Tiêu Thu Phong khá hiểu Bộ Xà, âm hiểm độc ác, vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn. Người như vậy ngoại trừ dùng lực lượng tuyệt đối để diệt trừ, hiển nhiên không có biện pháp nào tốt hơn.
Cho nên Tiêu Thu Phong đặc biệt dặn dò, dù xảy ra chuyện gì Tiểu Lục Tử cũng không được phép rời khỏi Tiêu gia. Dù mấy năm nay Bộ Xà cường đại đến đâu cũng không phải là đối thủ của Tiểu Lục Tử, có thể lấy tĩnh chế động.
Lý Hưng và Quan Đao đều là đi theo Bộ Xà mà ra, cho nên bọn họ cũng hiểu rất rõ Bộ Xà. Hơn nữa Đông Nam bây giờ đã là thiên hạ của Tiêu gia. Dù từ mặt nào mà nói, Bộ Xà cũng không thể nào ngang nhiên đối phó Tiêu gia.
Nếu nói về mưa kế, Phượng Hề không hề thua kém bất cứ ai. Chẳng qua đề phòng bất trắc, Tiêu Thu Phong vẫn thông báo với Triệu Quang Bình và Tôn Khánh Dục, cần phải toàn lực phối hợp, làm cho Đông Nam thành chỗ chôn thây của Bộ Xà.
Tiêu Thu Phong đã nhận được tin tức Hoàng Đạo Sinh rốt cuộc đã xuất hiện. Hơn nữa cùng xuất hiện với hắn còn có cao thủ Hắc Dạ. Mặc dù biết Hoàng gia không có quá nhiều quan hệ với Hắc Dạ, nhưng Hoàng Đạo Sinh không có chỗ ẩn thân nên rất có thể liên thủ với Hắc Dạ. Điều này sẽ mang đến nhiều nguy cơ cho Bắc Kinh.
Hơn nữa từ lời nói của Đinh Bổn Quân, Tiêu Thu Phong đã biết Kinh vệ quân đã bắt đầu trở nên hỗn loạn. Thế lực Hoàng gia không đâu không vào, làm cho mấy hôm nay Đinh Bổn Quân đều phải ở trụ sở chính Kinh vệ quân, toàn lực khống chế tình hình. Quân nhân Kinh vệ quân có số lượng khổng lồ, đảm bảo sự an toàn của Bắc Kinh, không thể xảy ra chuyện.
Ở tình huống này có mấy chuyện rất quan trọng. Đầu tiên là uy hiếp của Hoàng Đạo Sinh làm người ta lo sợ. Tình huống này phải được giải quyết thật nhanh, nếu không sẽ tiêu hao lực chiến đấu rất lớn.
Thứ hai chính là diễn tập quan sự. Chuyện này có tác dụng trấn an rất lớn với Kinh vệ quân. Một khi xử lý không thỏa đáng, xảy ra binh biến vậy hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi. Bố con Đinh Bổn Quân và cả Số một sau lưng cũng hiểu rõ điểm này.
Chẳng qua dù biết rõ nhưng bây giờ mà điều Kinh vệ quân ra khỏi Bắc Kinh cũng là điều không thể. Đầu tiên không nói đến tâm trạng bọn họ đang không ổn định, hơn nữa còn lời đồn đoán. Trong quân đội có rất nhiều người quan hệ với Hoàng gia, những ngày này bọn họ sống cũng không tốt lắm.
Trấn an làm hàng đầu, phòng ngự là phụ, Đinh Bổn Quân nhất định đang rất đau đầu.
Các loại tin tức không ngừng truyền đến Hoắc gia. Vũ tiến hành sửa soạn các tin tức này, sau đó đưa cho Tiêu Thu Phong, giảm bớt gánh nặng cho hắn. Thời gian qua Tiêu Thu Phong ngoại trừ phái người ra thăm dò, trên cơ bản đều là huấn luyện Lang tổ, và tự mình tu luyện.
Giống như lời Đinh Bổn Quân, nhất định phải nghĩ biện pháp luyện hóa luồng năng lượng xa lạ đó, tăng cường bản thân. Nếu không đối mặt với Hoàng Đạo Sinh, hắn cũng không có biện pháp toàn thân trở ra. Hơn nữa sau lưng Hoàng Đạo Sinh còn có Hắc Dạ đang nhìn chằm chằm, hắn không thể không cẩn thận.
Nếu nói nơi được phòng ngự nghiêm mật nhất ở Bắc Kinh này đương nhiên là chỗ ở của Số một. Nơi đó giống hệt phủ chủ tịch, ngoại trừ rất nhiều Kinh vệ quân, thì Lão Miêu cũng là một bức tường không thể đột phá.
