Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Chương 10

Trước Sau

break

Tại bữa tiệc của lâu đài trong mơ, các quý tộc trưng diện trang phục lộng lẫy. Từng thân ảnh hoa lệ vây quanh người chủ trì bữa tiệc, Hạ Thư Khanh.

Bọn họ có huyết thống cao quý nên rất ngạo mạn, có thể cùng Hạ Thư Khanh nói chuyện mà lấy làm vinh dự.
Sự xu nịnh của người khác, Hạ Thư Khanh không có hứng thú, khuôn mặt lạnh lẽo. Hắn chỉ thích dạy dỗ ŧıểυ nô lệ.
Quý Chính Đạm cũng không chịu mở miệng kêu chủ nhân, chẳng sợ Hạ Thư Khanh đem y tao đến chết đi sống lại. ŧıểυ nô lệ bám riết không tha muốn giết hắn, càng thua càng đánh, rất đáng yêu.
Cứng đối cứng, tranh đấu mới càng thêm thú vị, Hạ Thư Khanh làm không biết mệt tìm kiếm các phương thức trừng phạt mới mẻ với ŧıểυ nô lệ. Hắn đem thân thể Quý Chính Đạm dạy dỗ đến mẫn cảm nhiều nước, phụ trợ cho nam chính càng thêm loá mắt mê người.

Quý Chính Đạm một thân âu phục thu hút sự chú ý của mọi người.

Mọi người đều biết, Hạ Thư Khanh có được tướng quân địch quốc làm nô lệ, vô số quý tộc hoàng thất cực kỳ hâm mộ.

Đôi mắt Quý Chính Đạm khác hẳn những nô lệ khác, xinh đẹp lại có sức sống mãnh liệt và ngọn lửa kiên cường, sống lưng thẳng tắp tựa như kiêu ngạo không gì sánh được, tuấn lãng mê người, không giống nô lệ tù binh hạ tiện, mà là cao quý, quyền thế ngang tàng, khiến cho vô số người kinh ngạc.

Hai chân y thẳng tắp thon dài, năng lực cường đại mà kiệt ngạo khó thuần.

Sự chú ý của mọi người đổ dồn lên thân ảnh của Hạ Thưu Khanh, dáng người thẳng tắp giống như một thanh kiếm sắc bén, hai nam nhân bất đồng, bề ngoài xuất chúng thế nhưng đứng cạnh nhau lại hài hòa không thể tin được.

Hạ Thư Khanh rời khỏi đám người đi đến ban công, ngửa cổ uống cạn ly rượu, màu đỏ của chất lỏng chảy dọc trên chiếc cổ duyên dáng. Hắn xoay người, dựa vào bên cạnh tường: "Đã học xong cách chế độc rồi sao?"

Quý Chính Đạm ẩn nhẫn không tức giận: “Ngươi như thế nào biết có độc?” Y thỉnh giáo lão quan y nghiên cứu chế tạo độc dược, không màu không mùi, giết người vô hình. Không nghĩ tới nam nhân thế nhưng đã sớm nhìn thấu y.
Hạ Thư Khanh câu môi cười: “Ngươi sẽ không chủ động đi đến bên cạnh ta, trừ phi nhìn đến ta chết.”

Quý Chính Đạm nắm chặt tay, trừng mắt nhìn khuôn mặt đẹp không thể bắt bẻ của nam nhân trước mặt: “Ngươi vì cái gì không giết ta, mà là làm nhục ta? Ngươi tự tin, ta vĩnh viễn không giết được ngươi sao?”

“Phần thưởng mà chủ nhân ban cho ngươi sao có thể nói là không biết xấu hổ?” Hạ Thư Khanh không hề cảm thấy tức giận, ngược lại thân thiện đề nghị: “Nếu ngươi muốn giết chết ta, cơ hội duy nhất chỉ có ở trên giường. Đó là thời điểm duy nhất ta lơi lỏng.” (Hạ vô sỉ quá!)

Quý Chính Đạm hô hấp trầm xuống, y sẽ không bao giờ phản bội chính mình: "Không có khả năng!"

Hạ Thư Khanh tò mò: “Ngươi từ bỏ?”
Quý Chính Đạm tự giễu mà cười, y lần đầu tiên rũ xuống mi mắt, câu lấy cổ áo Hạ Thư Khanh: “Ta nhận thua, dù sao cũng không giết được ngươi.”

Bên ngoài giấc mơ, theo sự rời đi của Hạ Thư Khanh, Quý Chính Đạm biết bản thân mình có tâm ma, y không trốn tránh một cách mù quáng nữa mà chính diện đối đầu trong giấc mơ của hắn.
Y không uống thuốc an thần nữa mà là bình tĩnh tiến vào giấc mộng.
Nhưng mà, ác mộng lúc này lại không có điểm dừng, y đã ngây ngô ở đây nửa tháng. Nói thực, thời gian đã quá dài, y không biết được lúc nào mình có thể tỉnh lại?
Quý Chính Đạm mơ hồ đoán được, mỗi lần bị nam nhân kia khi dễ bắn vào trên trong thì y sẽ tỉnh lại. Nhưng y không thể nào tiếp nhận được dùng thủ đoạn da^ʍ đãиɠ này để thoát ra ngoài. Lúc này Quý Chính Đạm chỉ muốn giết chết người đàn ông gian ác kia! Cất giấu tâm tư, ẩn nhẫn ngụy trang.
So với ngụy trang, Hạ Thư Khanh mới là cao thủ chân chính. Hắn ở bên tai của Quý Chính Đạm cười khẽ: "Ánh mắt của ngươi đã nói lên tất cả: Chỉ cần có cơ hội, ngươi sẽ lập tức bẻ gãy cổ ta"
Quý Chính Đạm nâng mi mắt, con ngươi như chứa ngọn lửa cháy rực, y túm lấy vạt áo của Hạ Thư Khanh, mạnh mẽ kéo lại: "Ngươi đoán đúng rồi đấy, ta thực sự muốn ngươi chết đi".
Nếu như nam nhân này biến mất trong mơ, có phải y cũng sẽ không phải làm những hành động da^ʍ đãиɠ, khinh thường Hạ đại phu?
Hạ Thư Khanh đẩy cổ tay Quý Chính Đạm ra, bất đắc dĩ cười: "Hoan nghênh ngươi đến giết ta. Vậy tại chỗ này, là một chủ nhân, ta không thể không thưởng cho ngươi được"
Trên ban công, chiếc rèm ánh kim nhẹ nhàng bay theo gió, trong đại sảnh đám người đang nói chuyện, tiếng cười vang vọng khắp nơi.
Trong lòng Quý Chinh Đạm run lên, y đã vô cùng quen thuộc sự biến thái của Hạ Thư Khanh. Cái khen thưởng hay trừng phạt kia của hắn, chỉ có một ý tứ, đó là tàn nhẫn xâm phạm y.
Quý Chính Đạm khắc chế tức giận, cánh tay lộ ra cơ bắp cùng đường cong xinh đẹp, khiêu khích cười: "Nói thẳng ra, ngươi chẳng qua chỉ muốn thỏa mãn du͙© vọиɠ của mình thôi."
Hạ Thư Khanh vô cùng bình thản: "Không phải con người đều như vậy sao? Đều muốn tìm đến sự vui vẻ. Ta vô cùng thích ngươi không biết tự lượng sức mình như vậy."
Hắn ghìm chặt hai tay Quý Chính Đạm lên lan can sân thượng, hơi thở lạnh lẽo nhẹ nhàng thổi vào tai Quý Chính Đạm, khiến không khí xung quanh trở nên nóng rực. Hắn cọ chóp mũi vào cổ Quý Chính Đạm, dịu dàng liếʍ nhẹ: "Không phải ngươi cũng rất thoải mái sao?"
Cả người Quý Chính Đạm run lên, tai khẽ nóng, tim đập thình thịch, nam nhân trước mắt là người khó đối phó nhất mà y từng gặp. Quý Chính Đạm không hề tỏ ra yếu đuối: "Một chút cũng không có, dù ngươi có khóa ta lại thì đó cũng chỉ là thể xác của ta."
