“Phu nhân, Hầu gia lại say rượu ở Mộng Hồi Lâu, không chịu hồi phủ.”
Bàn tay đang lật sách của ta dừng lại, cho người chuẩn bị xe, tự mình đi đón hắn về phủ.
Ta đến Mộng Hồi Lâu quá nhiều lần, đã sớm quen thuộc với cách bài trí ở đây.
Ta làm lơ ánh mắt kỳ lạ của đám người xung quanh, đi thẳng đến phòng bao quen thuộc của Thẩm Hoài Đình.
Còn chưa vào đến cửa đã nghe thấy giọng nói mềm mại của một nữ tử vọng ra từ bên trong: “Hầu gia, ngài uống nhiều như vậy, đợi lát nữa phu nhân đến lại trách ta không ngăn ngài đó.”
Thẩm Hoài Đình hừ lạnh một tiếng, ngữ khí cực kỳ châm chọc: “Phu nhân cái gì, nàng ta chỉ là một con chó của ta mà thôi! Một con chó gọi là đến, đuổi là đi!”
Đám thị vệ lập tức biến sắc, sợ ta nổi giận.
Nhưng ta lại làm như không nghe thấy gì, đẩy cửa bước vào.
“Hầu gia, nên hồi phủ rồi.”
Ánh mắt mơ màng của Thẩm Hoài Đình dừng lại trên mặt ta, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Ngươi nghe thấy rồi?”
Hắn đang đề cập đến những lời khi nãy.
Ta gật gật đầu, vẻ mặt điềm nhiên.
“Nghe thấy rồi.”
Thẩm Hoài Đình cau mày, giống như không hài lòng với phản ứng bình thản của ta.
Hắn loạng choạng đi tới, nghiêng người tiến lại gần ta, trong mắt lóe lên một tia sáng tối đen.
“Ngươi nói xem ta nói có đúng không? Ngươi có phải là chó của ta không?”