Nếu là vài năm trước, có thể sẽ có rất nhiều người muốn mạng của cô.
Dưới ánh mắt đám đông, nhìn Nam Bắc như đang dựa vào người đàn ông này, cô bị cưỡng ép đến một chiếc xe. Thái độ của người đàn ông này cùng với hai người đi chung vô cùng khách khí, nếu không phải có họng súng đang chĩa vào cô, cô thậm chí nghĩ đây là sự an bài của Trình Mục Dương.
Hắn đã nói qua, “Có người sẽ mang em rời khỏi.”
Nhưng Nam Bắc tin tưởng, Trình Mục Dương sẽ không dùng phương thức này mà đưa cô đi.
Trực giác cô đoán rằng, chính là CIA.
Ở quốc gia xa lạ, có thể liếc mắt một cái mà nhận ra cô, chỉ có thể là cơ quan tình báo giữa Trung Quốc, Myanmar và vùng biên giới phía Nam.
Cô tin đáp án sẽ rất nhanh được tiết lộ. Xe đi thẳng ra khỏi trang viên, rời khỏi khu người sầm uất đi vào một thôn ven biển.
Nam Bắc nhớ Kyle từng nói, bởi vì xung đột đổ máu và cắt điện, một số thôn dân vùng lân cận đã tạm thời dời đi. Người của tổ chức vũ trang này không nhiều, họ vẫn có nơi đóng quân của mình, cho nên sẽ không phân tán nhân lực chiếm cứ thôn làng không người này. Mà quân đội chính phủ đã đưa dân thường rời khỏi, tạm thời cũng sẽ không tới đây.
Vì vậy, ngoại trừ xe của bọn họ, xung quanh là bóng tối yên tĩnh.
Nơi này rất an toàn, đồng thời cũng hoàn toàn bí mật.
Xe dừng lại trước một ngôi nhà gỗ nhìn ra biển.
Tất cả đều ở lại trong xe, chỉ có người đàn ông kia đem cô vào căn nhà gỗ, toàn bộ căn nhà nằm trên biển, cô mang giày cao gót, mỗi bước chân đều khắc sâu trên cát, Nam Bắc đi chầm chậm, đồng thời quan sát xung quanh xem thử có đường chạy trốn hay không. Nhưng khi cô bước vào căn nhà, mới hiểu được mình thật sự bị nhốt lại.
Phòng ốc như vậy không phải là tạm thời tìm được mà căn bản là trụ sở trường kỳ.
Thoạt nhìn chỉ là ngôi nhà bình thường, nhưng bên trong có rất nhiều máy móc, Nam Bắc bị đưa vào gian phòng hoàn toàn khép kín, thấy được một gương mặt quen thuộc. Người này, từng xuất hiện ở Uyển Đinh, thậm chí là sòng bạc tại trung tâm Maija ở Myanmar, là người châu Á.
“Nam Bắc tiểu thư,” người đàn ông kia vươn tay ra, lịch sự chỉ vào chỗ sô pha trước mặt, “Mời ngồi.”
“Đỗ tiên sinh,” Nam Bắc cười cười, “Không ngờ lại gặp anh ở đây.”
“Hãy tin tôi, Nam Bắc tiểu thư,” Đỗ xoa xoa huyệt thái dương, cười gượng, “Tôi cũng tuyệt đối không ngờ, cô lại có quan hệ với Trình Mục Dương.”
“Vậy thì sao?”
“Vậy thì?” Hắn cười, hỏi ngược lại cô.
Nam Bắc ngồi xuống: “Anh định làm gì?”
“Thông thường, chúng tôi có mấy phương pháp để đối đãi với những người nằm trong danh sách ám sát,” Đỗ nhìn Nam Bắc với vẻ rất hứng thú, “Phạm vi thế lực quá lớn liên quan đến tranh chấp quốc tế, chúng tôi sẽ đích thân lấy khẩu cung của họ, sau đó đưa về Mỹ công khai trước cộng đồng quốc tế để thẩm tra xử lý, chẳng hạn như ông trùm vũ khí của Moscow.”
Cô không nói gì, ý bảo hắn tiếp tục.
“Đối với một số nước có ảnh hưởng không lớn, nhưng đe doạ sự ổn định của cộng đồng quốc tế, số người hàng năm chúng tôi đã ám sát, không cần xin chỉ thị, trực tiếp chấp hành, sau đó bất quá phải trình lên bản báo cáo ám sát hoàn chỉnh,” Đỗ buông tay nắm cửa ra, dựa trên ghế nhìn cô, “Đương nhiên đối với những người không quan trọng, tôi hoàn toàn không cần phải cân nhắc giới hạn.”
Nam Bắc vẫn không nói.
Cô tin hắn sẽ tiếp tục nói, nói đến chuyện mà hắn thực sự muốn làm.
“Nam Bắc tiểu thư,” Đỗ rốt cục bắt đầu tiết lộ chân tướng sự việc, “Tôi và anh cô là bạn bè tốt, Trình Mục Dương là người mà hai năm nay tôi vẫn muốn bắt, hơn nữa, hiện tại hắn bắt được người bạn quan trọng nhất của tôi. Nói như thế nào nhỉ? Tôi nhất định phải bắt hắn, đây là mục đích mà tôi đến Philippines. Nếu cô có thể nghĩ đến tình hữu nghị giữa tôi và Nam gia, giúp tôi tìm hắn, tôi sẽ biết ơn cô.”
“Nếu tôi từ chối thì sao?”
Đỗ nhìn cô: “Tôi không ngại sẽ viết một phần báo cáo ám sát cho cô.”
Nam Bắc cũng nhìn hắn, không để ý chút nào: “Anh không sợ đất nước của anh, bởi vậy mà chọc giận một đám người sống ngoài vòng pháp luật hay sao?”
Đỗ cười rộ lên.
Giọng cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, thậm chí có phần hứng thú.
“Người cuối cùng ở chung với cô là Trình Mục Dương, hai người đã ở tiệc rượu của gia tộc An Bạc Đồ cùng nhau khiêu vũ trước mặt bao nhiêu người. Mà sau đó hai người đều biến mất một lượt. Nếu hơn mười ngày sau, thi thể của cô xuất hiện ở một chỗ nào đó tại Philippines, cô cho rằng Nam Hoài sẽ nghĩ như thế nào? Theo tính tình của anh cô, anh ta sẽ lấy mạng của Trình Mục Dương, đúng hay không?”
Giả thiết của hắn rất thực tế.
Trong đầu Nam Bắc hiện lên vô số khả năng. Lúc trước cô vẫn không chịu liên lạc với Nam Hoài chính là sợ bại lộ hành tung của Trình Mục Dương, nhưng không thể đoán được cuối cùng lại trở thành phiền toái lớn nhất. Nếu Đỗ thật sự xuống tay với cô, trong thôn ven biển không người này, ngoại trừ người của CIA thì không ai biết được nội tình.
Trình Mục Dương khẳng định sẽ trở thành kẻ tình nghi lớn nhất.
CIA muốn làm một số “chứng cứ” quả thực rất dễ dàng.
Với tính cách của anh trai, bất luận kẻ nào bị nghi ngờ, anh ấy chắc chắn sẽ trả thù, cho dù là hiểu lầm cũng không sao cả.
Sự lạnh lẽo lập tức thông suốt mạch máu, ý nghĩ của cô nhanh chóng tỉnh táo lại.
Nếu cái chết của Nam Bắc khiến cho hai người cô yêu nhất tàn sát lẫn nhau,mới là điều đáng sợ nhất.
Đôi mắt cô bình tĩnh, đáng sợ, nhìn chằm chằm vào Đỗ, một chữ cũng không nói.
Đỗ nhìn thấy ánh mắt cô, chỉ mỉm cười: “Tin tôi, cô còn thời gian để suy nghĩ. Bây giờ bắt đầu, tôi cho cô thời gian ba tiếng đồng hồ, cô hãy suy nghĩ cho tốt.” Hắn nói xong, nghiêm túc nhìn vào mắt Nam Bắc.
Hắn và Nam gia hợp tác mấy năm ở Myanmar, cũng rất hiếm khi gặp Nam Bắc. Phần lớn thời gian, xuất hiện ở những trường hợp công khai đều là “thế thân” của cô. Cô gái này được anh trai mình rất coi trọng, nếu không phải vì muốn bắt Trình Mục Dương, Đỗ tin rằng hắn sẽ tuyệt đối không động vào cô. Chọc phải Nam gia, thật sự là một phiền toái lớn.
“Đỗ, anh nên tin một câu nói của Trung Quốc,” Nam Bắc cũng nghiêm túc nhìn hắn, “Trên đời này không có bức tường chắn gió, những việc anh làm, có lẽ là ngày mai hoặc thậm chí là một giờ đồng hồ sau, gia đình tôi sẽ biết.”
“Tôi tin,” Đỗ nói, “Nhưng Trình Mục Dương quá quan trọng, vượt xa hơn cả sự tưởng tượng của cô. Nam Bắc tiểu thư, cô có bao giờ suy nghĩ, hắn đã lợi dụng cô? Nếu không phải cô phân tán sự chú ý của chúng tôi, hắn sẽ không thuận lợi rời khỏi trang viên Bạc An.
Đỗ nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.
Thân thể cô ngả vào trong sô pha, mũi có đủ loại hương vị lẫn lộn.
Đặc biệt khiến cô buồn nôn.
Phòng này nồng nặc mùi thuốc lá.
Không khí ngột ngạt làm cho hít thở không thông.
Nam Bắc không quan tân đến những lời của Đỗ, tuy rằng Trình Mục Dương có nhiều bí mật, nhưng điều duy nhất mà cô tin tưởng chính là tình cảm của hắn.
Lời cầu nguyện duy nhất bây giờ, chỉ có thể hy vọng anh trai nhanh chóng tìm được hành tung của cô, và Trình Mục Dương có thể lập tức rời khỏi Philippines. Tất cả đều cần thời gian, chỉ cần có thời gian, cô sẽ nghĩ ra biện pháp.
Cửa khép kín chặt chẽ, không có đồng hồ cũng không có người.
Cô không biết, Đỗ có thể cho cô bao nhiêu thời gian.
Trình Mục Dương và Kachiusa tiến vào phòng ngủ như một đôi trai gái. Khi cửa phòng đóng lại, hắn khôi phục sự bình tĩnh mở cửa sau ra và chờ đợi A Mạn, sau đó ba người đi qua thông đạo của trang viên, nhanh chóng rời khỏi.
Chiếc xe đi dọc theo một con đường nhỏ gập ghềnh, điên cuồng tiến về phía trước.
Trình Mục Dương hiếm khi nhắm mắt lại để cho mình được nghỉ ngơi.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn từ một quốc gia tạm thời rút lui, lúc mười tuổi, hắn đã tự mình đi máy bay vận chuyển hàng hoá, còn lên tàu chở hàng ra khơi, hắn đã từng đối phó với nhiều tàu chiến tuần tra quốc tế, còn có người đứng đầu của tổ chức khủng bố lần này.
Thập tử nhất sinh, trăm luyện thành tinh.
Thế nhưng trong đầu lại hiện ra cảnh vừa rồi, nhìn thấy người đàn ông khác ôm lấy cô khiêu vũ thì cảm thấy không được thoải mái.
Một luồng gió lớn từ cửa sổ thổi vào, hắn vô thức sờ lên ngực mình, nơi đó có một chiếc nhẫn.
“Đêm nay có máy bay của hãng hàng không UAE* đến, chúng ta sẽ ngồi máy bay riêng của bọn họ quay về Moscow,” A Mạn nói với hắn, “Hoạt động của CIA lần này quả thật rất lớn, máy bay của chúng ta căn bản không được phép hạ cánh tại sân bay Philippines.”
(*) Các Tiểu Vương quốc Ả Rập Thống nhất (cũng gọi là Emirates hay UAE, viết tắt tiếng Anh của United Arab Emirates; tiếng Ả Rập: الإمارات العربيّة المتّحدة Al-Imārāt al-ʿArabiyyah al-Muttaḥidah; phiên âm Hán-Việt là A Lạp Bá Liên Hợp Đại Công Quốc) là một nước ở vùng Trung Đông nằm ở phía đông nam Bán đảo Ả Rập tại Tây Nam Á trên Vịnh Péc xích, gồm bảy tiểu vương quốc: Abu Dhabi, Ajmān, Dubai, Fujairah, Ras al-Khaimah, Sharjah và Umm al-Qaiwain.
Trình Mục Dương gật đầu, không nói chuyện.
Năm ngoái, nước Mỹ bán ra một loạt vũ khí trên toàn thế giới, một trong những khách hàng lớn nhất là UAE.
Đáng tiếc, Trình Mục Dương và bọn họ có quan hệ rất tốt.
Thỉnh thoảng khó có thể đưa ra giá cả với nước Mỹ, nhưng đối với hắn thì rất dễ dàng, cho nên họ có lời trong cuộc làm ăn này, giúp hắn một số việc xem như lời cám ơn. Vi dụ như lần này CIA khống chế sân bay Philippines, để hắn an toàn rời khỏi.
Từ lúc xe tiến vào sân bay, bọn họ không gặp bất cứ trở ngại nào, sau cùng dừng lại ở phía Bắc của sân bay. Nơi đó có một máy bay công vụ cỡ vừa, biểu tượng hãng hàng không UAE rất bắt mắt. Khi Trình Mục Dương xuống xe, Kachiusa bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại, vẻ mặt của cô rất bình thản, chỉ là giọng điệu nói chuyện không tốt cho lắm.
Trình Mục Dương đã đi lên bậc thang thứ nhất, nhưng theo bản năng dừng lại.
Hắn quay đầu lại, im lặng nhìn Kachiusa.
Giọng điệu nói chuyện của Kachiusa xưa nay vẫn vậy, ôn hoà bình thường không có gì khác biệt, nhưng hắn cảm thấy có vấn đề gì đó. Đây là trực giác đã được bồi dưỡng lâu năm từ những lần ở giữa ranh giới của sự sống chết.
“Trình?” Kachiusa ngắt điện thoại, khó hiểu nhìn hắn, “Tại sao không đăng ký, sắp đến giờ lên máy bay rồi.”
“Ai gọi đến?”
“Là Mark,” Kachiusa nở nụ cười, “Chính là người đàn ông lúc nãy đã đổi bạn nhảy với anh.”
Trình Mục Dương nhìn ánh mắt của cô, chẳng nói lời nào.
A Mạn từ trên xe nhảy xuống, nhìn thấy hai người căng thẳng trước cầu thang, có chút khó hiểu: “Hai người làm sao vậy?” Kachiusa nhún vai: “Không có gì, không biết anh ấy đang nghĩ gì —— ”
Điện thoại lại gọi đến.
Gương mặt Kachiusa hiện lên một chút kinh ngạc.
“Điện thoại của ai?”
Âm thanh của Trình Mục Dương nóng rực xuyên thấu qua đây.
“Mark.”
“Điện thoại của ai?” Hắn lại hỏi cô.
“Mark,” Kachiusa nhìn hắn, “Là Mark —— ”
“Kachiusa,” Trình Mục Dương ngắt lời cô, “Đưa điện thoại cho tôi.”
Mệnh lệnh trực tiếp, không cho kháng cự.
Máy bay lên xuống, phụ trách nghênh đón mọi người là một người đẹp Nga.
Cô ta là do công ty hàng không trực tiếp phái tới nghênh đón khách quý, mà với thân phận của vị khách quý này, đối với người Nga không hề xa lạ.
Ánh nắng chiếu vào gương mặt hắn như nổi lên một lớp ánh sáng mông lung, càng làm cho đôi mắt kia sáng long lanh. Cấp tiến, cực đoan, nhưng vĩnh viễn gìn giữ phong cách quý phái, giờ phút này, hắn chính là vua chiến tranh trong mắt người Đông Âu.
Kachiusa không dám không tuân theo, đưa điện thoại cho hắn.
Trình Mục Dương cầm lấy đặt lên tai mình.
Nghe được âm thanh xa lạ nói: “Trình Mục Dương tiên sinh, rất vui có thể nói chuyện với anh.”
“Xin chào.”
“Tôi biết, anh và người của anh ở Moscow đang truy bắt bạn bè của tôi. Cho nên tôi nghĩ, chúng ta cần giáp mặt nói chuyện với nhau.”
Trình Mục Dương nở nụ cười: “Được, đêm nay tôi sẽ đến Moscow.”
Giọng nói xa lạ kia liền cười, dùng lời nói rất ngắn gọn, nói cho hắn biết Nam Bắc đang ở bên cạnh. Trình Mục Dương không tin lời người kia, hắn đã an bài vô cùng kín đáo, ngoại trừ việc xuất hiện nội gian, hắn bỗng nhiên nhìn ánh mắt Kachiusa, người ở sau lưng trừng mắt nhìn hắn. Rất nhanh, Trình Mục Dương liền gạt bỏ ý nghĩ này.
Cha của Kachiusa là một trong những chủ chốt của hoạt động lần này, tuyệt đối không phải cô ta.
Chuyện này cũng không phải quan trọng.
Khi Mark nói ra tên Nam Bắc, hắn gần như bộc phát sự phẫn nộ, thế nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Nói cho tôi biết địa điểm.”
“Trang viên Bạc An, tôi sẽ chờ anh ở chỗ anh đã rời đi. Nhưng mà tôi hy vọng anh đến một mình, anh biết, chỉ cần anh và người của anh rời khỏi sân bay, thì hoàn toàn không còn sự bảo vệ của UAE,” Mark nói, “Chúng tôi cũng không muốn giết nhiều người ở chỗ này, mà tôi tin anh cũng không muốn nhìn thấy bạn bè của anh bị sát hại.”
Ngắt điện thoại, Trình Mục Dương ném máy cho Kachiusa, cởi áo vét ra: “Đưa súng cho tôi, không được đi theo, tôi đi tìm Nam Bắc.” “Trình Mục Dương.” Sắc mặt A Mạn trắng bệch.
Hắn rõ ràng đã mất đi lý trí, ánh mắt hoàn toàn không có những người khác.
Từ trong túi súng bên cạnh A Mạn, Trình Mục Dương lấy ra một khẩu súng, nhanh chóng đi về hướng chiếc xe.
“Trình Mục Dương!” A Mạn bắt lấy cánh tay hắn, cô chưa từng quá sợ hãi như thế, Trình Mục Dương không phải là người ngu xuẩn, vậy mà muốn vứt bỏ cơ hội cuối cùng, “Không nên làm chuyện điên rồ, Nam Bắc sẽ không có việc gì, Trình Mục Dương, cậu biết quan hệ của Nam Hoài và CIA, bọn họ tuyệt đối không dám động đến cô ấy. Nghĩ lại sau lưng cậu, còn có cả gia tộc, cậu chẳng lẽ không sợ Nam Bắc sẽ phối hợp với CIA? Dù sao cô ấy cũng là em gái của Nam Hoài.”
Trình Mục Dương hoàn toàn bỏ qua lời cô, cuối cùng quyết định: “Trình gia còn có Trình Mục Vân. Để cho hắn tiếp nhận toàn bộ, tôi không làm nữa.”
Nói xong, hắn kéo tay A Mạn ra, đi thẳng về phía xe.
Kachiusa đột nhiên xông lên từ phía sau, ôm lấy thắt lưng của hắn: “Trình, không được đi, bọn họ hận anh, nhất định sẽ giết anh! Tại sao anh vì một người phụ nữ mà đi tìm CIA, Moscow có rất nhiều phụ nữ, có em, còn có thiên hạ của anh, chúng ta lập tức diệt trừ gián điệp của CIA, sẽ sớm hoàn thành kế hoạch!”
Thân thể Kachiusa không ngừng run rẩy, nói chuyện gián đoạn một cách đáng sợ.
Trình Mục Dương xoay người, kéo cô ra khỏi người mình, “Lập tức quay về Moscow, chuyện của tôi không liên quan đến các người nữa.”
“Không!” Kachiusa đột nhiên cướp súng trên người Trình Mục Dương, nhắm ngay hắn, “Nếu anh đi, em liền nổ súng. Anh biết em sẽ không giết anh, em chỉ muốn anh quay về Moscow!”
Họng súng tối đen trong cánh tay run rẩy.
Trình Mục Dương hít một hơi thật sâu, hướng về hai người bên cạnh A Mạn, dùng tay ra hiệu. Người của hắn tuyệt đối phục tùng, dù biết hắn muốn đâm đầu vào chỗ chết, cũng không bao giờ cho phép có người lấy súng uy hiếp ông chủ của mình. Điều này chắc chắn thuộc về danh dự của gia tộc.
“Kachiusa,” Trình Mục Dương nhìn cô, giọng nói có chút trầm thấp, “Nếu cô nổ súng, nhất định sẽ bị người của tôi bắn chết, không cần thử họ.”
“Trình,” Kachiusa biết lời hắn nói là thật, nhưng không thể khống chế tay mình, vẫn cố chấp để ngay cò súng, “Cùng em quay về Moscow, không cần vì một người phụ nữ mà đi tìm cái chết. Em thề, anh nhất định sẽ chết, anh nhất định là bị ma quỷ ám ảnh, nhất định anh sẽ hối hận, tuyệt đối sẽ hối hận.”
Cô nói năng lộn xộn, những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Hắn chỉ lui về phía sau nửa bước, vươn tay ra nắm lấy họng súng của cô.
“Kachiusa, cô đã hỏi tôi, rốt cuộc có thích phụ nữ hay không, vẫn còn nhớ chứ?” Giọng nói của hắn không dịu dàng đối với cô, mà là với người phụ nữ trong lòng kia, “Bây giờ tôi nói cho cô biết sự thật. Tôi, Trình Mục Dương, trước năm mười bốn tuổi tin vào Phật, sau năm mười bốn tuổi, tôi chỉ tin một mình cô ấy.”
Kachiusa tuyệt vọng nhìn hắn.
Cô nghe không hiểu, nhưng có thể hiểu được cảm xúc trong đôi mắt hắn.
Trình Mục Dương đã mất đi tất cả kiên nhẫn, hắn đoạt lấy khẩu súng trên tay Kachiusa.
Ngay lúc cửa xe kéo không ra, tài xế bên trong dường như ngớ ngẩn, thậm chí còn quên mở khoá. Một giây sao, Trình Mục Dương cũng làm trò trước mặt mọi người, hung hăng dùng nắm tay đập vỡ kính xe, nắm lấy cổ áo của tài xế: “Xuống xe!” Tài xế run run, cởi bỏ dây an toàn.
Hắn ném khẩu súng vào trong xe, rồi leo lên, nhanh chóng khởi động xe, từ sân bay chạy thẳng ra ngoài.
Vẻ mặt Kachiusa đã không còn hy vọng, hướng về chiếc xe đang rời đi, khóc lớn tiếng kêu lên: “Cô ta nhất định sẽ hại chết anh, Trình, cô ta sẽ cùng với CIA hại chết anh.”
Âm thanh tuyệt vọng bay bổng trên sân bay.
Nhưng không thể giữ lại trái tim của hắn.
A Mạn từ phía sau đi lên, đè lại cánh tay cô, đặt cô trong vòng tay mình: “Cô không hiểu, hãy để cậu ta đi.”
Trình Mục Dương lái xe một cách điên rồ, chạy như tên bắn trên con đường xóc nẩy. Một tay hắn lái xe, muốn bản thân tỉnh táo suy nghĩ, nhưng căn bản không thể bình tĩnh được. Trước mắt đều là Nam Bắc, vẻ mặt của cô khi nhìn thấy cái nhìn của hắn lúc họ chia tay lần cuối. Hắn dùng tay phải chạm vào túi trên áo sơmi của mình, nhớ tới lời nói của cô, nhưng nụ cười bất lực, có lẽ không còn cơ hội để mua nhẫn ruby cho cô.
Hắn không sợ chết, chỉ sợ bọn họ sẽ làm khó cô.
Dù phải chết, cũng phải để hắn nói với Nam Bắc mấy câu, bắt buộc cô bằng lòng kết hôn với mình.
Trình Mục Dương sẽ nói với cô, từ lúc nào thì hắn đã yêu cô, thậm chí vượt qua cả tình yêu. Cái tên Nam Bắc này, từ trước đây rất lâu chính là tín ngưỡng duy nhất để hắn tồn tại. Dù là phản bội Phật tổ, sau này phải xuống địa ngục, hắn cũng tự nguyện hai tay máu tươi vì cô mà hoá thành A tu la.