Giờ đổi người, lại còn là một cô gái thành phố xinh đẹp như thế này, mẹ Bùi nhìn mà trong lòng vui như mở cờ, chỉ không biết con trai có vui hay không.
Bà cẩn thận quan sát sắc mặt con trai.
Ừm, chẳng thấy biểu lộ cảm xúc gì cả.
Thằng con chết tiệt này từ nhỏ đã mặt lạnh như tiền, khó đoán được cảm xúc lắm.
Nó tính tình có phần khó chịu, lại không khéo ăn nói nên đến tuổi này rồi mà vẫn chưa có vợ.
Thật khiến bà mẹ già này lo lắng đến chết mất.
Mẹ Bùi dẫn Kiều Tri Ý lên xem phòng.
Phòng ở trên tầng một.
Tầng dưới có hai phòng, sau khi cơi nới thêm tầng trên thì cũng có hai phòng, cạnh cửa gần phía sau nhà có một cầu thang gỗ dẫn lên trên.
Căn phòng mẹ Bùi dẫn Kiều Tri Ý đi xem cũng là căn phòng tốt nhất trong nhà.
Rất riêng tư, tầm nhìn cũng thoáng đãng, nhìn xa có thể thấy những cánh đồng lúa chín vàng, những rừng tre xanh mướt...
Mùa hè ở thị trấn này cũng không quá nóng, nhất là khi có gió núi thổi đến, rất mát mẻ.
Đồ đạc trong phòng này đều mới tinh, giường đôi, tủ quần áo to bằng cả bức tường, tủ đầu giường và đèn bàn, còn có cả một bàn trang điểm.
Kiều Tri Ý bỗng nhận ra điều gì đó.
Đây chắc hẳn là phòng tân hôn đã được chuẩn bị sẵn...
Kiều Tri Ý biết là phòng tân hôn thì vội vàng đi ra: "Thím ơi, cho con một căn phòng nhỏ nào cũng được, con không thể ngủ ở phòng này..."
Mẹ Bùi cười nói: "Có gì mà không ngủ được, cứ yên tâm ngủ đi, con không ngủ thì cũng chỉ để phủ bụi, như vậy mới lãng phí."
Nói rồi bà đẩy Kiều Tri Ý vào: "Cứ ngủ đi, đừng ngại, làm gì có khách đến nhà mà lại cho ở phòng nhỏ, để người ta biết được lại cười cho."
Kiều Tri Ý bị mẹ Bùi nói một hồi, không tiện từ chối nữa.
Lúc này Bùi Chinh cầm một chiếc quạt sắt để bàn hiệu Hoa Sinh đặt lên tủ đầu giường rồi đi ra.
Kiều Tri Ý nhìn Bùi Chinh, anh luôn im lặng ít nói nhưng lại rất chu đáo.
Nhìn cũng thấy yên tâm.
Sau đó, Kiều Tri Ý cùng mẹ Bùi xuống tầng, Kiều Vũ Phi chuẩn bị rời đi.
Kiều Tri Ý tiễn Kiều Vũ Phi ra ngoài, Kiều Vũ Phi nói: "Em cứ ở đây hai ngày, đợi bố mẹ về thì anh sẽ đưa em đến đội, em cứ yên tâm ở, đừng có gánh nặng..."
Kiều Tri Ý gật đầu.
Kiều Vũ Phi lại nói: "Nói thật, chỗ ở của anh Bùi thích hợp với em hơn, ở quê chúng ta không có nhiều điều kiện như nhà anh ấy, em chưa chắc đã quen..."
Kiều Tri Ý giọng nhàn nhạt: "Con người không có gì là không quen được..."
Kiều Vũ Phi nói: "Anh Bùi này em cứ yên tâm, anh ấy là người rất tốt, anh hai chúng ta từ nhỏ đã chơi với anh ấy, anh hai có thể đi lính là nhờ anh Bùi giúp đỡ, anh có thể vào nhà máy thủy tinh cũng là nhờ anh ấy, chính vì biết anh ấy tốt nên nhà chúng ta mới muốn gả Tâm Nguyệt cho anh ấy."
"Lúc đó Tâm Nguyệt đính hôn với anh Bùi, ngoài một số tiền thuốc lá rượu gạo thì anh ấy còn cho sáu trăm tệ, bố mẹ tính là tiền sính lễ, đến lúc kết hôn sẽ để Tâm Nguyệt mang đến nhà họ Bùi, nhà chúng ta không lấy một xu, không ngờ con nhóc chết tiệt Tâm Nguyệt lại cầm tiền đó chạy đến thành phố nhận người thân, bố mẹ muốn nó trả lại tiền cho nhà họ Bùi, hôm qua anh gọi điện hỏi nó rồi nhưng nó chết không nhận, ngược lại còn đổ vấy cho anh..."
Nói đến chuyện này, Kiều Vũ Phi vẫn còn rất bực bội.