Ngày hôm sau, vừa mở di động ra, Quý Hoài Thịnh đã thấy ngay tiêu đề của một tin tức giải trí khiến anh ngột ngạt: Nữ minh tinh tuyến mười tám Lâm Chi nhiệt tình ôm hôn tân ŧıểυ sinh lưu lượng Chu Hách, nghi ngờ hai người đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
Ấn vào xem bài viết, anh thấy hình ảnh hai người ôm nhau trước cửa công ty quản lý ngày hôm qua, trong ảnh mặt hai người dán sát vào nhau, trông vô cùng thân mật.
Kéo xuống dười còn có mấy bức ảnh chụp trước kia hai người ăn cơm cùng nhau, sóng vai đi dạo.
Quý Hoài Thịnh nhìn thêm mấy lần rồi đặt điện thoại xuống, lái xe đến phim trường.
Lúc đến nơi, anh vừa vặn gặp Lâm Chi bước từ trên xe xuống dưới, còn Chu Hách đang thò đầu ra khỏi cửa sổ xe nhìn ngó xung quanh.
Chu Hách đang nói chuyện với Lâm Chi: “Chị Chi Chi, hôm nay em rảnh, có thể vào thăm ban không? Đợi chị quay xong, em đưa chị về nhà.”
“Không cần đâu… Tôi…” Lâm Chi hơi ngượng ngùng. Cô đang quay phim cấp ba, sao có thể không biết xấu hổ để Chu Hách vào thăm ban chứ.
Lâm Chi còn chưa nói xong lời cự tuyệt, Chu Hách đã bước xuống xe. Cô không thoái thác được nữa, đành phải để cậu theo vào.
Quý Hoài Thịnh nhìn bóng hai người sóng vai bên nhau, đột nhiên cong môi cười lạnh, thăm ban phải không?
Anh không ngại để Chu Hách nhìn thấy Lâm Chi thở gấp dưới thân anh, vì hôm nay anh và cô có một cảnh giường chiếu.
Sau khi rút chìa khóa xe, Quý Hoài Thịnh đi vào phim trường.
Hôm nay quay cảnh nóng trong nhà, nam chính đè nữ chủ trên giường lăn lộn một trận.
Trên người hai người được phủ một cái chăn mỏng, Quý Hoài Thịnh được yêu cầu nằm đè lên người Lâm Chi, thẳng lưng thúc mông, bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ. Còn Lâm Chi chỉ phối hợp rêи ɾỉ theo hành động của anh là được.
Khi Lâm Chi bước ra khỏi phòng nghỉ, nhìn chiếc khăn tắm lớn màu trắng che thân thể chỉ mặc mỗi nội y của cô, mặt Chu Hách tức khắc đen xì.
“Chị Chi Chi, hôm nay chị phải quay cảnh nóng à?” Ngữ khí của Chu Hách có chút không vui.
“Ừ.”
Lâm Chi ngượng ngùng ừ một tiếng, cúi đầu không dám nhìn vào mắt Chu Hách. Rõ ràng cô đã bảo không cần thăm ban, là cậu cố chấp đến, làm cô xấu hổ quá.
“Đi thôi, quay trong phòng.”
Chu Hách tuy không vui, nhưng vẫn cố nhịn. Cậu cảm thấy hôm nay có mình ở đây xem, nam diễn viên kia sẽ không dám ăn đậu hủ của Lâm Chi.
Lúc Lâm Chi và Chu Hách đến phòng quay, Quý Hoài Thịnh quấn khăn tắm ngồi ở mép giường, nhìn lướt qua Lâm Chi đang đi vào và Chu Hách đi sau cô, rồi dời mắt đi luôn.
đa͙σ diễn thấy Lâm Chi tới, liền bảo cô nằm lên giường, chuẩn bị quay.
Lâm Chi nói được, đi đến phía trước, nhanh chóng bò lên giường rồi nằm xuống, kéo chăn che cơ thể, sau đó rút khăn tắm ra ném xuống đất.
Khi đa͙σ diễn hô một tiếng “action”, Quý Hoài Thịnh kéo khăn tắm trên người ra ném sang một bên, chui vào trong chăn nằm trên người Lâm Chi.
Chu Hách nhìn Quý Hoài Thịnh chỉ mặc qυầи ɭóŧ nằm trên người Lâm Chi, bèn nhíu mày. Chị Chi Chi quay loại phim này thật có hại, gần như tiếp xúc trọn vẹn thân thể với diễn viên nam, tuy không phải làm thật, nhưng cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nhưng cậu vẫn phải nhịn, nếu không đa͙σ diễn sẽ giận chó đánh mèo Lâm Chi. Đến lúc đó Lâm Chi vừa bị mắng vừa không được lòng người khác, cậu không muốn Lâm Chi bị mắng.
Chu Hách quyết định sau khi quay xong bộ phim này, nhất định sẽ không để Lâm Chi nhận mấy kịch bản kiểu này nữa, còn bây giờ chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Quý Hoài Thịnh cúi đầu hôn môi của Lâm Chi, vừa ôn nhu vừa thâm tình gặm cắn cánh môi căng mọng của cô.
Tuy Quý Hoài Thịnh thích ra vẻ ngụy quân tử, nhưng Lâm Chi không thể không thừa nhận kỹ thuật hôn của anh cực kỳ tốt, luôn khiến cô bất giác trầm luân, phối hợp với động tác của anh, phát ra từng tiếng ưm trầm thấp.
Cô nghĩ mình đúng kẻ nghiện sắc đẹp nông cạn mà. Nếu là một tên đàn ông tướng mạo bình thường cường bạo cô, cô nhất định sẽ đẩy tên đó ra nếu bị hôn lần thứ hai, không quay phim gì nữa hết.
Nhưng hiện tại cô lại không ghét nụ hôn của Quý Hoài Thịnh, điều này quá trái với lẽ thường.
Lâm Chi híp mắt lại, xuyên hàng mi dày, nhìn khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của anh, thầm cảm khái. Quả nhiên là khuôn mặt được mua bảo hiểm mấy chục triệu, cô chẳng tìm ra được chút khuyết điểm nào.
Vầng trán đầy đặn, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng gợi cảm, hàm dưới tinh xảo, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan như điêu khắc, cực kỳ tuấn mỹ.
Anh chỉ có một điểm không tốt, đó chính là trái tim quá đen tối. Đúng là tên xấu xa trong ngoài bất nhất.
Nhận ra Lâm Chi thất thần, Quý Hoài Thịnh bất mãn luồn tay vào trong xoa bóp bầu ngực mềm mại của cô, khép hai ngón tay lại dùng sức nhéo mạnh hạt đậu đỏ trước ngực cô.
“A…” Lâm Chi khẽ kêu một tiếng, sau khi phục hồi tinh thần lại thì lườm anh.
Quý Hoài Thịnh cúi đầu ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: “Chuyên nghiệp chút, phối hợp kêu vài tiếng đi.”
Dù đang đóng phim, anh cũng không muốn chỉ có mình anh độc diễn.