Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long

Chương 103: Sát thủ số 2

Trước Sau

break
Chuyến đi Hong Kong lần này, Tiêu Thu Phong không quá hài lòng, kế hoạch trước đó đặt ra không đạt được, bởi vì việc cuả Thiên Nhan Duyệt khiến hắn gặp phải không ít chuyện phiền toái.

Chẳng qua khi hắn trở về, chuyện ở Hong kong đã kết thúc.

Hà Hướng Nam mất tích, không một dấu vết.

Lúc hắn về nhà, trong nhà chỉ còn có osin, Liễu Yên Nguyệt thì đi làm, còn cha mẹ thì theo cô Thẩm nói thì đi chơi bài. Thiết Huyết Đoàn bị diệt, Tiêu gia rất thoải mái, lệnh cấm với hai ông bà già này cũng theo đó mà được dỡ bỏ.

Buồn bực mấy tháng, giờ đương nhiên không muốn ở lại trong nhà không một tiếng động, Tiêu Thu Phong cũng có cảm giác này, trong nhà thực sự quá ít người, thật sự nên tăng chút dân cư..

Nếu có thể làm Vũ và Triệu Nhược Thần cùng nhau tiến vào, tin rằng sẽ rất náo nhiệt, Tiêu Thu Phong đang nhớ đến hai người này.

“Rinh, rinh”…chuông điện thoại vang, Tiêu Thu Phong trả lời: “Ai vậy?”

“Tiêu thiếu gia, cậu đã về, tôi muốn gặp cậu, ngay lập tức.” Nếu như là người con trai khác, chắc hẳn sẽ suy nghĩ liên miên, bởi vì người gọi điện thoại đúng là Phượng Hề đại tỷ vô cùng hấp dẫn.

Chị ta sao biết được hành tung của mình, Tiêu Thu Phong không cảm thấy kỳ quái, nhưng là giọng nói của chị ta không có một tia mập mờ, lo âu, mang theo một tia khó nói lên lời.

Tiêu Thu Phong không hề do dự, lập tức đáp ứng. Phượng Hề không phải là một người phụ nữ đơn giản, có thể làm chị ta thất thố như vậy, đương nhiên không phải chuyện nhỏ, nhưng Tiêu Thu Phong không nghĩ ra, cả phía Nam, kể cả HongKong đều đã do chị ta khống chế, còn có chuyện gì chị ta không xử lý được.

Trong một quán rượu êm dịu, hai chén cà phê, trên khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Hề vẫn đầy hấp dẫn, đôi mắt đẹp hút người vẫn vậy, chỉ là cái miệng nhỏ nhắn đang mấp máy, như đang lo lắng gì đó.

“Tiêu thiếu gia, một người tôi biết đã đến Thượng Hải, nghe nói anh ta đến là để giết một người, Phượng Hề có chút lo lắng rằng người đó có thể là cậu.”

Năng lực của hắn, Phương Hề ít nhất đã biết một lần, mặc dù Tiêu Thu Phong chưa bao giờ để lộ thân thủ trước mặt mình, nhưng từ trên người Lý Cường Binh và Thiết Trụ, Phượng Hề không thể không đoán được.

Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng hỏi: “Người nào?”

“Bạch Sắc” Phượng Hề trả lời kèm theo một tia bất đắc dĩ , cho dù Phượng Hề nắm giữ lực lượng cường đại nhưng cũng không có biện pháp gì đối với người đàn ông này, hắn tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội đối phó với mình, trừ phi có ai đó còn mạnh hơn hắn.

Trên đời chỉ có một người, nhưng đáng tiếc là người này đã chết.

Tiêu Thu Phong cũng không nghĩ đến, lại là Bạch Sắc, đây là sát thủ đứng thứ hai trong truyền thuyết, càng không nghĩ đến người này lại là người quen của Phượng Hề, điều này trong tư liệu về Phượng Hề cũng không ghi lại.

Phượng Hề nói tiếp: “Theo tin tức của tôi, không chỉ Bạch Sắc mà Phong Linh cũng đi vào Thượng Hải, nhưng tôi còn chưa tra được mục đích của cô ta”

Tiêu Thu Phong từ trong lời nói của Phượng Hề cảm nhận được sự quan tâm, ngượng ngùng nói: “Chị Phượng, thực ra tôi biết mục đích của Phong Linh.”

