy!" Bác Bảo lắc đầu, khẽ lẩm bẩm.
"Chị Bảo, ai lại chọc giận chị thế?"
Một người phụ nữ khác đi tới, vừa cười vừa hỏi.
Vừa nhìn thấy người đến, bác Bảo liền đổi giọng niềm nở: "Ấy Quế Hương đấy à, em không biết chứ, nhà họ Bùi lại có thêm cô gái mới đến..."
"Gì cơ? Lại có cô gái mới đến nữa sao? Không phải cậu Bùi Chinh đã đính hôn với cô Kiều nhà bên Mai Khê rồi à? Chẳng phải sắp cưới đến nơi rồi sao?"