Một người phụ nữ tay cầm viên thuốc, nhẹ nhàng gọi con gái Kiều Tri Ý đang nằm trên giường.
Kiều Tri Ý từ từ mở mắt, trước mắt là một khoảng mờ ảo.
Đây là… nhà của bố mẹ cô sao?
Cô bất chợt bật dậy từ trên giường bệnh, không chắc chắn khẽ gọi: "Mẹ…"
"Con cuối cùng cũng tỉnh rồi…" Người phụ nữ thở dài: "Bây giờ tình cảm của Tâm Nguyệt và Trường Vinh đã không thể thay đổi, con hãy nghĩ thoáng ra một chút, dù sao thì mấy năm qua Tâm Nguyệt sống ở nông thôn cũng không dễ dàng, nếu như từ nhỏ hai đứa không bị tráo đổi thì Trường Vinh chính là vị hôn phu của con bé, con hãy thương mẹ, giúp Tâm Nguyệt đi…"
Nói rồi bà đưa tay lau nước mắt.
Kiều Tri Ý gương mặt hốc hác, mơ màng nghe mẹ nuôi lải nhải, dòng suy nghĩ chợt ùa về.
Xem ra cô đã được sống lại, trở về năm 1978.
Cô vốn là con gái thứ hai của ông Lâu, xưởng trưởng nhà máy thép trong huyện, một tuần trước, con gái ruột của nhà họ Lâu là Lâu Tâm Nguyệt tìm đến, nói rằng từ nhỏ họ đã bị tráo đổi, cô căn bản không phải là Lâu Tri Ý, mà là Kiều Tri Ý, cha mẹ là người nhà họ Kiều làm nông ở nông thôn.
Trước đây khi mẹ Lâu sinh con ở bệnh viện huyện, mấy ngày đó vừa vặn xảy ra trận đại hồng thủy, toàn bộ huyện nhỏ chìm trong biển nước, bệnh viện huyện cũng vì thế mà bị mất điện, trong lúc hỗn loạn, nhân viên y tế đã khiến những đứa trẻ sinh vào ngày hôm đó bị trao nhầm.
Lâu Tâm Nguyệt quả thực rất giống mẹ Lâu, nhà họ Lâu lại đến bệnh viện huyện để điều tra, kết quả điều tra cũng trùng khớp, viện trưởng nói rằng ngày hôm đó có bốn gia đình bị trao nhầm con, chỉ căn cứ vào ngoại hình để phán đoán thì Lâu Tâm Nguyệt chính là con của nhà họ Lâu.
Vào thời điểm đó, Kiều Tri Ý vẫn chưa trọng sinh. Khi biết được thân thế thực sự của mình, cô đã chìm trong đau đớn và không thể chấp nhận nổi sự thật phũ phàng. Nhưng ngay sau đó, Lâu Tâm Nguyệt lại khiến cả hai bên gia đình chấn động khi ngủ với Tạ Trường Vinh, vị hôn phu của cô.
Liên tiếp hứng chịu những cú sốc tinh thần, Kiều Tri Ý ngã bệnh, khi tỉnh dậy, cô nhận ra mình đã được sống lại.
Kiều Tri Ý cảm thấy khó hiểu, rõ ràng ở kiếp trước phải mất vài năm nữa Lâu Tâm Nguyệt mới đến nhận thân phận, tại sao lần này lại sớm như vậy?
Chẳng lẽ Lâu Tâm Nguyệt cũng đã sống lại như cô?
Nghi ngờ của Kiều Tri Ý không sai.
Lâu Tâm Nguyệt thực sự cũng sống lại.
Cô ta căm ghét số phận, đáng lẽ phải là tiểu thư được nuông chiều trong gia đình giàu có, nhưng lại bị số phận trêu đùa, lớn lên trong nghèo khó, thiếu thốn đủ bề, sau này còn phải gả cho một người lính xuất ngũ.
Người chồng ấy vì bị thương nên cánh tay trái bị tàn tật, trong nhà còn mẹ già con nhỏ, ai cũng cười nhạo cô ta phải làm bảo mẫu miễn phí. Tức giận, ngay trong đêm tân hôn, cô ta đã nói với chồng rằng nếu không bỏ đứa con riêng kia đi thì cô ta sẽ không bao giờ ngủ chung giường với anh.
Nghe xong những lời đó, gã đàn ông tồi tệ kia không nói không rằng bỏ đi, từ đó về sau không hề đụng vào người cô ta thêm một lần nào nữa.
Cô ta hận cuộc đời bất công, hận bản thân phải sống trong gia đình như vậy, ngày ngày chịu đựng sự ấm ức, không có tình yêu của chồng, con cái không thân thiết. Chồng thì mười ngày nửa tháng mới về nhà một lần, mỗi lần về là lại cãi nhau vì chuyện đứa con riêng, thậm chí còn nhiều lần đòi ly hôn.