Người đàn ông kia đã từng hợp tác với Nam Hoài, cô không phải không biết.
Nhưng vừa rồi trả lời giống như theo bản năng. Có nên cho Trình Mục Dương biết thân phận của người đàn ông châu Âu kia không? Nam Bắc cũng không muốn.
Hai người là “Khách quý” ở đây, nhất cử nhất động đều có vô số ánh mắt dõi theo.
Nam Bắc không phân biệt rõ, Trình Mục Dương có thật sự muốn làm cho người ta lơi lỏng, cảm thấy hắn là một người thất thế nhưng vẫn còn gia sản tại Trình gia.
Trình Mục Dương và cô ở cùng một chỗ giống như một sự chấp niệm sâu nặng.
Có đôi khi cô nhìn vào ánh mắt đam mê của hắn đều có hoài nghi, hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Bởi vì tôn trọng tập tục của đạo hồi giáo, lúc thường Nam Bắc cũng không đi lại xung quanh vùng lân cận, chỉ ngồi ở trong phòng xem chương trình tiếng Anh của địa phương. Tối nay, A Fa Fu, người phụ trách nấu cơm cho bọn họ, bỗng nhiên nói về những dãy đá ngầm trong vùng biển gần đây.
“Có tôm, cua, hoa mẫu đơn và con lươn,” A Fa Fu nói, “Chủ yếu là nơi đó có bầy cá mập.”
Nam Bắc giật mình: “Lúc tôi thấy qua nghĩ là cá voi không ăn thịt người.”
“Không, đó là cá mập ăn thịt người.”
Cô nghe thấy thú vị, hỏi thêm vài câu.
Trình Mục Dương nhìn cô nóng lòng muốn xem, cười một cái nói: “Vậy đi xem đi.”
Hắn biết A Fa Fu là người con gái đã kết hôn nên cũng không yêu cầu đi cùng.
Nam Bắc đi theo A Fa Fu đến bờ biển nham thạch, có người đang cho cá mập ăn.
Hoàn toàn không giống với dãy đá ngầm mà họ đã nhìn thấy qua, nơi này tuy rằng có ánh chiều tà nhưng có chút hương vị lạnh lùng.
Có hai người đàn ông đáng ném thịt về phía dưới đá nham thạch.
Có hơn mười con cá mập trắng nhanh chóng xuất hiện, con nhỏ nhất bất quá dài hơn một thước, to lớn đến nỗi không thể nhìn thấy toàn thân, từ chỗ bọn họ dừng lại có thể thấy hình dáng khoảng ba bốn thước. Màu máu đỏ tươi của thức ăn được ném xuống lan rộng rồi nhanh chóng phai nhạt trong nước biển.
Những người đó ném thêm vài miếng thịt bò rồi nhanh chóng rời đi, chỉ còn hai người các cô ở lại trong này. Đáng tiếc, bầy cá mập trắng vẫn chưa ăn đủ, thấy bờ biển vẫn còn người, chúng không muốn rời đi vẫn tiếp tục bơi qua bơi lại.
Vây lưng cao ngất nổi trên mặt nước, một đôi mắt trầm tĩnh, ẩn giấu sát khí, bất cứ lúc nào cũng chờ đợi nhảy dựng lên để cắn giết con mồi.
Trình Mục Dương, Nam Hoài.
Đều có đôi mắt như vậy.
Vẫn luôn ở cạnh Nam Bắc là A Fa Fu, nhìn thấy bốn bề vắng lặng, mới lấy khăn che mặt ra: “Có tâm sự sao?”
Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng.
“Nghĩ đến Trình?”
“Đúng vậy,” Nam Bắc cười rộ lên, nhìn kỹ cô gái, “Cô rất xinh đẹp. Từ nhỏ đã che lại như vậy, có phải thật đáng tiếc không?”
“Không phải từ lúc nhỏ,” A Fa Fu nói, “Sau khi tôi lấy chồng mới tin vào Chúa Allah.”
“Chẳng trách, ah,” Nam Bắc cười, “Xem ra bọn họ cố ý chọn cô đến giúp chúng tôi.”
A Fa Fu cong ánh mắt lên cười: “Đúng vậy. Hai người là khách, một người phụ nữ đạo hồi bình thường không được đến giúp.”
“Chắng hạn như?”
“Như là quan hệ của cô và Trình, không có chỗ nào kiêng dè.”
Nam Bắc co chân lại, đặt cằm trên đầu gối: “Đúng vậy, tôi nghe người ta nói, vợ chồng tin vào Allah đều không cho phép thẳng thắn với nhau, phải không?” A Fa Fu rủ mắt xuống suy nghĩ, buồn cười nói: “Cũng không có khắc nghiệt như vậy, nhưng mà, ít nhất cũng không thể nhìn đến bộ phận quan trọng trên cơ thể. Vì vậy, vào ban đêm, tôi và chồng tôi cùng ngủ một chỗ cần phải có một tấm chăn che lấp thân thể.”
Nam Bắc có chút kinh ngạc.
Cô cố tình dùng từ tương đối mơ hồ, không nghĩ tới A Fa Fu lại thẳng thắn như vậy.
Nhưng mà cô bé này mới theo tín ngưỡng của chồng sau khi kết hôn, lại là một cô gái ở tuổi thanh xuân, nên cũng không quá bảo thủ.
Nam Bắc tiếp tục nhìn những con cá mập, cô phát hiện người phụ trách nuôi bọn chúng để lại vài miếng thịt bò nhỏ, dường như đưa cho các cô giải trí. Khi Nam Bắc tự hỏi có muốn tự mình thử cho cá ăn không thì A Fa Fu đã mang lại khăn che mặt.
Phía sau các cô, có một người đang đi tới.
Nam Bắc quay đầu lại nhìn, người đàn ông tóc vàng kia đang mỉm cười: “Nam Bắc tiểu thư, lại gặp cô lần nữa, thật là vinh hạnh của tôi.”
Hắn nói tiếng Trung, giọng điệu có chút kỳ lạ, nhưng rất lưu loát.
A Fa Fu hình như quen biết hắn, bằng lòng đi đến chỗ khác, cho hai người cơ hội nói riêng.
“Kyle,” Nam Bắc ngồi xổm xuống, chọn một miếng thịt thoạt nhìn rất đẹp rồi ném xuống phía dưới đá nham thạch, “Anh tại sao biết tôi ở trong này?” Từ lúc nhìn thấy hắn, cô chưa bao giờ ra khỏi phòng, cố gắng không cho hắn thấy mình.
Không ngờ vẫn bị hắn phát hiện.
“Tôi nghe bọn họ nói bên cạnh Trình Mục Vân của Trình gia có một cô gái người Myanmar, đoán được có lẽ là cô.” Kyle cũng cười, khom người, cùng cô cho cá ăn.
Thật bất ngờ, khi hắn ném miếng thịt xuống, một con cá mập trắng nhỏ dài một thước bỗng nhiên nhảy lên mang theo bọt sóng.
Nam Bắc chưa kịp đứng lên.
“Damn!” Kyle đột nhiên đánh vào mắt con cá mập trắng đó.
Nước biển mang theo một mùi máu tươi, không biết là của con cá mập hay là miếng thịt bò, nước bắn tung toé lên toàn thân cô. Con cá mập trắng đang phấn khởi ăn, muốn đem hai người kéo xuống nước, lại không nghĩ rằng người kia có nắm đấm bằng đá.
Nam Bắc thấy con cá mập mở miệng, răng nanh hiện ra trước mắt, sau đó chợt có tiếng rơi xuống nước.
Cô chau mày, đứng lên: “Tại sao đoán được là tôi?”
Kyle nhún vai: “Chỉ là suy đoán, một cô gái, tuổi không lớn, ở cùng một chỗ cùng Trình gia của Moscow, nói tiếng Myanmar, tôi nghĩ có thể là cô hay không? Mà đối với việc cho cá mập ăn cảm thấy có hứng thú, lại càng giống cô,” hắn xoay người, tò mò nhìn Nam Bắc, “Nhưng mà tôi thấy rất kỳ quái, lúc gặp cô ba năm trước, cô đã nói, cô không thích rời khỏi nhà.”
Nam Bắc nửa thật nửa giả mà trả lời: “Tôi đang bỏ trốn, anh biết thân phận của Trình Mục Vân như vậy, chúng tôi chỉ có thể bỏ trốn.”
Kyle cười rộ lên.
Cô đứng lên: “Cho nên, nếu anh phá huỷ chuyến đi tuần trăng mật của tôi, tôi sẽ,” Nam Bắc dùng hai ngón tay gõ lên ngực của Kyle, “Đem anh cho cá mập ăn.” Tay cô dùng sức, Kyle cười tủm tỉm né tránh cô, “Yên tâm, Bắc. Tôi lần này đến đây là vì tổng tuyển cử tại Philippines, không có gì liên quan đến cô, hơn nữa —— tôi tuyệt đối không muốn cùng cô có quan hệ gì.”
“Vậy anh cố ý đến tìm tôi, muốn làm gì?”
“Tò mò,” Kyle cười, “Anh trai cô là ân nhân cứu mạng của tôi, cô biết chuyện đó chứ.”
Kyle, người này, Nam Hoài cũng không nhắc tới nhiều.
Cô biết chuyện về hắn, trong một lần làm nhiệm vụ thất bại tại biên giới Thái Lan. Thái Lan đã ban hành lệnh bắt giữ kẻ khả nghi tham gia hoạt động khủng bố trong đó có tên Kyle. Mà hắn cũng rất thông minh, sớm chạy trốn tới Myanmar, nhờ Nam Hoài tranh thủ mười ngày cho hắn.
Trong mười ngày, chính phủ Myanmar từ chối trao trả Kyle về Thái Lan.
Mười ngày sau, Kyle biến mất.
Kỳ quái nhất là, Thái Lan cũng không truy cứu chuyện này nữa, hiển nhiên là có người ra mặt giao dịch, đổi lấy tính mạng của hắn.
Người như thế, tuy rằng khoác lên làn da của người châu Âu, nhưng không biết rốt cuộc là làm việc cho ai.
Khi màn đêm buông xuống, bầy cá mập đã biến mất trên mặt biển.
Nam Bắc cũng không có hứng thú hàn huyên cùng Kyle, khi trở lại phòng, ngoài cửa sổ đã không còn ánh sáng.
Sau khi đến Philippines, cô phát hiện nơi này mỗi ngày đều mưa, nhưng họ đang ở trong thời chiến bùng nổ. Vì vậy khó có được thời tiết tốt như tối nay, sau khi mặt trời lặn, ngay cả ánh trăng cũng không nhìn thấy.
Trong phòng này, nhà bếp là loại mở ra.
Nam Bắc đẩy cửa vào, Trình Mục Dương đang hăng hái mà chiên bò bít tết, hắn cầm một cây chổi nhỏ quét một lớp dầu ô-liu mỏng lên miếng thịt bít tết. “Chờ anh mười phút.” Hắn không quay đầu lại.
Có lẽ bởi vì ánh sáng đèn, nụ cười bên sườn mặt hắn không hiểu sao khiến cho người ta có cảm giác an tâm.
“Trình Trình?” Cô tựa lên vai trái của hắn, nói đùa với hắn, “Trình Mục Dương, anh có cảm thấy, Trình Trình hai chữ này rất quen thuộc không?” Trình Mục Dương cười một cái: “Phùng Trình Trình sao?”
"Ôi chao? Anh cũng xem qua bến Thượng Hải?"
“Lúc nhàm chán có xem qua, nhưng mà là bản phim cũ, Triệu Nhã Chi là diễn viên chính.”
“Phùng Trình Trình thật sự rất yêu Hứa Văn Cường.” Nam Bắc thổn thức không thôi.
Cô cảm thấy bản thân thật sự là buồn chán, ngay cả ở đây mà cũng nói với hắn về tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình.
Đợi cho Trình Mục Dương chiên xong miếng thịt bò bít tết.
Bụng đói đã kêu vang, cô cầm dao nĩa lên, đem miếng thịt bò cắt thành mười mấy miếng nhỏ bằng nhau, lúc này mới há mồm bắt đầu ăn. Trình Mục Dương nhìn cách làm của cô, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy.
Đây là cách ăn mà Nam Bắc thích nhất.
Bởi vì lười biếng, không thích vừa cắt vừa ăn. Vì vậy đem thịt cắt ra tất cả, sau đó mới cầm nĩa lên ăn, một miếng vừa miệng. Cách ăn này, thật sự là lười biếng dễ thương.
Nam Bắc đem một miếng thịt của mình đưa tới miệng hắn.
Cô bỗng nhiên nói thầm một câu. Cô nói, tại sao em cảm thấy anh chính là Phùng Trình Trình của em nhỉ?
Nói xong thì chính mình nở nụ cười trước.
Trình Mục Dương không quá để ý, ngược lại cắn miếng thịt kia: “Nếu anh là Phùng Trình Trình, trong lúc xung đột lợi ích giữa người nhà và anh, em sẽ chọn ai?”
“Anh trai em.”
Nam Bắc nói xong, im lặng nhìn hắn.
“Nằm trong dự đoán của anh,” Trình Mục Dương rủ mắt, cắt miếng bít tết của mình, “Vì vậy, anh sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra.”
“Nếu vẫn xảy ra thì như thế nào?”
“Anh sẽ từ bỏ.”
“Nếu anh bỏ cuộc, anh trai em vẫn muốn lấy mạng của anh thì sao?”
“Vậy được,” Trình Mục Dương cũng đem miếng thịt của mình đút cho cô ăn, “Nhưng mà, trước khi muốn anh chết, em phải ở với anh một đêm.” Âm thanh của hắn thật sự làm say lòng người.
Nam Bắc cười rộ lên: “Đúng vậy, anh đã nói, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”
Hắn nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Trình Mục Dương không tiếp tục nói về đề tài này nữa, thuận miệng hỏi về những con cá mập trắng. Nam Bắc nghĩ đến buổi chiều đẫm máu, bỗng nhiên phát hiện, cô đang ăn thức ăn giống như của bầy cá mập lúc ban ngày, nhất thời không muốn ăn uống.
Khi Trình Mục Dương rất lịch sự thu dọn chén đĩa, thì Nam Bắc nghĩ tới Kyle.
Giống như lời Nam Hoài đã nói, Nam gia vĩnh viễn không có bạn bè. Mặc dù lúc trước anh trai cứu Kyle một mạng, cũng chỉ là trao đổi lợi ích, cho nên cô cũng không cho rằng, Kyle thật sự sẽ vì giao tình lúc trước mà che giấu thân phận của cô.
“A Mạn khi nào thì đến?” Cô cuối cùng thẳng thắn quyết định.
“Nhanh nhất là ngày kia, chậm nhất cũng sẽ không vượt qua bốn ngày.”
“Ngày kia, sợ rằng sẽ muộn,” Nam Bắc vòng tay qua eo hắn, nhẹ giọng nói, “Thân phận của em đã có người biết, rất nhanh, có lẽ ngay bây giờ, bọn họ có thể biết anh là Trình Mục Dương.”
Hai người cùng lúc xuất hiện trên thuyền của Thẩm gia cũng không phải là bí mật.
Chỉ cần có người biết cô là ai, không cần phải nghĩ nhiều, chỉ biết ở chung với cô một chỗ, nhất định là Trình Mục Dương, mà không phải là đứa con không tìm được tung tích trong bốn năm qua của Trình gia.
Trình Mục Dương trầm mặc một lát, nhưng tay vẫn không ngừng hoạt động, đem chén đĩa cùng dao nĩa cất lên trên kệ.
“Có phải rất phiền toái hay không?” Nam Bắc đặt câu hỏi với hắn.
“Có một chút.”
“Muốn đêm nay đi trước không?”
“Nếu có thể đi, chúng ta đã rời khỏi ngay ngày đầu tiên. Từ khi vào nơi này, bên ngoài bốn mươi thước, luôn có bốn mươi đến năm mươi tay súng đi theo chúng ta,” Trình Mục Dương chỉ cười cười, “Rất khó đi.”
Nam Bắc nhẹ nhàng mà thở ra một hơi.
Cô cũng không thể nghĩ ra cách tốt hơn.
“Nhưng mà, tổ chức này đang cần vũ khí. Bọn họ tuy hận anh, nhưng bây giờ, mặc kệ anh là người nào của Trình gia, đối với bọn họ mà nói đều là cây rụng tiền, chúng ta tạm thời không có nguy hiểm,” hắn đem cái chén cuối cùng để lên kệ, “Ít nhất, nguy hiểm sẽ không đến từ phía người Philippines.”
Nam Bắc nghi hoặc nhìn hắn.
Vì không biết nhìu tin tức khiến cô không hiểu lời nói của Trình Mục Dương.
“Nhớ rõ anh đã nói với em, anh lần này cần dẫn dụ kẻ phản bội kia không?” Trình Mục Dương cầm lấy chiếc khăn sạch lau sạch nước trên tay, “A Mạn đã biết hắn là ai, đáng tiếc không thể bắt hắn. Cho nên bây giờ, nếu đồng bọn sau lưng hắn biết anh ở đây, nhât định sẽ gặp rắc rối lớn. Chúng ta săn bắt hắn, đồng thời đồng bọn của hắn cũng sẽ đuổi bắt anh.”
“Đồng bọn sau lưng hắn?”
Trình Mục Dương ừ một tiếng: “CIA.”
Nam Bắc ngẩn người, không dám tin buông cánh tay hắn ra, nhìn chằm chằm vào Trình Mục Dương mà bàng hoàng.
Cô từng nghi ngờ, Trình Mục Dương muốn tìm ra người kia, không đơn giản chỉ là kẻ phản bội. Nếu không hắn tuyệt đối sẽ không tự mình mạo hiểm làm cho người này lộ ra chân tướng. Nhưng cô hoàn toàn không ngờ tới, là người của CIA.
Nếu nói tranh đoạt hầm mỏ mới có thể đắc tội với CIA.
Như vậy hiện tại, Trình Mục Dương căn bản đã là kẻ địch của CIA.
Mà Nam Hoài từng chính miệng thừa nhận, hắn còn đang hợp tác với bọn họ. Thậm chí trong vòng mười năm, không muốn trở thành kẻ địch của CIA.
Bỗng nhiên, bên tai truyền đến tiếng ầm, bùng nổ trong nháy mắt, làn sóng không khí thổi quét tất cả mọi thứ. Trình Mục Dương đột nhiên ép cô xuống mặt đất, toàn thân hắn bao phủ trên người cô.