Phượng Hề kinh ngạc: “Ồ, cậu biết, cô ta đến Thượng Hải làm gì, không phải giống Bạch Sắc, cũng tiếp nhận nhiệm vụ.”

Tiêu Thu Phong lắc đầu nói: “Tôi nghĩ cô ấy nói đùa, thật không ngờ cô ấy đến Thượng Hải thật. Hình như chỉ muốn nhìn Liễu Yên Nguyệt một chút mà thôi,chị không cần lo lắng.”

“Cậu biết cô ấy?” Giờ đến lượt Phượng Hề đặt câu hỏi.

“Mới biết mà thôi, chuyện này sau có thời gian tôi sẽ kể chị nghe.”

Nghe nói Tiêu Thu Phong có quan hệ với Phong Linh, Phượng Hề có chút yên lòng, nhưng trên gương mặt xinh xắn nghiêm nghị lại, nói: “Bạch Sắc, nếu như đối tượng của anh ta là Tiêu thiếu gia, chúng ta phải có phòng bị”

“Đối mặt với những cao thủ kiểu này phòng bị cũng không quan trọng, chị Phượng, Bạch Sắc không làm gì được tôi, hơn nữa đối tượng của anh ta không nhất định là tôi, đúng, sao chị lại biết Bạch Sắc?”

Mặt Phượng Hề đột nhiên đỏ lên, đối với người phụ nữ cao quý này mà nói, vẻ ngượng ngùng của con gái là lần đầu tiên hiện ra, làm Tiêu Thu Phong rất tò mò.

“Đó là chuyện trước kia, có thể có một vài người không biết, Bạch Sắc từng thất thủ một lần mà đối tượng anh ta đuổi giết chính là tôi. Sau này tôi và anh ta trở thành bạn bè, bạn của một sát thủ, cậu nói có phải buồn cười không?”

Quan hệ giữa đàn ông và đàn bà, ngoại trừ yêu và không yêu, dường như không có gì khác, trong lòng Tiêu Thu Phong đã hiểu được, cái gọi là bạn bè ẩn chứa rất nhiều nghĩa.

Tiêu Thu Phong không hỏi chi tiêt mà mỉm cười nói: “Chị Phượng Hề là một mỹ nhân xinh đẹp, có người buông đao vì chị đúng là không ngạc nhiên.”

Phượng Hề cười nhẹ nhàng, nũng nịu mắng: “Tiêu thiếu gia, cậu đúng là không đứng đắn, có phải là phong lưu lại nổi lên, có muốn tôi tìm giúp cậu mấy người đẹp cho cậu thưởng thức không?”

Thấy Tiêu Thu Phong rất lạnh nhạt đối với Bạch Sắc khiến Phượng Hề nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Thực ra chị ta cũng không rõ, sau khi biết được mục đích của Bạch Sắc, trong đầu chị ta hiện lên khuôn mặt đầu tiên chính là người đàn ông trước mặt, hơn nữa càng nghĩ càng khẳng định, cuối cùng làm cho chị ta cảm thấy lo lắng như Bạch Sắc sẽ ra tay ngay lập tức, vội vàng muốn nói cho Tiêu Thu Phong.

Nhưng giờ phút này lại phát hiện ra sự kinh hoàng này khác hẳn vẻ bình tĩnh của mình hàng ngày, khi đối mặt với người đàn ông này, chị ta dường như rất khó giữ bình tĩnh.

Tiêu Thu Phong cười nói: “Chị Phượng, chị không nên dụ dỗ tôi, không thì Yên Nguyệt sẽ tức giận đó?”

Phượng Hề nhìn hắn đầy quyến rũ, lộ ra ánh mắt đầy tình cảm, nói: “Còn giả bộ, đàn ông ai chẳng giống nhau, cứ thấy gái đẹp là muốn chiếm lấy, mỡ đến miệng mèo không lẽ lại bỏ qua, ngoài mặt thì không thích nhưng trong lòng lại rất thích có đúng không?” Không thể không nói Phượng Hề trong chốn giang hồ đúng là có chút hiểu biết về tính cách đàn ông. Tiêu Thu Phong cũng nhận thấy mình cũng thuộc kiểu người đàn ông như Phượng Hề noi.

Biết sao được, đàn ông đều có đức tính như vậy, hắn cũng không ngoại lệ.

“Được rồi, những người con gái khác thì không cần nhưng có một cô, cậu nên suy nghĩ.” Trên mặt Phượng Hề hiện lên vẻ oán giận, nói: “Hồi này Ngọc Hoàn vì cậu mà ốm tương tư, người gầy sọp. Tiêu thiếu gia không đi an ủi em ấy sao?”

Nói tới Lâm Ngọc Hoàn, Tiêu Thu Phong không phải ấn tượng nhất là khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, cũng không phải dáng người lung linh ấy, mà là bộ ngực rất đầy đặn của cô ta, cho dù là hoa hậu Châu Âu cũng kém cô ta vài phần, điều này đối với đàn ông mà nói là một sự hấp dẫn không nói lên lời.

Là đàn ông, đều muốn sờ vài cái, cho dù không thể sờ, thì nhìn bằng mắt cũng là một loại hưởng thụ.

Tiêu Thu Phong còn chưa nói, Phượng Hề tiếp tục: “Mấy em đó đều là cô nhi, có số mệnh tương tự như tôi, tôi coi các nàng như em gái. Tiêu thiếu gia, nếu như có thể, tôi hi vọng cậu hãy cho họ một tương lai đầy hi vọng.”

Cho tới khi Phượng Hề nhò giọng rời đi, Tiêu Thu Phong vẫn ngồi im tại chỗ.

Tiêu Thu Phong về nhà thì tất cả mọi người đều đã về, đầu tiên là Tiêu Viễn Hà và Điền Phù về nhà, nghe Ngọc Thẩm nói con trai đã về, Điền Phù lập tức gọi điện cho Liễu Yên Nguyệt. Giờ này cơm tối đã chuẩn bị xong, rất phong phú, hơn mười ngày chưa uống canh, lại được bưng đến bên miệng hắn.

“Tiểu tử này, đi ra ngoài nửa tháng mà một cuộc điện thoại cũng không hỏi thăm gia đình. Nếu không có người vợ hiền của con, không chừng hai lão già này sống hay chết con cũng không biết?”

Điền Phù tức giận trách đứa con trai vứt bỏ bọn họ hơn mười ngày, nhân tiện lại khen gợi Liễu Yên Nguyệt, mong tình cảm của hai đưa càng thêm thắm thiết.

Tiêu Viễn Hà và Điền Phù có ý giống nhau, nói: “Tiểu Phong, mấy ngày nay Hong kong đã bị gió lốc tập kích, lại nổ lớn, còn có chiến tranh kinh tế làm chúng ta rất lo lắng, nếu không có Liễu Yên Nguyệt an ủi chúng ta, có lẽ mẹ con đã sớm đi HongKong tìm con.”

Cảm nhận sự quan tâm ấm áp của gia đình, tâm trạng có chút mệt mỏi đã được sự ấm áp này làm dịu, huông chi bên cạnh hắn còn có một người vợ yêu dấu dịu dàng như nước, trong mọi hoàn cảnh đều quan tâm đến hắn.

Cuộc sống thế này thật sự rất thỏa mãn.

“Cha, me, Thu Phong đi HongKong có vài ngày nhưng thực sự công việc rất bận, lại không có ai chiếu cố, con nghĩ nhất định rất mệt, chúng ta ăn cơm thôi, sau đó để anh ấy có một giấc ngủ thật ngon, có chuyện gì ngày mai nói tiếp!”

Thật là biết cách chăm sóc mọi người, Tiêu Thu Phong cầm tay Liếu Yên Nguyệt hôn một cái.

“Ồ, xấu quá, trước mặt cha mẹ còn hôn nhau, muốn thân thiết về phòng mình đi, nhớ phải đóng cửa cẩn thận đó” Lời này đương nhiên Điền Phù không kiêng nể nói ra, nhìn đứa con hạnh phúc, là mẹ, bà cũng rất muốn có đứa cháu bồng bế?

Liễu Yên Nguyệt mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn Tiêu Thu Phong, sau đó làm nũng với Điền mẫu: “Mẹ, mẹ nói gì vậy?”

Mất mẹ từ nhỏ, Liễu Yên Nguyệt với Điền Phù có một tình cảm rất đặc biệt.

break
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc