Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long

Chương 135: Trận chiến diệt tuyệt

Trước Sau

break
"Ha ha ha…" Một tiếng cười dài.

Thân hình Tiêu Thu Phong như hổ nhập bầy dê, xâm nhập vào giữa vòng vây của Hộ hoàng vệ đội cùng bảy mươi hai tinh nhuệ, khoát tay đã bóp chết hai người gần nhất, thi thể bay về phía hai Chiến tướng Giáo tông đang vây Ruth.

"Ngươi là ai?"

Thanh niên này mạnh mẽ xâm nhập, bốn hộ hoàng cao thủ đã chấn động, thân hình đều thối lui, một trong số đó từ thân hình của Tiêu Thu Phong đã cảm nhận được khí tức quen thuộc của trận chiến LonDon năm đó, như là một cơn ác mộng, kiếp này không thể nào quên.

"Trận chiến năm đó, Giáo tông các ngươi tổn binh hao tướng, thập đại chiến tướng chỉ còn lại có bảy người các ngươi, ngay cả Ngọc trượng của Giáo hoàng cũng bị quẳng xuống kênh, xem ra bài học này các ngươi hình như đã quên".

Trận chiến năm ấy, là nỗi sỉ nhục của Giáo tông, đã được Giáo hoàng thế hệ sau này nghiêm cấm truyền bá, nhưng thất đại chiến tướng năm đó tự thân tham dự, loại sự việc này, đương nhiên rõ ràng hơn bất luận kẻ nào.

Tiêu Thu Phong nói, lại làm cho bọn họ trong lòng cả kinh, một người trong đó hô lên hỏi: "Ngươi sao lại biết?"

Điều này liên quan tới tôn nghiêm của Giáo tông, thất đại chiến tướng cho dù thoát được một mạng, nhưng ngày thường cũng đem bí mật này chôn vùi ở trong lòng, không cho giáo đồ biết.

Ruth chạy tới trước mặt Tiêu Thu Phong, nhìn thấy mấy cao thủ Giáo tông này giết hại người của mình, đã phẫn hận đến tận xương cốt, nhưng nàng đang bị thương, hơn nữa bị thương cũng không nhẹ, hộ vệ cao thủ, mười người thì đã có tám chín người thương thế nghiêm trọng, máu tươi đầy người, làm cho bọn họ mất đi sự bình thản thường ngày.

Năm đó nếu không phải gặp gỡ hai tên biến thái Tiêu Thu Phong cùng Thiên Mệnh này, quyền lực của Giáo hoàng, chính là vị vua chân chính trên thế giới này, không ai có thể so được.

"Là hắn đả thương em, chỉ cần anh giết hắn, em có thể đáp ứng một yêu cầu của anh" Ruth biết hận khí của bản thân đã không còn, không thể tiếp tục chiến đấu với Chiến tướng của Giáo tông, chỉ có thể đem mọi hy vọng ký gửi trên người của người này, bọn họ biết nhau nhiều năm như vậy, giờ khắc này, nàng mới chân chính hiểu được, đạo lý mà sư phụ muốn nàng hiểu được.

Sư phụ vốn không muốn nàng giết hắn, mà là không ngừng thúc dục nàng, cổ vũ nàng, cho nàng một mục tiêu để cố gắng theo đuổi, làm cho nàng không mất đi phương hướng trên con đường rèn luyện.

Ruth biết, mình căn bản là giết không được nam nhân này, cho dù thực có loại lực lượng đó, trong lòng nàng cũng rất rõ, nàng cũng sẽ không xuống tay được.

Tiêu Thu Phong thấy trên cánh tay Ruth lại có thêm hai vết thương mới, chậm rãi quay đầu, cái loại chí chất cuồng vọng ngạo nghễ, đã biến thành âm u lạnh lẽo.

"Ta là ai, các ngươi không cần biết, hiện tại, ta chỉ muốn giết ngươi" Hắn chỉ chính là Chiến tướng vừa rồi đã đánh bị thương Ruth.

Tứ đại chiến tướng liền mạch với nhau, giờ phút này đương nhiên đứng cùng chiến tuyến, một người khác mắt lóe hàn quang, có chút hào khí hô lên: "Hộ hoàng vệ đội, giết, giết không tha!"