Hạ Thư Khanh cười lạnh, hào phóng ném ra con mồi: "Vậy là ngươi muốn phá khóa sao? Tới đi, chúng ta đánh cược, lấy lòng lẫn nhau. Nếu như ta động tình trước, ngươi có thể tự do đi lại bên trong lâu đài."
Quý Chính Đạm tức giận: "Vô sỉ." Y sẽ không bao giờ chơi cái trò hoang dâm này. Đầu ngón tay của Hạ Thư Khanh khẽ sượt qua ngực y: " Hay là ngươi sợ, sợ ở trước mặt ta sẽ không thể kiềm chế chính mình?"
Ánh trắng sáng ngời, vườn hoa dưới lầu an tĩnh không một tiếng động, gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua rèm cửa sổ.
Cơ thể Quý Chính Đạm nóng như lửa, y hô hấp nặng nề như bị hắn nắm chặt lấy trái tim đến nỗi không thở được.
"Mình không được phép sợ". Từ trước đến giờ Quý Chính Đạm không muốn thể hiện sự yếu đuối, không dễ dàng để nói bỏ cuộc. Đối mặt với sự khiêu khích của hắn, y cũng không hề trốn tránh.
Lúc này Quý Chính Đạm đưa tay ra sờ vào đũng quần Hạ Thư Khanh, lấy ra ©ôи th!t nóng bỏng đang to dần, lòng bàn tay y trở nên nóng vô cùng. ©ôи th!t to lớn này đã thực sự tiến vào cơ thể y giống như trong giấc mộng. Trước đây Quý Chính Đạm không nói, y hận nhiều nhưng nỗi sợ vẫn là nhiều hơn.
Hạ Thư Khanh tựa vào lan can sân thượng, ánh trăng chiếu xuống khiến mặt hắn trở nên trắng ngần, đường cong cơ thể hoàn mĩ không thể bắt bẻ. Hắn kiêu ngạo chờ đợi được hần hạ, cơ thể thả lỏng đến lười biếng nhưng không mất đi sự hấp dẫn: "Ngươi hung dữ như vậy, thật sự muốn thắng đến thế sao?"
"Đừng nói nhiều." Quý Chính Đạm không tự chủ mà dùng sức.
Hạ Thư Khanh thở dốc: "Ừ...Nhẹ một chút."
Hạ Thư Khanh khẽ nâng mi mắt, ánh mắt vô dùng quyến rũ, hắn cúi người liếʍ nhẹ lỗ tai của Quý Chính Đạm, y không ngừng dùng miệng liếʍ mυ"ŧ, tiếng nước lách tách không ngừng vang lên, lòng bàn tay Quý Chính Đạm không ngừng đụng vào vật lớn: "Nó còn muốn ngươi làm cho thoải mái hơn nữa"
Thật bỉ ổi, vô liêm sỉ! Quý Chính Đạm tức giận, y muốn hất cái vật to lớn nóng hổi này ra. Đầu lưỡi Hạ Thư Khanh cách một lớp áo khẽ liếʍ hạt đậu nhỏ, áo sơ mi trắng ướt một mảng, hạt đậu mập mạp bị người đàn ông tuấn tú này ngậm lấy, điên cuồng mυ"ŧ vào rồi nhả ra.
Trong bóng đêm mập mờ, hắn không ngừng phô trương sức mạnh của mình.
Điên cuồng đụng chạm, tăng thêm sự thân mật.
"Ưm..." Hạt đậu nhỏ nhạy cảm của Quý Chính Đạm trở nên cương cứng, cảm giác khác thường lướt qua sống lưng y, cảm giác sung sướиɠ đánh thẳng lên đầu khiến y trở nên mơ hồ. Y khẽ ngửa ra sau, hô hấp cũng dần hỗn loạn, vô lực buông ©ôи th!t của Hạ Thư Khanh.
Mà Hạ Thư Khanh không nhanh không chậm vươn tay lấy ra ŧıểυ Chính Đạm đang bị bao bọc.
Hắn cúi người xuống trêu đùa ŧıểυ Chính Đạm, tư thế câu dẫn kịch liệt, hung hăng nhưng vô cùng hấp dẫn.
Rõ ràng Quý Chính Đạm không nghĩ mình bị ảnh hưởng, vật nhỏ của y đã hoàn toàn phản bội thân thể, dù là vô tình hay vô tình đụng phải đều là bị câu dẫn, vật nhỏ nhanh chóng dựng thẳng, chóp đỉnh chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, chứng tỏ cơ thể y rất nhạy cảm cùng hưng phấn.
"Dừng lại, ta không muốn đánh cược nữa" Trong lòng Quý Chính Đạm trở nên lo lắng, nhưng không đẩy được Hạ Thư Khanh ra, y bởi vì kɧoáı ©ảʍ là eo nhanh chóng mềm nhũn.
"Nô lệ bé nhỏ, lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi" Ngón tay Hạ Thư Khanh đút vào miệng Quý Chính Đạm, móc ra chất lỏng trong suốt, bôi lên ©ôи th!t của hai người. Hai vật thân mật chạm vào nhau, nhanh chóng phồng cứng, nóng như lửa, giống như trên chiến trường hai bên không hề nhượng bộ đối thủ, tiến lên với sức mạnh oai hùng, khát vọng hướng tới một trận chiến sảng khoái.
Quý Chính Đạm không dám tin, tư thế của mình lúc này hại vô sỉ và hèn hạ như vậy. Tiếng bước chân của người lạ không ngừng đi qua rèm cửa của buổi tiệc, bọn họ có thể phát hiện hình ảnh cấm kỵ cùng da^ʍ đãиɠ này bất cứ lúc nào.
©ôи th!t nóng bỏng không ngừng cọ vào nhau, giống như cả người Quý Chính Đạm bị thiêu đốt. Y nhẫn nại không ngừng né tránh, không muốn để Hạ Thư Khanh được như ý. du͙© vọиɠ trong hắn vọt lên đến đỉnh điểm, nhưng lại luôn có cảm giác thiếu một chút gì đó mà không thể bắn ra.
Hạ Thư Khanh thấy hô hấp của Quý Chính Đạm càng dồn dập, yết hầu khẽ lên xuống. Hắn nhẹ nhàng cười, kéo y vào lồng ngực mình. Hạ Thư Khanh chèn ©ôи th!t nóng bảo vào giữa khe mông của Quý Chính Đạm, nhẹ nhàng chà xát, tiếng ướt át khẽ vang lên: "Nô lệ bé nhỏ, có phải chỉ có chủ nhân ra vào trong huyệt nhỏ của ngươi...thì ngươi mới bắn ra?"
"Không bao giờ" Quý Chính Đạm giật mình, đầu y không tự chủ lắc mạnh, người đàn ông ngang ngược điên cuồng đánh chiếm du͙© vọиɠ của y, ©ôи th!t nóng hổi mạnh mẽ tiến vào nơi sâu nhất. Để y có thể quên hết tất cả cũng chỉ có kɧoáı ©ảʍ của sự xâm phạm cùng sỉ nhục. Trước mắt Quý Chính Đạm bỗng trở nên mờ ảo, ŧıểυ Chính Đạm bất ngờ được Hạ Thư Khanh nắm lấy khiến y khẽ run.
Hạ Thư Khanh cười khẽ một tiếng, đầu ngón tay bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên gò má Quý Chính Đạm: "Nô lệ bé nhỏ, ngươi thua rồi, thật da^ʍ đãиɠ" Bởi vì một câu nói của hắn mà bắn ra, y cảm thấy mình quá nhạy cảm rồi.
Ánh mắt Quý Chính Đạm mơ màng, sắc mặt ửng hồng, y không muốn cho bất kì ai biết cái cơ thể da^ʍ đãиɠ này, tất cả đều là do giấc mộng này ban tặng.
Thất thần trong chốc lát, Quý Chính Đạm nhanh chóng hoàn hồn, người trước mắt không phải Hạ đại phu, đây chỉ là tâm ma của y mà thôi.
Quý Chính Đạm không cam lòng: "Không...ngươi chỉ là người trong giấc mơ của ta, ngươi là giả".
"Giấc mơ? Mỗi ngày ta đều ȶᏂασ ngươi như vậy cũng là mơ sao?" Hạ Thư Khanh bí ẩn cười khẽ: "Ngươi không đau, không thoải mái? Có phải ta nên mạnh hơn một chút nữa thì ngươi mới có thể nhớ lâu?"
Hạ Thư Khanh mạnh mẽ xé áo sơ mi của Quý Chính Đạm, nút áo rơi lạch cạch trên mặt đất, ngón tay lạnh như băng của người đàm ông khẽ lướt qua ngực, lưu lại vết đỏ mập mờ.
Hạ Thư Khanh nhẹ nhàng sờ qua hạt đậu nhỏ, Quý Chính Đạm khó chịu than nhẹ, hạt đậu màu hồng sưng tấy cương cứng, xinh đẹp đến mức câu hồn.
"Cút---" Tim Quý Chính Đạm đập mạnh, tinh thần trở nên căng thẳng, giọng uy hiếp tính mạng hắn lạnh như băng. Y không một chút sợ hãi, chỉ hận người đàn ông đang tươi cười trước mặt luôn dùng những từ ngữ dâm ô để làm nhục y chết đi. Ánh mắt Quý Chính Đạm sắc bén: "Ta giết ngươi thì mộng sẽ nhanh kết thúc".
Hạ Thư Khanh cười đến sảng khoái: "Lừa mình dối người" Hắn cắn mạnh môi Quý Chính Đạm, mùi máu tanh sộc lên. Cánh môi hai người đỏ bừng, hình ảnh vô cùng dâm mỹ.
"Nếu ngươi không muốn nhận thưởng, vậy cho ngươi nhận phạt". Hạ Thư Khanh đè Quý Chính Đạm ra, nửa người đều treo bên ngoài, mà Hạ Thư Khanh nhắm ngay cúc huyệt nhỏ phấn nộn mà tiến vào, mạnh mẽ cắm thẳng vào nơi sâu nhất.
"Ưm..." Quý Chính Đạm chịu đựng sự thô bạo này, ©ôи th!t tiến vào như muốn đảo lộn bên trong. Y bị sự cưỡng ép này mà đau nhức, giống như nam nhân ban cho y sự trừng phạt. Trong nháy mắt, y nghĩ mình sắp chết.
"Ôm chặt, đừng để ngã xuống" Hạ Thư Khanh khẽ cười, hắn ra vào nhanh hơn, nước bên trong không ngừng chảy ra cùng tiếng "ba ba" thanh thúy, mạnh mẽ khuấy động bên trong, mỗi lần rút ra đều kéo theo thịt mềm hồng hào. Hắn cạy môi y ra, đầu lưỡi mềm mại xâm nhập vào khoang miệng của Quý Chính Đạm, không chút kiêng kỵ mà lưu lại dấu vết.
"Ưm!" Quý Chính Đạm lần đầu tiên thừa nhận để người đàn ông này hôn sâu như vậy. Không khí bị cướp đoạt, y cơ hồ không có cách nào hô hấp được, cánh môi bị người đàn ông ngậm, hơi thở lạ không ngừng xâm phạm, đuổi đến tận cùng, quyết không buông, đầu lưỡi bị càn quét. Xương quay xanh của y bị trêu đùa khiến cơ thể không ngừng run rẩy. Sắc mặt Quý Chính Đạm vì thiếu khí mà đỏ ửng, trên dưới bị xâm phạm khiến y dần vô lực.
Hạ Thư Khanh khẽ nhả ra, rồi lại cúi đầu cắn lấy hạt đậu nhỏ, hắn cố tình mυ"ŧ mạnh vào đến chảy máu. Mùi máu tanh như kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn ra vào nhanh và mạnh hơn.
"Thật ngọt". Hạ Thư Khanh như một chủ nhân cao quý, đen nô lệ không chịu khuất phục đè trên ban công nhanh chóng rút ra rồi lại cắm vào, ©ôи th!t bên trong miệng huyệt sưng tấy phun ra từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙. Hắn ngắm nhìn y tức giận lại không kiềm hãm được bị sa vào tìиɧ ɖu͙© cùng tư thế giãy giụa. Trên người Quý Chính Đạm tràn đầy những nốt xanh tím ám muội.
Trong buổi tiệc mà không có bóng dáng chủ nhân, mọi người bắt đầu đi tìm Hạ Thư Khanh. Cách tấm rèm cửa còn có thể nghe thấy âm thanh mọi người bàn tán.
Hạ Thư Khanh áp chế y, hắn nhẹ nhàng rút ©ôи th!t khỏi huyệt nhỏ rồi lại thẳng tắp nhắm ngay điểm nhạy cảm mà tiến vào: "Ngươi nói xem nếu họ xông ra đây, phát hiện chúng ta đang làʍ t̠ìиɦ, nhìn thấy ngươi như vậy liệu có thấy mê người không?"
"A...Vô liêm sỉ" Quý Chính Đạm nghĩ đến y đường đường là quý tộc mà dưới bao nhiêu con mắt lại bị người đàn ông này lấn áp. Vô số ánh mắt sẽ nhìn vào cơ thể y.
Khẩn trương đến không dám động đậy, ngay cả tiếng rêи ɾỉ cũng trở nên đứt quãng.
Bỗng nhiên có tiếng chân bước đến ngày càng gần, như thể ngay lập tức sẽ có người xông vào sân thượng.
"Đi ra ngoài..."Thần kinh Quý Chính Đạm căng thẳng, y thấp giọng, sợ sẽ bị phát hiện ra. Mà Hạ Thư Khanh lại ra vào đến tiếng nước chảy cũng trở nên rõ ràng, Quý Chính Đạm xấu hổ, miệng huyệt kẹp chắt, kịch kiệt mυ"ŧ vào, Hạ Thư Khanh lại một lần nữa lên đỉnh mà bắn ra.
"Ngươi mà kêu lớn thì bọn họ sẽ nghe thấy" Hạ Thư Khanh thoải mái nói, hắn coi thương sự lo lắng của Quý Chính Đạm, dưới ánh trăng ôm lấy y vừa đi vừa ȶᏂασ, mỗi một lần đều cắm vào nơi sâu nhất, nước văng tung tóe.
"Ưm!" Sắc mặt Quý Chính Đạm đỏ ửng, sâu đến nỗi y không có cách nào hô hấp được, ánh mát kiên cường liền trở thành mê người cùng da^ʍ đãиɠ. Y không dam kêu to, Hạ Thư Khanh càng hưng phấn mà ȶᏂασ y. Tiếng bước chân ngày càng gần, Hạ Thư Khanh hung hăng rút ra cắm vào, đem Quý Chính Đam ȶᏂασ đến lên đỉnh.
"Vô liêm sỉ...Vô sỉ..."Quý Chính Đạm nhạy cảm run lên, vừa động, huyệt nhỏ lại mυ"ŧ vào "A...". Y không có cách nào đối mặt với sự đâm dãng của mình, nghiêng mặt nhắm mắt cắn chặt môi, da thịt xấu hổ mà trở nên đỏ ửng, cơ thể nhễ nhại mồ hôi.
"Yên tâm đi, quản gia sẽ ngăn bọn họ" Hạ Thư Khanh thú vị cười, hắn rút ©ôи th!t ra, âm thanh lại trở nên rõ ràng
Hai gò mái Quý Chính Đạm đỏ bừng, há miệng thở dốc, y không tự chủ được mà dạng chân ra, miệng huyết trào ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đục ngầu, nhiều đến không chịu nổi.
Hạ Thư Khanh nhận lấy khăn từ quản gia, vây lấy cơ thể Quý Chính Đạm, đơn giản dọn dẹp rồi bước ra ngoài.
Tất cả mọi người trợn mắt há miệng, người sáng suốt có thể nhìn ra. Hạ Thư Khanh ôm một người đàn ông, mà người đàn ông này rá giống người của nước thù Nhâm tướng quân.
Ánh mắt Hạ Thư Khanh mơ hồ cùng lười biếng, để mọi người thất thần, nhưng họ rất nhanh quay đi như không có gì xảy ra, Hạ Thư Khanh không phải người mà họ có thể mong ước.
Hạ Thư Khanh cắn lỗ tại Quý Chính Đạm: "Bên ngoài lạnh, đổi nơi khác rồi tiếp tục thưởng cho ngươi."
Quý Chính Đạm muốn giãy ra liều bị giữ lại, sắc mặt y đỏ bừng, cơ thể vô lực, lần đầu tiên khao khát được tỉnh lại!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc