Ba ngày sau, Hoa Thừa Tiêu vào triều xin cưới đại tiểu thư nhà họ Mạnh.
Ban đầu Hoàng thượng không đồng ý.
Dù sao thì nhà họ Mạnh cũng là võ tướng trong tay nắm binh quyền, sao có thể gả con gái nhà bọn họ cho Thái tử của một nước khác được.
Hoàng thượng bảo chàng chọn những cô gái khác, cho dù là công chúa cũng được, chỉ cần không phải là ta.
Thẩm Hoài Đình thậm chí còn công kích Hoa Thành Tiêu từ chuyện đất nước, gia đình cho đến con người, cho rằng chàng muốn lấy ta là vì chàng lòng lang dạ sói, không có ý tốt.
Hai người bọn họ lúc thượng triều vẫn luôn cãi nhau không ngừng.
Cuối cùng Hoa Thành Tiêu nói rằng chàng có thể nhường lại ngôi vị Thái tử, tự nguyện ở rể tại nhà họ Mạnh.
Thái tử tự hạ mình làm con tin.
Chuyện này trước nay chưa từng có.
Tất cả các triều thần đều choáng váng, không thể tin được Hoa Thành Tiêu lại làm như vậy.
Nhưng thái độ của chàng cực kỳ chân thành.
“Cả đời ta không vì danh vì lợi, chỉ vì trái tim của một người.”
“Ta có thể từ bỏ tất cả mọi thứ, chỉ cầu được cưới Mạnh Toại Triêu làm vợ.”
Hoàng thượng kinh ngạc nhìn Hoa Thành Tiêu, mãi không thốt ra được nửa lời.
Chỉ còn lại Thẩm Hoài Đình vẫn cứng đầu tranh luận, cầu xin Hoàng thượng đừng đồng ý lời cầu hôn của Hoa Thành Tiêu.
Nhưng mọi người đều biết rằng, Hoàng thượng chắc chắn sẽ đồng ý.
Dùng một cuộc hôn nhân để đổi lấy một Thái tử Tương Quốc tài hoa xuất chúng.
Mối làm ăn béo bở này, ai có thể từ chối đây.
Lúc ta nghe được tin này cũng kinh ngạc tới nỗi tim đập thình thịch.
Không thể tin nổi chàng lại vì ta mà làm đến mức này.
Triệu Như Ngọc cười trêu ta: “Mạnh tiểu thư tốt số quá đi.”
“Trước có Thẩm Hầu gia ra sức ngăn cản ngươi hòa thân, sau có Thái tử Tương Quốc vì cầu hôn ngươi mà từ bỏ ngôi vị của mình.”
Ta hoàn hồn, trừng mắt nhìn nàng vẻ trách móc.
Cười đùa một lúc, nàng đột nhiên có chút lo âu: “Nhưng mà Triêu Triêu này, ngươi có bao giờ nghĩ rằng bây giờ Vũ Văn Sóc vì thích ngươi nên nguyện ý từ bỏ hoàng vị, nhưng sau này hắn lại đột nhiên hối hận rồi trút hết mọi oán giận lên người ngươi, lúc đó ngươi phải làm sao?”
Ta cười khẩy một tiếng, thờ ơ nhướn mày: “Vậy thì hòa ly thôi, dù sao thì Mạnh Toại Triêu ta cũng không phải lần đầu làm như vậy.”
Triệu Như Ngọc sững sờ trong giây lát rồi yên tâm cười nói: “Không hổ danh con gái nhà võ tướng, cực kỳ dứt khoát, thế mới đúng là Mạnh Toại Triêu vừa đến Thịnh Kinh đã đánh bại hết các tay lão luyện trên sân đua ngựa mà ta biết chứ.”
Ta nhấp một ngụm rượu, nói lớn: “Đời người phải biết tận hưởng những niềm vui, cần gì phải buồn lo vì những gì chưa xảy đến.”
Từng câu từng chữ đều vô cùng tự nhiên cởi mở.
Trong quá khứ, ta luôn chìm đắm trong nỗi đau về cái chết bi thảm của người thương nơi chiến trường, từng giờ từng khắc đều không nguyện ý buông tha cho bản thân.
Nhưng bây giờ, chàng đã trở lại.
Cảnh khốn cùng này chưa đánh đã tan.
Ta lại trở về làm Mạnh Toại Triêu tự do quyết đoán của vùng trời Tây Bắc.
Hai người yêu nhau thì sẽ luôn hướng về nhau, chuyện tương lai như thế nào ta không quan tâm, cũng không thể nào kiểm soát được.
Điều mà ta có thể làm chính là ——
“Nếu chàng bạc tình, vậy thì đừng trách ta bạc nghĩa.”
Sau khi Triệu Như Ngọc rời đi, đột nhiên có một người đi ra từ phía sau bức bình phong.
Ta ngẩng đầu lên hỏi: “Nghe thấy rồi chứ?”
Hoa Thành Tiêu nắm lấy tay ta, giọng nói vô cùng kiên định: “Triêu Triêu, ta xin thề những gì Triệu Như Ngọc nói tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra.”
“Không có bất cứ thứ gì quan trọng hơn nàng.”
Ta khẽ mỉm cười.
Ta tin chàng.
Nhiều năm sau, khi hai người chúng ta tóc đã ngả màu, con đàn cháu đống, ta và chàng hiếm khi nhàn rỗi ngả mình trên chiếc ghế dựa, chàng đột nhiên hỏi ta: “Triêu Triêu, nếu như ta thực sự oán giận nàng, nàng cũng sẽ thực sự hòa ly với ta sao?”
“Sẽ không.”
Ta nhếch môi cười, gằn từng từ từng chữ: “Ta sẽ tự tay giết chàng.”
“Chàng đã dạy cho ta, phải giết sạch những kẻ phản bội để tránh để lại hậu họa.”
Hoa Thành Tiêu lại càng nắm chặt tay ta, mỉm cười thư thái.
“Nếu đó là nàng, ta bằng lòng chịu chết.”
18
Nửa tháng sau, thánh chỉ ban hôn của Hoàng thượng đã được ban xuống.
Lúc lên triều, sắc mặt của Thẩm Hoài Đình vô cùng u ám, Hoa Thành Tiêu thì lại phấn chấn không thôi.
Không ít người nói với ta rằng Thẩm Hoài Đình dường như có tình ý với ta.
Nhưng ta thực sự không có thời gian để quan tâm.
Cũng không muốn quan tâm tới chuyện này.
Quá khứ là quá khứ, cần gì phải làm nhau khó xử.
Nhưng ta không ngờ rằng, Cố Nguyệt Như lại đến tìm ta.
Sắc mặt nàng ta tái nhợt, hai mắt trống rỗng không còn tia sáng, có thể nhìn ra được cuộc sống của nàng ta ở phủ Tam hoàng tử không tốt một chút nào.
Nàng nói với ta: “Thẩm Hoài Đình chưa từng chạm vào ta.”
“Người chàng thích vẫn luôn là ngươi, nhưng chính chàng lại không biết điều đó. Ngươi cho rằng chàng vì muốn hòa ly với ngươi nên mới làm ra nhiều chuyện hoang đường như vậy đúng không?”
“Không hề, là do chàng chán ghét dáng vẻ lúc nào cũng bình thản đó của ngươi. Tất cả mọi người ở Thịnh Kinh đều nói ngươi yêu chàng như mạng, cho dù chàng làm ra nhiều chuyện quá đáng như thế nào thì ngươi vẫn như cũ chưa từng rời xa. Nhưng chàng biết, trước nay ngươi chưa từng rung động với chàng. Chàng nói với ta, thực sự yêu một người thì không thể nào từ bi hỉ xả, lòng như Bồ Tát được.”
“Vậy nên chàng phái người đi điều tra quá khứ của ngươi, tra được ngươi ở Tây Bắc đã từng có dáng vẻ như thế nào, sau đó biết được chuyện về Hoa Thành Tiêu, biết được chuyện kết hôn của ngươi và hắn, trong nháy mắt chàng đã hiểu rõ hết thảy.”
“Còn ta, có lẽ trước đây chàng đã từng thích ta, nhưng sau khi gặp được ngươi, chàng đã thay đổi. Ta cũng biết là chàng thay đổi, nhưng ta không cam lòng, vì vậy ta lợi dụng sự áy náy của chàng để cố gắng níu giữ, nhưng cuối cùng lại đánh mất tất cả.”
Bởi vì cố chấp, Cố Nguyệt Như đã mất đi đứa con của mình, mất đi sự tin tưởng và chiều chuộng của phu quân, cũng mất đi uy nghiêm của một vị Hoàng tử phi.
Đến cuối cùng, ngay cả những người vẫn luôn yêu nàng cũng không còn yêu nàng nữa.
Nhưng tất cả đều là do nàng ta đã biết không thể làm mà vẫn cứ làm.
Tự làm tự chịu mà thôi.
Ta nghĩ, nếu như người gả cho Thẩm Hoài Đình không phải là ta mà chính là nàng, có lẽ nàng cũng sẽ vĩnh viễn sống trong căn phòng tràn đầy đau khổ và lạnh nhạt mà Thẩm Hoài Đình xây dựng nên, hoa tươi sớm nở tối tàn.
Trước khi đi, ta nhìn về phía Cố Nguyệt Như, nhẹ nhàng nói ——
“Hãy sống cho tốt đi.”
Phải sống, thì mới có hy vọng.
Chết đi rồi, mới thực sự là không còn gì cả.
19
Khi thượng triều, Hoa Thành Tiêu và Thẩm Hoài Đình hoàn toàn trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Hai người họ một khi đụng mặt, nếu không cãi nhau thì cũng toàn là châm chọc mỉa mai.
Không hề nhượng bộ.
Ta nghe xong dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy Hoa Thành Tiêu có lẽ là đang oán hận Thẩm Hoài Đình đối xử với ta không tốt, vậy nên mới dùng lời lẽ để khiêu khích hắn.
Nhưng ta cũng không nói gì.
Chỉ cảm thấy có chút thú vị.
Một ngày nọ, ta ra ngoài mua đồ trang sức, đột nhiên đụng phải Thẩm Hoài Đình.
Hắn mời ta vào quán rượu ngồi một chút.
Ta nhìn ánh mắt khăng khăng cố chấp của hắn, đồng ý đi vào.
Cửa lớn phòng bao mở rộng, ngụ ý không phải chuyện gì bí mật.
Hắn vừa mở miệng đã chất vấn ta: “Nàng thực sự muốn gả cho hắn sao?”
Ta gật đầu.
Vẻ mặt Thẩm Hoài Đình vô cùng chán nản, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia cổ quái: “Nàng có biết hắn là người như thế nào không? Mấy năm nay hắn ở Tương Quốc đã giết không biết bao nhiêu người mới có thể ngồi lên vị trí Thái tử này, sao hắn có thể dễ dàng dâng cho kẻ khác được. Chắc chắn là hắn đang có âm mưu gì đó, hắn từ lâu đã không còn là Tiểu tướng quân trong lòng nàng nữa rồi, bây giờ hắn là Thái tử Tương Quốc nắm trong tay tất cả quyền lực, trên tay nhuốm máu của anh em mình!”
Hắn nói một cách giận dữ, như thể thực sự lo lắng cho ta.
Nhưng vẻ mặt ta từ đầu đến cuối vẫn luôn bình thản.
Cho đến khi hắn càng nói càng kích động, ta mới lên tiếng ngắt lời.
“Vậy thì sao?”
Thẩm Hoài Đình sững sờ, đôi mắt đỏ rực khẽ run.
Ta nhẹ giọng nói: “Chàng sinh ra trong hoàng cung, anh em tranh đấu, cha con tương tàn, đó chẳng phải chính là dáng vẻ vốn có của chốn cung đình hay sao? Chẳng lẽ Đại Đường chúng ta không giống như vậy à? Chàng không tranh không cướp, lẽ nào phải để cho kẻ khác xâu xé thì mới gọi là không thay đổi ư?”
“Chàng là người như thế nào ta hiểu rõ hơn ngươi nhiều, ta không cần chàng phải trong sạch hoàn hảo, ta chỉ cần chàng còn sống, cần chàng còn sống quay trở về bên ta.”
Những việc đẫm máu mà Hoa Thành Tiêu đã làm trong lời của Thẩm Hoài Đình đối với ta mà nói chẳng qua chỉ là để sinh tồn mà thôi.
Hơn nữa còn khiến ta cảm thấy đau lòng.
Chàng vì muốn quay về bên ta mà hao tâm tổn trí.
Sao ta có thể vì dăm ba câu nói của kẻ khác mà cho rằng chàng đã thay lòng?
Thẩm Hoài Đình trước giờ vẫn luôn đánh giá sai ta.
Ta không muốn dây dưa với hắn, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng Thẩm Hoài Đình lại đột nhiên nói ——
“Mạnh Toại Triêu, ta thực sự rất hối hận.”
“Ta vẫn luôn cho rằng chính nàng đã nói với Hoàng hậu rằng ta cứu nàng nên bà mới ép ta phải cưới. Kết hôn nhiều năm, nàng đối xử với ta rất tốt, săn sóc ân cần, khiến ta tưởng rằng nàng thích ta. Lúc ban đầu ta rất ghét nàng, đến thanh lâu say rượu nghe hát đều là vì muốn chọc nàng giận dữ. Cho đến ngày đó nghe nàng khóc hỏi ta có đau không, vết thương của ta không đau chút nào, nhưng trong lòng lại đau đến tê dại.”
“Khi đó ta mới biết, ta không hề ghét nàng, ta chỉ đang sợ mình sẽ rung động, cho nên mới trốn tránh nàng.”
Hắn ngước mắt nhìn ta, trong mắt thoáng một tia buồn bã: “Có phải là ta đã biết quá muộn rồi không?”
Nỗi mất mát đau thương tràn dâng qua lời nói.
Nhưng ta lại chỉ cảm thấy kinh ngạc.
Ta chưa từng biết đến sự đấu tranh và tình ý trong lòng Thẩm Hoài Đình.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Hắn chưa bao giờ dành cho ta chút xíu dịu dàng.
Kết hôn ba năm, lòng ta đầy vết sẹo.
Ta có lỗi với hắn, nhưng hắn cũng có lỗi với ta.
Chúng ta, không ai nợ ai điều gì.
“Thẩm Hoài Đình, ngươi không nên thích ta.”
“Bởi vì ta chưa từng thích ngươi, ta đối xử tốt với ngươi chỉ là để báo đáp lòng tốt của ngươi năm đó.”
“Vì vậy, ta xin lỗi, xin lỗi vì đã khiến ngươi hiểu lầm lâu như vậy.”
Ta bước lên xe ngựa, giọng nói trầm thấp của Thẩm Hoài Đình từ phía sau bỗng vang lên: “Mạnh Toại Triêu, chúc nàng tân hôn vui vẻ, quãng đời còn lại mọi chuyện đều như ý muốn.”
Ta dừng lại một lát, quay đầu mỉm cười:
“Cảm ơn.”
Ta sẽ như vậy.
20
Ta vừa bước lên xe ngựa đã bị ai đó ôm chặt vào lòng.
Người đàn ông bất mãn tựa vào vai ta, giọng nói mang theo chút hờn dỗi: “Nàng nói chuyện lâu như vậy, có biết là có người đang ở ngoài này chờ tới nỗi buồn ngủ díp cả mắt ra rồi không?”
Giọng điệu này là đang ghen đó hả?
Ta khẽ mỉm cười, xoay người hôn lên khóe môi Hoa Thành Tiêu, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của chàng, ý cười của ta lại càng sâu thêm gấp bội.
Nhưng chỉ một giây sau, Hoa Thành Tiêu đã lập tức tiến lại gần, nhẹ nhàng dụ dỗ.
“Triêu Triêu, thêm một cái nữa đi.”
Ta vỗ vỗ đầu chàng.
“Hoa Thành Tiêu, chàng phải biết chừng biết mực.”
Nhưng chàng vẫn không cam lòng, không ngừng lăn lộn trong lòng ta.
Khóe miệng khẽ thì thầm tên ta.
Ta lười phản ứng lại chàng, đưa tay vén rèm xe ra, lại phát hiện trời đang có tuyết.
Nhìn ra xa là cả một vùng trắng xóa, đẹp đến nỗi mê đắm lòng người.
Trong cơn hoảng hốt, ta như trở về đêm trước tuổi mười sáu.
Ta nhìn thấy vị thiếu niên tướng quân đứng trên đầu tường nhìn xuống phía ta, tư thế oai hùng, cực kỳ tuấn tú.
Chàng nở nụ cười, lớn tiếng hỏi ta ——
“Triêu Triêu, nàng được gả cho ta đúng như mong muốn rồi phải không?”
Ta quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, người đang không ngừng huyên thuyên nói về việc tổ chức hôn lễ, hận không thể tự mình ra tay.
Nào có nửa phần thờ ơ ít nói như lúc thượng triều.
Ta khẽ ngoắc lấy tay chàng, gật gật đầu.
“Đúng như mong muốn.”
Đại tiểu thư nhà họ Mạnh năm mười sáu tuổi mong chờ được gả cho Hoa Thành Tiêu.
Năm hai mươi tuổi, cuối cùng cũng đạt được ý nguyện.
Trở thành thê tử của chàng.
Mặc dù con đường này gian nan trắc trở, nhưng ngoảnh đầu nhìn lại.
Ta vẫn chỉ yêu Hoa Thành Tiêu.
Trái tim rung động vì chàng, cuối cùng cũng trở về bên chàng.
Thanh mai trúc mã, vốn nên nắm tay nhau cùng đi đến già.