Hắn vừa hô lên, cũng là người đầu tiên nhằm về phía Tiêu Thu Phong, bất luận thế nào bọn họ cũng cần phải bảo hộ danh dự của Giáo tông, không thể để cho bất luận kẻ nào hủy nó, Tiêu Thu Phong đã làm tổn thương nghiêm trọng tôn nghiêm của bọn họ.

"Tiêu thiếu gia, tên này cứ giao cho ta!" Cũng không biết từ khi nào, Thiết Trụ đã xông tới. Tên này hiện tại người đầy máu, đã nhìn không ra bộ dáng của hắn, nếu không có thanh âm của hắn, Tiêu Thu Phong còn tưởng rằng là huyết sắc Tu La từ địa ngục đi ra chứ?

Tiêu Thu Phong đã động, các Hộ hoàng vệ đội cũng động, mà phía Đồ Thần áp lực đã giảm đi, hơn một ngàn người đã nhập thành một đội.

Tiêu Thu Phong đem cái tên cuồng vọng kia giao cho Thiết trụ. Còn hắn đúng như hắn nói đang muốn giết người.

Ruth đã rút lui ra khỏi vòng chiến, Lang Khuyển nắm lưỡi đao máu chảy ròng ròng đang bảo vệ trước mặt của nàng.

"Tiểu thư, người kia quả thật là mạnh đến biến thái" Lang Khuyển cũng thường xuyên giết người, nhưng cho dù hắn đã thấy qua máu, nhưng thấy nam nhân kia giết chóc, vẫn có cảm giác buồn nôn, giết người cần gì phải tàn nhẫn như thế?

Ảnh Tử thân pháp, đã vận dụng đến cực hạn, giờ phút này ngay cả cái bóng cũng biến mất.Kẻ địch chỉ cảm thấy như là một trận gió thổi qua trước mặt, thì cổ đã không thuộc về chính mình, Tiêu Thu Phong đã bóp chết sáu hộ vệ ở trước mặt Chiến tướng, chân lực cường đại Không Tâm Trảm đã đón gió mà ra.

Sát ý mang theo sự phẫn nộ di chuyển, lực lượng của Tiêu Thu Phong đã đến mức làm cho người ta sợ hãi, Chiến tướng cũng là nhân vật cực kỳ lợi hại của Giáo tông, giờ phút này đối mặt với loại sát khí này, bọn họ cơ hồ muốn chạy trốn, nếu không phải vì danh dự của Giáo tông thì họ đã sớm chạy trốn rồi.

"Hắc ma thủ!" Mười chiến tướng, mỗi người đều có một loại võ công đặc biệt, mà Hắc ma thủ này, chính là cánh tay chứa đầy độc tố, bất luận kẻ nào chỉ cần bị hắn đụng đến, đều có thể vứt bỏ tính mạng.

Nhưng Tiêu Thu Phong cũng không sợ, bởi vì cùng Dâm Tặc ở chung lâu như vậy, đối với thủ pháp dùng độc cùng giải dược cũng biết một phần, Hắc ma thủ là tu luyện đem độc tố rót vào khí kình, mỗi một chiêu một thức đều mang theo độc khí, làm cho người ta khó lòng phòng bị, nhưng chúng lại không thể nhập vào trong chân khí hộ thân của Tiêu Thu Phong.

Cảnh giới võ học, đều quy về một mối, chiêu thức hoặc thủ đoạn gì, trước lực lượng tuyệt đối cường đại, đều ảm đạm thất sắc.

Tiêu Thu Phong đầu tiên chính là bẻ gãy Hắc ma thủ, bởi vì nó thật sự quá hiểm độc.

Tay như đao, chỉ như kiếm, đao mang động, kiếm ý hàn, lực trùng kích cường đại của Tiêu Thu Phong, cho dù là Chiến tướng thân pháp nhanh nhẹn như vượn, cũng đỡ không được tốc độ cùng lực đạo này, còn chưa kịp lùi thì đao khí đã bổ tới, thế mạnh như sấm, nhanh như thiểm điện, không thể kháng cự.

Dưới sự nóng vội, Chiến tướng Giáo tông cũng không để ý tới người bên ngoài, bắt lấy một gã đệ tử ngăn trở đao thế khổng lồ của Tiêu Thu Phong bổ tới, đao phủ năm bước, phân thây thành hai đoạn.

"Quả nhiên không hổ là Giáo tông, thủ đoạn thật hay" Tiêu Thu Phong khinh thường sự vô sỉ như thế, sát ý lại càng đậm, lúc này đây, tay đột nhiên nắm chặt thành quyền, đã hình thành Trùng thiên chùy, gào thét mà đến.

Chiến tướng thân hình hơi ngả ra, Hắc ma thủ mang theo hàn độc thực cốt, đã hướng tới Trùng thiên chùy, hy vọng một chiêu này làm cho đối thủ mất mạng.

Khí đã kéo dài, che kín cả cánh tay, hai tay giao nhau, một thanh âm “xẹt xẹt” rất chói tai vang lên.

Vẻ cười độc ác trên mặt Chiến tướng Giáo tông chợt đại biến, bàn tay tưởng như bị Hắc ma thủ của hắn khóa chặt, lại như linh xà xuất động mà dựng lên, quyền đã thành đao, như hư ảo mà lóe lên.

"Rắc" một tiếng, không có đau đớn bởi vì hắn không có thời gian để cảm nhận, một kích như sấm động trong chớp mắt đã đến trước mặt hắn.

Hắc ma thủ đã bị bẻ gãy, tay trái cố ngăn đỡ, nhưng một kích lôi đình này thật sự rất cường đại, áp lực ngàn cân, Chiến tướng Giáo tông cả thân thể sụp xuống, không chịu nổi mà nửa quỳ trên mặt đất.

"Ngươi không cần khách khí như vậy, cho dù là quỳ xuống van lạy, ngươi hôm nay cũng tránh không khỏi cái chết”.

Quang vinh của Giáo tông giờ khắc này đã bị hắn hủy diệt, là một trong thất đại Chiến tướng của Giáo tông, được vạn vạn giáo đồ tôn kính, giờ phút này lại quỳ gối dưới chân người này.

"Đáng giận…" Sĩ khả sát bất khả nhục, Chiến tướng co người lại, lực lượng toàn thân đã vận lên, nhưng rất đáng tiếc, Tiêu Thu Phong không cho hắn một cơ hội nào.

Phi thiên cước đã tung ra, chân ở trên đầu hắn, mơ hồ trong khoảnh khắc, thân hình của Chiến tướng đã bị chôn xuống đất, sau những tiếng kêu “răng rắc”, Chiến tướng đã chỉ còn lại nửa cái đầu nhô lên mặt đất, cả thân thể đã bị chôn vào trong lòng đất.

Ba chiến tướng khác, hai bị Thiết Trụ cùng Lý Cường Binh ngăn trở, một đang bị Thần binh chiến đội vây công, không thể phân thân, mắt thấy đồng bọn trong chốc lát đã bị chôn vùi xuống đất, bị ác ma kia dẫm ở dưới chân.

Tiêu Thu Phong chậm rãi nhấc chân lên, một cước dẫm mạnh xuống, Chiến tướng cổ phát ra những tiếng răng rắc rồi hoàn toàn đứt hơi, đầu cũng đã ngập xuống trong lòng đất.

Bị Chiến tướng này kích khởi chiến ý vô thượng, đã làm cho Tiêu Thu Phong hoàn toàn bị ma hóa, thân hình như hổ, xâm nhập vào trong Hộ hoàng vệ đội, khởi lên một trận giết chóc không giới hạn, Giáo tông vốn không nên tham gia, cứ như thế mà đi tìm chết, cũng trách không được hắn độc ác.

"Xử lý bọn chúng, một tên cũng không lưu" Tiêu Thu Phong nhìn trận chiến, gầm lớn một tiếng, Thiết Trụ cùng Lý Cường Binh cũng tăng cường thế công, tuy trong khoảng thời gian ngắn cũng không hạ được hai Chiến tướng này, nhưng cũng làm cho bọn họ biết đại thế đã qua, nam nhân biến thái này cùng với người năm đó, cơ hồ giống nhau như đúc.

Cỗ sát khí kinh người kia, cũng làm cho người ta chưa chiến đã sợ.

Bảy mươi hai tinh nhuệ, coi như là hảo thủ nhất lưu, nhưng trong tay Tiêu Thu Phong, căn bản không chịu nổi một kích, hai tay liên tục chụp bắt, cả đám người liên tục bị vặn gãy cổ, mềm như bún mà ngã lăn ra đất.

Máu chảy thành sông, sát ý cũng không ngừng bành trướng.

break
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc