Vì cọ xát không ngừng nên nơi kết hợp của hai người ngày càng nóng, Lâm Chi cảm giác phía dưới sắp bị côn th*t nóng bỏng kia làm hỏng rồi.
Cô cắn môi nhìn anh: “Ngô… Quý Hoài Thịnh, thứ đó của anh nóng quá, vừa nóng vừa cứng.”
Thứ đó nóng đến mức khiến hoa huy*t của cô không ngừng co rút, xoắn chặt lại. Cảm giác chân thật này không giống như nằm mơ, ở trong mộng thì sao có thể nóng như vậy được.
Quý Hoài Thịnh thẳng lưng đỉnh về phía trước, đưa dương v*t vào sâu bên trong, nghiền nát hoa tâm của cô: “Vừa nóng vừa cứng mới có thể làm em thoải mái. Có phải thoải mái lắm không?”
Nói xong anh nhanh chóng thẳng lưng đưa đẩy, phối hợp với động tác nâng lên ngồi xuống của Lâm Chi, mỗi lần đều đâm mạnh về phía trước.
“A… A… Nhẹ chút, sắp hỏng rồi.”
Miệng Lâm Chi tràn ra những tiếng rêи ɾỉ, ngực không ngừng đong đưa, tạo ra từng làn sóng gợi cảm, đôi chân đang đặt hai bên eo anh run lên, sắp không trụ nổi nữa rồi.
Nhìn ngực cô nhấp nhô lên xuống, phân thân Quý Hoài Thịnh càng thêm nóng rực, cứng rắn.
Quý Hoài Thịnh nhìn cô, cảm khái, đúng là cô chưa từng tự làm bao giờ mà.
Anh xoay người, đè Lâm Chi dưới thân, gập hai chân cô lại thành hình chữ M. Khi hai người mặt đối mặt, anh hạ người xuống một chút rồi tiếp tục va chạm với hoa tâm của cô.
hoa huy*t đỏ bừng như cái miệng nhỏ tham ăn, mấp máy, lúc đóng lúc mở, thịt mềm cắn lấy quy đầu mẫn cảm, giống như muốn hút sạch máu anh vậy.
Bên trong vừa ướt, vừa chặt muốn đòi mạng, các nếp uốn siết lại khiến anh suýt bắn ra.
Anh vỗ mông cô, giọng ám ách: “Thả lỏng, đừng kẹp.”
Xương cốt Lâm Chi tê dại, trong cổ họng phát ra những ư hừ tiếng thoải mái, ánh mắt rời rạc, căn bản không biết anh đang nói gì.
hoa huy*t co rút lại, cuốn lấy hành thân thô to.
Quý Hoài Thịnh kêu lên một tiếng, nhanh chóng đưa đẩy hơn mười, sau đó rút ra, bắn lên cái bụng trắng mịn của cô.
Sau khi tỉnh lại, Lâm Chi phát hiện chỉ có mình cô nằm trên giường gỗ, không thấy bóng dáng Quý Hoài Thịnh trong phòng.
Cô xoa xoa huyệt Thái Dương đau đớn vì say rượu, nhớ lại giấc mơ tối hôm qua, cảm thấy thật là kinh thế hãi tục.
Ban ngày nghĩ gì đêm mơ thấy cái đó sao? Có lẽ trong lòng cô thật ra luôn muốn đè Quý Hoài Thịnh dưới thân, ngủ một lần?
Nhìn quần áo nguyên vẹn trên người, Lâm Chi cảm thấy may mà là mơ, nếu không sẽ mất sạch mặt mũi, vì trong mộng cô da^ʍ đãиɠ quá mà.
Cô đứng dậy xuống giường, đi được hai bước lại cảm thấy đùi hơi nhức. Nếu không phải lúc tỉnh lại nhìn thấy quần áo còn nguyên trên người, cô còn cho rằng đêm qua thật sự đã đè Quý Hoài Thịnh ra làm.
Chắc là hôm qua rơi xuống sông nên mới đau.
Lâm Chi vừa định mở cửa đi ra, Quý Hoài Thịnh đúng lúc từ bên ngoài đi vào.
Trong tay anh cầm mấy quả ổi vừa to vừa tròn, ngoài vỏ còn đang nhỏ nước, trông rất tươi mới ngon miệng.
“Em vừa tỉnh sao?” Quý Hoài Thịnh cúi đầu hỏi cô.
Lâm Chi nhẹ nhàng “ừ”.
Anh nhét quả ổi vào trong tay cô: “Nơi này không tìm được thứ gì có thể ăn tạm, em đói bụng thì ăn chút trái cây này đi, tôi đã rửa sạch rồi. Tôi tìm thấy ở sau nhà đấy, chắc là của chủ nhà. Ăn xong chúng ta về biệt thự.”
“Cảm ơn.” Lâm Chi nhận lấy, cảm ơn anh. Khi anh nghiêng người vào nhà, thân thể cô bỗng dưng cứng đờ.