“Trình,” Mark nhún vai, “Thật có lỗi, đây không phải là điều tôi muốn cho anh thấy, anh biết chuyện này hoàn toàn ngoài ý muốn.”
Trong âm thanh của hắn rõ ràng mang theo ý cười.
Chỉ là hắn có chút hoài nghi, tại sao vừa rồi có một khoảng thời gian không nghe thấy gì cả.
Trình Mục Dương nhẹ nhàng hít thở, đau đớn ngày càng trầm trọng hơn.
Nhưng mà vẻ mặt hắn lại rất bình tĩnh nằm ngoài dự đoán của mọi người, hắn chậm rãi đến trước mặt Mark, nắm lấy vạt áo của hắn: “Tôi sẽ không cho các người còn sống mà rời khỏi Philippines.” Mark kinh ngạc nhìn hắn: “Tôi nói cho anh biết, anh giết tôi cũng không có tác dụng gì, tất cả đều được ghi âm, đã gửi đến trụ sở chính của CIA, vừa rồi anh đã trở thành tội phạm truy nã toàn thế giới.”
Bởi vì cảm xúc mà ánh mắt của Trình Mục Dương gần như biến thành tối đen, miệng mím lại chặt chẽ.
Đường cong trên khuôn mặt hắn đều kéo căng lên, từ trên nhìn xuống Mark, mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Quan sát con mồi.
“Tôi nghĩ CIA hẳn là rất vui, khi tôi có thể giết thêm vài công dân của họ, lại thêm một tội danh mới, không phải sao?” Giọng nói hắn nhẹ nhàng, thờ ơ.
Đồng tử của Mark chợt co rút lại.
Nhưng đã quá trễ, nắm tay của Trình Mục Dương hung hăng đánh vào huyệt thái dương của hắn. Khi ngoài cửa có người xông vào, cơ thể của Mark đã bị ném xuống. Mark hoàn toàn trong tình trạng bất tỉnh, trong miệng không ngừng trào ra máu tươi, đồng bọn của Mark đều có chút hoảng sợ.
Ai có thể nghĩ rằng ở trong phòng thẩm vấn bỗng nhiên xuất hiện loại chuyện như vậy. Nhưng tiếp theo, họ càng không thể hiểu được, người đàn ông này lại có thể xem nhẹ hoàn cảnh, đem cả phòng thẩm vấn khép kín biến thành trận cuồng phong của A tu la.
Nắm tay hướng nơi nào, máu đều chảy ra từ đó.
Xương sườn đã bị gãy, lại vận động kịch liệt như vậy, máu tích tụ trong ngực có thể gây chết người, hắn rất rõ ràng về điều đó. Nhưng lý trí của hắn đã hoàn toàn không còn tồn tại nữa. Trình Mục Dương nhớ tới cô bé kia, lúc hẳn lẩm nhẩm niệm Tâm Kinh (1), nhưng không được Phật tổ cứu vớt, chỉ có cô xuất hiện trong bóng đêm xua tan đi tất cả ác mộng.
Cho nên Trình Mục Dương không thể chịu đựng được bất luận kẻ nào đe dọa Nam Bắc. Cô nói gì làm gì, đối với hắn mà nói không quan trọng, nhưng nếu cô bị người khác bức bách làm việc gì, hắn nhất định ra tay, đích thân giết chết tất cả những người nhìn thấy nghe thấy.
Trình Mục Dương ném Mark xuống, trong nháy mắt đoạt lấy khẩu súng, nhanh chóng bắn chết hai người.
Ba người còn lại cũng bị hắn làm mất súng, hắn cầm dao trong tay, bọn mọ như mèo bao vây xung quanh hắn.
Ánh mắt Trình Mục Dương nhìn thấy ba người kia luân phiên xuất hiện trong tầm mắt.
Nội thương đau đến mức không thể chịu đựng được nữa, thậm chí bắt đầu xuất hiện ảo giác linh hồn ở ngoài cơ thể.
Trình Mục Dương nhẹ nhàng phun ra một ngụm máu, dùng thói quen lúc nhỏ, đọc Tâm Kinh: “Quan Tự Tại Bồ Tát, hành thâm Bàn Nhược Ba La Mật đa thì. Chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc (2) —— ”
Bát Nhã Tâm Kinh, mở lối thoát an nhàn cho người qua sông.
Khó có thể chịu đựng đau đớn, chỉ có thể dựa vào đó để giữ lại ý thức cuối cùng.
Trình Mục Dương cúi xuống, máu nhỏ giọt từ con dao trong tay, ngay lúc ba người kia bổ nhào về phía này, trong lòng bàn tay hắn loé lên ánh sáng của con dao nhỏ, vô cùng chính xác đâm qua cổ họng của một người.
“Thị chư pháp không tương, bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm (3) —— ”
Trong mắt Trình mục Dương chỉ còn sự bình tĩnh tàn khốc, cầm dao trong tay đâm vào trái tim mình.
Giây tiếp theo, từ trong tay người chết đoạt lấy con dao khác.
Hai người còn lại kia nhìn thấy Trình Mục Dương, càng hối hận ban nãy đã xông vào phòng.
Nếu bỏ mặc một mình Mark, ít nhất còn có thể sống, nhưng bây giờ hai người bọn họ ai không thể chạy thoát. Mặc dù không phải vì CIA mà chiến đấu, bọn họ cũng rõ ràng, bản thân tuyệt đối trốn không thoát khỏi con dao trong tay Trình Mục Dương.
Việc này căn bản không phải là bị bao vây từ bốn phía nhưng là đơn phương giết hại.
Đỗ từ trong phòng đi ra, xem tất cả các máy thu hình, hoàn toàn không thể tin vào mắt mình. Trình Mục Dương, người đàn ông này, lại trước mặt máy theo dõi của CIA mà giết nhiều người như vậy.
Hành động lần này, hắn và Mark là người lãnh đạo, dẫn theo sáu người.
Giờ phút này, chỉ còn lại hai người, hắn và người đàn ông bên cạnh.
“Phải nổ tung nơi này, nếu mọi người đã chết, chúng ta kích hoạt kíp nổ.” Đỗ lập tức ra quyết định.
Đã lấy được lời khai của Trình Mục Dương, nhiệm vụ lần này cũng không coi là thất bại, ít nhất là nổ chết hắn, có đủ bằng chứng để làm bước tiếp theo đàm phán với Moscow. Trình Mục Dương và những người ở giới thượng lưu có “tình hữu nghị tốt đẹp”, cho nên tội danh của hắn cũng đủ để uy hiếp họ.
“Đỗ, có người hỏi, tại sao anh vừa rồi tắt đi 2 phút nghe lén?” Người đàn ông kia đang theo dõi trên màn hình trong phòng ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Bất cứ kẻ nào, khi bị giám sát trong phòng thẩm vấn cũng không được tắt đi hệ thống nghe lén, đây là yêu cầu cơ bản.”
Đỗ vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười cười: “Chuyện này, tôi sẽ đích thân giải thích với bọn họ.”
Nói xong, trên màn hình, nhìn thấy tất cả mọi người đều ngã xuống nằm trên sàn nhà. Máu chảy thành sông, thậm chí chỉ cần nhìn hình ảnh như vậy, cũng có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc. Hai người đều im lặng.
Trong vũng máu, Trình Mục Dương một tay chống lên sàn nhà, đứng lên một cách khó khăn.
Hắn đi đến trước người Mark đã bất tỉnh, dùng một cách thức nguyên thuỷ, đứng trên thân thể hắn, lấy con dao đâm xuống không thương tiếc. Sau đó, ngẩng đầu lên, nhìn vào màn hình theo dõi.
Đỗ nhẹ nhàng thở ra.
Người này, thật là đáng sợ.
Hắn nghĩ đến chuyện khiến cho Trình Mục Dương phát cuồng, sống lưng cảm thấy ớn lạnh.
Ngực dường như có chút đau đớn, giống như một dao này cắm vào trái tim hắn chứ không phải Mark.
“Còn hai phút nữa sẽ nổ, tôi ở ven biển phía tây chờ anh,” Đỗ sốt ruột cầm lấy lưng ghế rồi lại buông ra, có phần lo lắng mà hỏi, “Phòng này có phải là phòng kín hay không? Trong hai phút hắn có thể chạy ra không?”
“Hoàn toàn khép kín.” Người kia nhanh chóng thiết lập chương trình làm nổ.
Đỗ không đợi hắn nói xong, đã dùng họng súng đặt ngay gáy hắn rồi bóp cò súng.
Hắn phải mang Nam Bắc đi, để trao đổi cô với người nhà của hắn. Cho nên việc làm của Trình Mục Dương chẳng khác nào tác thành cho hắn.
Đỗ đi ra khỏi phòng theo dõi, đến bức tường ngăn cách kia, ôm lấy Nam Bắc ra khỏi vòng thẩm vấn, chạy ra khỏi căn nhà gỗ. Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, hắn ôm một cô gái đang hôn mê, chạy trên bãi cát mềm. Bởi vì hạt cát rất nhuyễn, hắn chạy chậm hơn so với dự đoán, tiếng nổ ầm ầm cùng những ngọn sóng lớn, hắn chỉ có thể đặt Nam Bắc ở dưới người, ngăn lại cát đá và những mảnh gạch vỡ bắn tung toé xung quanh.
Không biết cái gì cắt phải mu bàn tay hắn, máu ấm áp từ bên trong chảy ra, hắn ngồi xuống trên bờ cát nhìn thấy đống hoang tàn bùng cháy. Nam Bắc hôn mê nằm bên cạnh, hắn đối với người phụ nữ này hận không thể lột da rút gân, nhưng phải thoả hiệp, thậm chí trong vụ nổ mạnh còn phải bảo vệ cô.
Nếu có thể, hắn muốn cả đời này không gặp phải người của Nam gia và Trình gia.
Nhưng mà Đỗ hiểu được, xuống tay với CIA, bản thân nhất định phải “biến mất” trên thế giới này, hoặc là làm gián điệp quốc gia. Hắn nghĩ nếu có thể, hắn còn muốn giết cô.
Hôn mê trong thời gian dài, Nam Bắc bắt đầu nghe thấy tiếng mưa rơi.
Tiếng mưa rơi rất lớn, như là cách lớp kính, mông lung nghe không rõ lắm.
Trong phòng không có đèn, cả người cô bị buộc chặt, miệng bị dán lại, tay chân cũng cố định một chỗ, hoàn toàn không thể di chuyển. Hẳn là đang nằm ở trên giường, trên khăn trải giường hình như ngửi thấy mùi vị không dễ chịu.
Không có vấn đề gì, ít nhất không còn ở ven biển.
Cô nghĩ, Đỗ chắc là đã thành công.
Nếu không bọn họ sẽ không dùng cách thức thấp kém như vậy mà bắt cóc cô.
Ban đêm tối tăm, còn có mưa rơi, chỉ có nguồn sáng trắng xám từ bên ngoài xuyên vào.
Nam Bắc mở to mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết bản thân mình đã ngủ bao lâu, đầu đau đớn như muốn nứt ra. Bắt đầu từ huyệt thái dương, đau đớn từng đợt rồi lan tràn ra không thể ngăn lại, cô chỉ có thể nhắm mắt lại mà đọc Bát Nhã Tâm Kinh.
Đây là lúc cô còn nhỏ cùng học với mẹ, chỉ cần trong lòng bực dọc liền niệm nó để tĩnh tâm.
Không có đường chết, trên đời này bất luận ở chỗ nào, cũng sẽ không có đường chết. Chỉ cần rời khỏi CIA, chính là lối thoát đầu tiên.
"Quan Tự Tại Bồ Tát, hành thâm Bàn Nhược Ba La Mật đa thì. Chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thi không, không tức thị sắc, thụ tưởng hành thức, diệc phục như thị (4)."
Sắc tức thị không, không tức thị sắc.
Cô nhớ đến Trình Mục Dương, không không sắc sắc, sắc sắc không không, hắn thực ra rất dễ nhìn thấu.
Mưa bên ngoài dường như càng lúc càng lớn, làm cô nhớ tới những ngày ở Bỉ, hồi ức của những ngày đầu tiên hiện ra.
Ở ghế sau chen chúc, hắn một tay đặt lên ghế, một tay để trên đầu gối, bởi vì chân dài, bất đắc dĩ phải nghiêng người kề sát cô. Lúc bắt đầu bình thản như thế, chỉ là cô muốn nói chuyện phiếm, mà hắn vừa khéo lại biết tiếng Trung.
Trình Mục Dương.
Trình Mục Dương.
Ba chữ này cứ nóng rực chảy vào trong trái tim cô.
Hy vọng hắn có thể thuận lợi làm xong mọi việc, còn cô thì cần trở về Uyển Đinh trước.
Âm thanh ngoài cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, là ngôn ngữ mà cô không hiểu. Nam Bắc nghe xong, lúc muốn bỏ cuộc thì chợt nghe tiếng Anh với giọng Philippines, là tiếng nói của ai đó, sau đó từ cuộc nói chuyện của đôi nam nữ cô đã biết ở đây là nơi nào. Manila, thủ đô Philippines.
Đỗ nhanh chóng trở về, chứng thực phán đoán của Nam Bắc.
Hắn kéo băng dán trên miệng của cô xuống, cho cô ăn một miếng bánh mì, vẫn trầm mặc không nói, cuối cùng lúc cho cô uống nước, hắn nói: “Tôi sẽ cho cô sống tốt, cho đến khi anh trai cô đem vợ con tôi đến Anh quốc.”
Đưa đến Anh quốc?
Nam Bắc nuốt nước xuống, không nói gì. Người phản bội CIA, đồng thời lại đắc tội người Moscow, gia nhập vào tổ chức tình báo của Anh quốc, đích thật là lựa chọn không tồi.
Khi cô ăn xong, Đỗ lại dán miệng cô lần nữa.
Hắn nằm trên giường ở phía bên kia của căn phòng, trong phòng khôi phục sự yên lặng. Nam Bắc nhắm mắt, bắt đầu nhớ lại Bát Nhã Tâm Kinh. Không biết đã ngủ từ lúc nào, còn mơ thấy một giấc mộng.
Trong mơ là Trình Mục Dương của thời niên thiếu.
Hắn mặc một bộ âu phục nhỏ nhắn vừa vặn, cái nơ nho nhỏ, ánh mắt màu nâu, làn da trắng như gốm sứ, mái tóc đen mềm mại vén bên lỗ tai, cực kỳ giống búp bê Tây Dương. Hắn ngồi nghiêm chỉnh, lật xem kinh Phật, trở mình một chút, rốt cục ánh mắt từ cuốn kinh dời đi, nghiêm trang nhìn về phía vách tường.
Nam Bắc cũng theo ánh mắt hắn nhìn qua, thế nhưng là một bức tranh phù thế gói xuân đồ.
Thật sự là một tiểu sắc lang.
Cô giống như khán giả, nhìn thấy ống kính đẩy gần phía hắn, cảm thấy buồn cười. Nhưng chỉ nhìn chằm chằm vào hắn như vậy, cô thấy mình hơi ngây ngốc. Mối tình này, mặc kệ là ai say mê bước vào trước, đều sớm đã định là trọn đời trọn kiếp.