Hai câu nói này lẩn quẩn trong đầu Nam Bắc, hình như, không phải là kết hôn gần sao?
Hôm đó ở Đài Châu mưa rất to, nửa chặng đường trước xe chạy rất chậm, phải đợi đến ba, bốn giờ sau mới bắt đầu gia tăng tốc độ. Khi đến hồ Vạn Đảo đã là năm giờ,đã chậm hai giờ đồng hồ so với dự tính của hắn.
Ngồi một thời gian dài như vậy khi xuống xe hai chân của cô có sưng một chút.
Chỗ dừng chân là nơi ở tư nhân, ngoài cô và Trình Mục Dương thì còn có tài xế và cậu thiếu niên vẫn luôn ngồi ở vị trí ghế phụ, cả bốn người đi vào sân nhà.
Trong nhà chỉ có hai bà lão, ngoại trừ mặc hai bộ sườn xám trắng đen để phân biệt, còn lại không có gì khác cả, ngay cả cách búi tóc cũng giống nhau.
Hai bà lão không gọi Trình Mục Dương là ông chủ giống như hai người kia mà dùng tiếng địa phương gọi hắn là “Trình Trình.”
Mới đầu, cô nghe cái tên này hơi giống tên phụ nữ. Sau đó khi cô đang tắm mới chợt nhớ ra, Trình Trình, Trình Trình, không phải là Đại tiểu thư Phùng Trình Trình trong “Bến Thượng Hải” khiến người ta có ấn tượng sâu sắc đó sao? Cô nhớ rõ lúc cô đọc cuốn sách này, người ta đã chuyển thể câu chuyện thành phim truyền hình, một nam diễn viên trẻ môi hồng răng trắng đóng vai đại ca xã hội đen.
Bởi vì quá yêu thích câu chuyện mà cô tìm xem phim truyền hình để rồi bộ phim đó trở thành phim thần tượng của cô.
Cô ấn tượng nhất là vị đại ca hắc bang trong phim rất thích hút thuốc lá, dùng điếu thuốc để xây dựng hình tượng nhân vật. Điều này làm cô nhớ tới anh trai Nam Hoài cùng với Trình Mục Dương, hai người dường như không thích mùi thuốc lá.
Cô tắm rửa xong đi ra thì đã rạng sáng, xa xa đường chân trời hiện ra tia nắng hồng nhợt nhạt. Trình Mục Dương ngồi trong phòng khách gọi điện thoại. Cô kinh ngạc nhìn hắn, vừa rồi khi bước vào cô phát hiện nơi này có hai phòng ngủ, nghĩ rằng có một căn phòng để trống, chẳng lẽ hắn ở đây?
Trình Mục Dương thấy cô đi ra thì ra hiệu không cần xen vào chuyện của hắn, cứ trở về phòng nghỉ ngơi.
Nam Bắc thấy trời đã sáng cũng không muốn ngủ tiếp. Cô bước qua ngồi xuống sô pha bên cạnh hắn.
Hắn đang dùng tiếng Nga nói chuyện điện thoại. Cô đã từng nghe qua cô bạn cùng phòng nói tiếng Nga, nhưng không thấy dễ nghe cho lắm.
Trình Mục Dương nói tiếng Nga rất hay, âm lưỡi rõ ràng, thỉnh thoảng không để ý mà ngừng lại, một lúc sau mới tiếp tục nói vài câu.
Bởi vì hắn nói chậm nên giọng nói lộ rõ vẻ lạnh như băng nhưng vẫn mềm mại.
Cô rốt cuộc cũng tin lời Katia nói, so với tiếng Tây Ban Nha, tiếng Nga càng thích hợp với người đàn ông xinh đẹp hơn. Có vẻ biếng nhát, đơn giản nhưng không làm mất đi sự nam tính và phong nhã.
Cô đang nghe một lát thì một câu tiếng Trung thình lình vang lên: “Có phải trước kia mỗi khi Katia gọi điện thoại, em nghe đều hiểu?”
Khi đó cô bạn kết luận hai người sẽ nghe không hiểu tiếng Nga nên cũng không kiêng dè.
Bây giờ nhớ lại, hắn đúng là ngụy trang rất giỏi.
“Không sai, nhưng tôi thật sự không nghe cái gì cả.” Khi hắn dùng tiếng Trung hỏi cô, điện thoại vẫn không ngắt máy, không biết bên kia là ai? Mặc kệ là ai, hắn thản nhiên nói hai câu rồi cúp máy: “Còn chưa ngủ?”
Nam Bắc nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại giãn ra.
“Muốn nói gì?” Hắn hỏi cô.
“Mấy ngày tới anh và tôi sẽ ở chung trong phòng này?”
“Tôi luôn ở căn phòng này, đã là thói quen.”
“Tôi có thể đổi qua phòng khác không?”
Hắn cười rộ lên: “Nếu tôi nói cho em biết trong phòng này còn có người thứ ba, em sẽ không thấy khó xử khi ở cùng một chỗ với tôi chứ?”
Trình Mục Dương nói xong câu này, trên chiếc xích đu bằng gỗ ngoài ban công bỗng nhiên có một bàn tay vươn lên.
Quơ quơ một cái rồi thu tay trở về.
Trên xích đu có một anh chàng đang cuộn người nằm ngủ, nếu Trình Mục Dương không nói, cô quả thật cũng không để ý đến.
Hắn đứng lên: “Ở Bỉ, chúng ta từng ngủ trên cùng một chiếc xe, vừa rồi trên đường em cũng ngủ bên cạnh tôi. Nếu đã như vậy, em thấy chúng ta có thể ngủ cùng ở gian phòng này hay không?”
“Được rồi.” Cô thấp giọng nói, đứng lên bước qua trước người hắn: “Trí nhớ thật đúng là không tệ.”
Đây không phải câu hỏi, chỉ là thuận miệng nói ra thôi.
Vừa đi được hai ba bước cô đã bị Trình Mục Dương nắm lấy cánh tay, Nam Bắc quay đầu, hắn nói: “Bắc Bắc, trí nhớ của tôi rất tốt, nơi này,” lúc này trời đã sáng, hắn giơ tay phải lên, dùng hai ngón tay chỉ vào huyệt thái dương của mình, “Luôn nhớ rõ về em.”
Với khoảng cách như vậy cô có thể ngửi được mùi bạc hà trên người hắn.
Cách nhau quá gần, cô nhìn ánh mắt hắn không biết phản ứng thế nào. Trầm mặc một lát, Nam Bắc rốt cuộc mỉm cười: “Anh không biết là khi anh quen biết tôi, và tôi trong trí nhớ của anh đều toàn là giả sao?”
Khi đó hắn là Trình Mục, thích mặc áo trắng mềm mại cùng quần màu đen, luôn nói chuyện chậm rãi, đôi khi thật lơ đãng, đôi khi cũng rất nghiêm túc, hay đi dạo trong sân trường, đôi lúc lại nằm ngủ trong thư viện, rất nhiều cô gái thích lén chụp hình hắn.
Người hiện tại gọi là Trình Mục Dương lại hoàn toàn khác nhau.
Miệng hắn khẽ nhếch lên, giống như đang cười: “Nam Bắc?”
“Hả?”
“Nam Bắc?” Hắn cười một cái, âm thanh giống như dòng nước trong.
“…”
“Phương Nam, phương Bắc. Họ đặc biệt, tên cũng rất đặc biệt, nghe qua một lần sẽ nhớ kỹ.”
Trình Mục Dương lặp lại từng chữ một của cuộc nói chuyện năm đó.
Cô không thể mở miệng trả lời được.
May mắn hắn chỉ nói như vậy, cuối cùng vẫn buông tay ra để cô đi ngủ.
Trước khi Nam Bắc đóng cửa phòng, cô nhìn thấy cậu thanh niên ngủ trên xích đu ló đầu ra, liếc mắt nhìn Trình Mục Dương với ý cười.
Theo sự sắp xếp của Trình Mục Dương, cô cùng hắn ở lại chỗ này hai ba ngày, đợi khi việc của Thẩm gia kết thúc sẽ trở về. Lúc Nam Bắc tỉnh ngủ đã hơn hai giờ chiều, cô xuống lầu nhìn thấy hai bà lão đang ngồi ở sân nhà thấp giọng nói chuyện phiếm với nhau. Cô lễ phép cúi chào qua cửa thủy tinh, một trong hai bà lão mở cửa đưa cô ra sân trước.
Bà lão còn lại đem đến một chén cơm.
Thoạt nhìn qua chỉ là rau xanh cùng với thịt khô, nhưng mùi vị rất kì lạ. Cô cầm đũa, xem xét đây là mùi vị gì, chậm chạp không ăn. Bà lão mặc sườn xám đen cười rộ lên: “Cô bé, mau ăn đi, rất ngon đấy, hồi nhỏ Trình Trình rất thích món này, nó gọi là ‘cơm rau’.” Cô gật đầu ăn một miếng, mùi vị không tồi.
Mùi rau xanh, thịt khô trộn với hương thơm của cơm, rất đậm chất thôn quê.
“Đây không phải là đồ ăn ngon gì, trước đây nông dân đều ăn món này. Nhưng Trình Trình rất kỳ quái, đặc biệt thích ăn món này. Những thứ nó thích đều sẽ cho cô nếm thử qua.” Bà lão mặc sườn xám trắng nói chuyện, giọng nói hơi nhỏ, tiếng phổ thông không tốt lắm. “Lần này thời gian gấp quá, lần sau đến tôi sẽ dạy cho cô làm như thế nào, sau này cùng Trình Trình đến Nga là có thể làm ăn được.”
Những lời này rõ ràng là xem cô như người trong nhà.
Nam Bắc muốn giải thích, nhưng nghĩ lại dù sao cũng không có cơ hội gặp lại, hiểu lầm thì cứ để hiểu lầm đi.
Hai bà lão vừa cười tủm tỉm nhìn cô ăn, vừa dùng tiếng phổ thông xen lẫn với tiếng địa phương kể chuyện quá khứ cho cô nghe.
“Ông ngoại của Trình Trình lúc ấy là chủ ngân hàng nổi tiếng ở Thượng Hải, lấy một cô gái ngoại quốc. Cho nên cô xem, đôi mắt của nó rất xinh đẹp. Trước đây nó có làn da rất trắng, tóc đen mềm mại xoắn đến dưới tai, nhìn giống như búp bê Tây Dương.”
Búp bê Tây Dương?
Nam Bắc nhịn không được cười rộ lên.
“Xem, xem, cô gái nhỏ, khi cười lên vẫn là đẹp nhất.” Bà lão mặc áo đen vỗ vỗ lưng cô: “Cô khi không cười nhìn cũng rất đẹp, nhưng đáng tiếc khoé mắt lại dương lên, có chút dọa người. Cười như vậy vẫn tốt hơn, có nét uốn cong, giống như……”
“Búp bê Trung Quốc phải không?” Nam Bắc học cách nói của hai người mà đùa.
Hai bà lão cùng nhau vuốt cằm: “Đúng, thật là giống.”
Cô buồn cười.
Một người là thành viên của Nam gia tại biên giới phía Nam của Trung Quốc, gia tộc với truyền thuyết có thể ăn thịt người, một người là người của Trình gia, gia tộc nắm giữ đường biên giới Trung-Nga. Cô và hắn trong mắt hai bà lão này chỉ là hai con búp bê tinh xảo.
Cô cùng hai bà lão đang nói chuyện vui vẻ thì cậu thiếu niên luôn đi cùng Trình Mục Dương như hình với bóng tiến vào, vẫy tay ra hiệu. Bà lão mặc áo trắng tươi cười đứng dậy nói: “Trình Trình cho người đến đón cô.”
Nam Bắc đứng lên, cậu thiếu niên lại ra hiệu, bà lão lập tức ngầm hiểu đưa Nam Bắc vào phòng, thay một bộ quần áo nhẹ nhàng chính là áo ngắn cùng quần đùi. Nam Bắc nghe lời thay quần áo rồi đi ra ngoài, cậu thiếu niên đứng ở ven đường mở cửa xe cho cô, cô muốn hỏi cậu ta Trình Mục Dương có nói gì không. Cậu thiếu niên trực tiếp nhe răng cười cười, lắc đầu, rồi chỉ vào miệng mình, lại lắc đầu.
Cô đã hiểu ý tứ của cậu ta.
Căn nhà này là tài sản tư nhân nằm đối diện hồ nước, xe theo đường hồ mà chạy, trên đường phong cảnh rất lãng mạn. Cuối cùng xe dừng lại nơi không có người trên đường, chỉ có một chiếc thuyền máy có vài người ngồi bên trên nói chuyện phiếm.
Trình Mục Dương cũng ngồi trên đó, đầu đội nón đánh cá màu đen mang kính râm, trong tay phải cầm một thứ rất quen mắt, chính là bình rượu nhỏ màu bạc, uống rượu từ cái bình đó với cái miệng nhỏ. Mặt trời chói chang không lưu tình mà chiếu lên người càng làm nổi bật làn da trắng của hắn. Khi nghe tiếng xe đến, hắn tháo kính râm nhìn qua hướng này.
Nam Bắc đến gần, mọi người bỗng nhiên đều đứng lên.
Chỉ có hắn vẫn ngồi như cũ, dựa lưng vào lan can bằng kim loại, tiếp tục nhìn cô: “Tôi nhớ rõ em đã từng nói em biết lặn xuống nước?”
“Có học qua một thời gian.” Nam Bắc bình tĩnh nhìn mặt hồ yên lặng, có chút bất ngờ: “Anh muốn lặn ở đây?”
Những người thích lặn nước đều biết, hòn đảo này sở dĩ được hoan nghênh là vì nước ở đây chiết xạ ánh sáng vô cùng tốt, bất kể san hô hay hải ngư đều có thể nhìn thấy, hơn nữa có thể nhìn thấy những sinh vật biển di chuyển trong nước. Ngoại trừ những người khảo cổ, ai lại muốn lặn xuống đáy hồ? Cô xem mặt hồ xa xa, tầm nhìn rất kém.
Nhiều nhất lặn sâu được năm thước, khẳng định sẽ là một mảng tối đen.
Đừng thấy mặt trời chói chang thế này nhưng không chừng ở dưới đó lại lạnh đến thấu xương.
“Tôi sẽ dẫn em đi xem một vài cảnh đẹp.” Hắn không phủ nhận nói: “Có thể là cảnh trước đây em chưa từng thấy.”
Hắn nói xong, đứng lên, bắt đầu mặc đồ lặn và mang thiết bị chuyên nghiệp.
Tất cả mọi người cười nhìn Nam Bắc.
Vừa rồi cô đã nói mình biết lặn, dù sao cũng không thể từ chối ý tốt của Trình Mục Dương, Nam Bắc đi qua mặc đồ lặn với sự giúp đỡ của hắn, một bên đang mặc cũng không quên hỏi: “Nơi này nước sâu không? Có cần phải mặc đồ kháng áp khi lặn xuống không? Giữ ấm được không?”
Hỏi xong cô liền cảm thấy trán lạnh lẽo.
Trình Mục Dương lấy bình rượu nhỏ gõ nhẹ lên cái trán cô: “Cục cưng thật nhiều vấn đề, trước kia sao không phát hiện em thích hỏi nhiều như vậy?” Nói xong hắn mở nắp bình, đem bình rượu đến trước miệng cô: “Em có thể uống một ít để lấy can đảm.”
Cô hiểu rất rõ hàm lượng cồn của rượu trong bình, coi như không nghe thấy: “Quên đi.”