Nhưng dù Tiêu Thu Phong cũng không ngờ đến, Hoàng Đạo Sinh hiện thân lại là ở chỗ Số một. Mười ba Lão Miêu, lần trước hy sinh một, mười hai người còn lại đều đã xuất hiện.
Đinh Bổn Quân nhận được tin tức đầu tiên, một giây sau, Tiêu Thu Phong cũng nhận được “Mau chi viện”
Thần binh chiến đội đã dung hợp hơn nửa tháng, cùng xuất phát với Quân thần. Tiêu Thu Phong đặc biệt dặn dò Ruth ở lại trấn thủ. Tiêu Thu Phong cũng đi. Mục tiêu của hắn chính là Hoàng Đạo Sinh. Hơn nữa Đinh Bổn Quân nhờ, hắn không thể nào từ chối. Số một không thể xảy ra chuyện, nếu không Bắc Kinh sẽ loạn, quốc gia sẽ loạn.
Hoàng Đạo Sinh có thể coi trời bằng vung. Ít nhất đối với các cao thủ tinh anh của phủ chủ tịch, hắn không coi vào đâu. Dù là Lão Miêu trong truyền thuyết, hắn cũng không để vào mắt. Giống như lời Cảnh Trưởng Hắc Dạ nói, chỉ cần bọn họ liên hợp lại, tất cả vinh quang sẽ thuộc về bọn họ.
Lực lượng Phá phủ Trầm chu một lần nữa hợp lại, còn có rất nhiều cao thủ tử sĩ Hắc Dạ. Lần này lực lượng hai bên hợp lại, vô cùng cường đại. Khi Tiêu Thu Phong đến nơi giết chóc đang diễn ra, mười hai Lão Miêu đối phó với Hoàng Đạo Sinh và Cảnh Trưởng, đã có ba người hy sinh.
Thần binh chiến đội đến, Kinh vệ quân đang gấp rút hỗ trợ, trận chiến này còn cường bạo hơn cả ở Tiêu gia. Nhưng ngoại trừ Thần binh chiến đội, Tiêu Thu Phong không điều động thêm ai cả. Hắn tin rằng trong phủ chủ tịch không thiếu người.
Hoàng Đạo Sinh rất mạnh, Tiêu Thu Phong đã biết rõ. Nhưng nhìn người đeo mặt nạ quỷ đang sóng vai tác chiến với Hoàng Đạo Sinh, người này trông rất đáng sợ. Chiếc áo dài bay trong gió làm cho người ta cảm thấy khí thế kinh hồn của hắn. Người này có lẽ chính là Cảnh Trưởng Hắc Dạ.
Tiêu Thu Phong không hề suy nghĩ, thân hình như điện lao tới, một mình ngăn chặn Cảnh Trưởng, giảm áp lực của Lão Miêu. Lão Miêu lập tức vây lấy Hoàng Đạo Sinh. Trận chiến này đối với Lão Miêu mà nói là một trận thảm chiến đầy máu, bởi vì bọn họ đã có mấy chiến hữu bị hy sinh.
Bọn họ đã già rồi, không hề sợ chết. Nhưng vẫn tức giận với sự tàn nhẫn của Hoàng Đạo Sinh, lực lượng hợp lại của bọn họ rất cường đại. Nhưng Hoàng Đạo Sinh ở trong đó vẫn điên cuồng cười lớn, vô cùng kiêu ngạo giống như một ác ma từ địa ngục, hai tay đầy máu làm cho người ta sợ hãi.
Thảm biến của gia tộc đã làm cho hắn bị kích thích, nên trở nên điên cuồng.
Sau một chiêu, Tiêu Thu Phong và Cảnh Trưởng lui lại phía sau hơn mười bước, nơi này là chiến trường của bọn họ.
“Tiêu Thu Phong, chúng ta rốt cuộc cũng gặp nhau. Mày là kẻ sống dai nhất mà tao đã gặp qua. Đáng tiếc mày không biết quý trọng, mày không nên tới Bắc Kinh”
Cảnh Trưởng đeo mặt nạ quỷ, mặc áo dài nên Tiêu Thu Phong không thấy một tia ba động. Cảnh Trưởng đến tận bây giờ vẫn còn đang che giấu thân phận của mình.
Không nói một câu, trong lòng Tiêu Thu Phong lúc này đang đầy phẫn nộ. Bao âm mưu, bao lần chém giết, Cảnh Trưởng Hắc Dạ hai tay đẫm máu chết ngàn lần cũng đáng. Long biến tâm quyết bắt đầu hóa thân.
Tiêu Thu Phong vừa bay lên đã biến thành Long, Cuồng Long bay lượn trong không trung, giương nanh múa vuốt, sát khí sắc bén vừa hiện. Đối với người này hắn phải dùng toàn lực để giết chết, không cho một tia cơ hội.
Mắt Cảnh Trưởng lóe lên, khẽ quát một tiếng: “Tinh mang vạn trượng” Một vầng sáng mờ nhạt như nước xuất hiện, biến cả chiến trường thành màu trắng, đây chính là tinh mang chi lực mà Tiêu Thu Phong luôn tìm kiếm.
Trong lòng hắn có một cảm giác, hai người trước mặt, một người là hung thủ Hoàng Đạo Sinh làm cho mẹ hôn mê hơn hai mươi năm; một người có lực lượng tinh mang có thể làm mẹ thức tỉnh. Vận mệnh không ngờ làm một trò chơi cho Tiêu Thu Phong.
Cảnh Trưởng nhìn Tiêu Thu Phong đang giật mình, cười đầy đắc ý: “Sai, đây là Tinh mang trận. Tiêu Thu Phong dù mày lợi hại đến đâu cũng không phải đối thủ của Tinh mang trận. Xem Long của mày lợi hại, hay Tinh mang trận của tao lợi hại”
“Thì ra Tinh mang trận năm năm trước là do mày làm ra. Chẳng qua theo tao thấy mày cũng chưa lĩnh ngộ được uy lực thực sự của Tinh mang trận”
Cảnh Trưởng cười lạnh nói: “Thì sai, đối phó với mày, như vậy là đủ rồi”
Lực lượng của Tinh mang vạn trượng rất kỳ quái, giống như không có gì, nhưng lại có cảm giác êm ái làm người ta không thể giãy giụa. Dù là Long, Long cũng có thể bị trói tay trói chân.
Đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Thu Phong đối mặt với Tinh mang trận. Ngay khi cơ thể hắn sắp mất đi khống chế, loại năng lượng xa lạ này như bị dẫn dắt, xuất hiện cực nhanh, dung nhập vào tay chân. Nhìn Cảnh Trưởng đang cười đầy đắc ý, Long Biến chiêu thức vô cùng khủng bố đã phát ra.
Long thể bắn ra hàng vạn tia sáng, đó là ánh sáng của mặt trời, còn sáng hơn các vì sao. Cảnh Trưởng thầm kêu không ổn, chuyển động cực nhanh. Nhưng chiêu thức Long Biến này quá nhanh, quá mạnh, hai người mạnh mẽ va chạm.
Khí thế của Tiêu Thu Phong giảm mạnh, bay ngược lại phía sau, trên ngực xuất hiện một vết thương. Cảnh Trưởng bị hắn áp chế đứng im tại chỗ, nhưng có thể rõ ràng nhận ra được trên miệng hắn đã phun ra một ngụm máu. Cảnh Trưởng cũng bị thương.
“Thật không thể tin nổi, trong cơ thể mày lại có lực lượng tinh mang. Xem ra mày đúng là kỳ tài võ học, tao đã quá xem thường mày”
Giờ phút này Kinh vệ quân đã tới nơi, vây kín nơi này, bắn nhau kịch liệt biết thành một cơn bão. Cảnh Trưởng biết đã không thể nào xông vào phủ chủ tịch, tay đưa lên miệng thổi ra tiếng sáo chói tai. Ngay sau đó căm hận nhìn Tiêu Thu Phong, thân hình bay vút lên rất nhanh biến mất trong bóng đêm, không ai ngăn cản hắn. Tiêu Thu Phong cũng không, bởi vì hắn đã dùng hết sức. Mỗi lần sử dụng năng lượng xa lạ đó, cơ thể hắn đều rơi vào trạng thái vô lực, giống như chân kình đột nhiên biến mất, điều này khá giống trước kia.
Lực lượng của hắn có từ giết chóc, nhưng trong giết chóc lực lượng cũng sẽ biến mất.
Lão Miêu tổn thất nặng nề, sáu người chết, ba người mất đi lực chiến đấu. Chẳng qua Hoàng Đạo Sinh cũng không dễ dàng gì, tóc tai tán loạn, như một người điên.
Trong miệng hắn không ngừng gào lên giết giết. Ngay cả khi Cảnh Trưởng rời đi, hắn cũng không hề lui lại, sát khí càng thêm nồng nặc.
Thành viên Long Tổ đã đến, gia nhập trận chiến với Lão Miêu. Kinh vệ quân không ngừng xông tới, gặp phải người của Hoàng gia và Hắc Dạ, giết không tha.
Lý Cường Binh để thần binh và Quân thần tự mình chiến đấu. Bản thân hắn nhảy lên không trung, quyền thế sắc bén như sấm sét đánh về phía Hoàng Đạo Sinh. Lần này tất cả các cao thủ đều tập trung lại một chỗ vây lấy Hoàng Đạo Sinh. Dù không đánh chết hắn cũng phải làm hắn mệt chết.